Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2224: Ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm

"Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người."

"Cảm ơn mọi người đã yêu thích ta."

"Ta sẽ tiếp tục cố lên, cống hiến cho mọi người vũ điệu nấu nướng xuất sắc hơn!"

An Lâm lên tiếng, khiến cho hiện trường lần nữa nghênh đón cao trào.

Đêm nay chính là đêm thuộc về An Lâm.

Khán giả tận tình vui mừng và reo hò.

Các nghệ sĩ thì hâm mộ và khâm phục.

Tất cả đều khiến cho hào quang của An Lâm càng thêm tỏa sáng rực rỡ.

Lưu Đại Bảo làm được?

Thế nhưng Lưu Đại Bảo lại thật thực hiện được.

Lòng của nàng đang cuồng loạn, hô hấp cũng dồn dập lên.

Nàng cho rằng mục tiêu đó là mơ mộng hão huyền.

Một lão giả cũng gật đầu: " Từ lúc vừa mới bắt đầu, mục tiêu của hắn liền rất rõ ràng, hơn nữa còn tính toán và nghiên cứu rất kỹ về tâm lý của khán giả, đây tuyệt đối là một cái nghệ sĩ cực kỳ cường đại!"

Lưu Đại Bảo sẽ yêu cầu nàng làm cái gì đây?

Giờ phút này, đám đạo sư kim bài kiểm tra hắn trước đó đều có chút hoảng hốt.

Đáng sợ hone là, từ lúc vừa mới bắt đầu Lưu Đại Bảo đã có cái mục tiêu này, người nam nhân này che giấu những gì? Rốt cuộc thì hắn là ai vậy?

Oánh Bảo không có nghĩ nhiều như đạo sư.

"Lưu Đại Bảo nói hắn muốn đoạt vị trí quán quân, ta còn mở miệng phản bác, bây giờ nhìn lại, vẫn là ta quá ngây thơ rồi a... " Đạt Phù Ny cảm khái nói.

Lưu Đại Bảo lại thật sự làm được?

Trên võ đài, còn có một người.

Trong đầu có vô số suy ý đang kích động.

Hai chân hgười kia như đã nhũn ra, chỉ hận không thể lập tức trốn vào kẽ đất.

Còn có, màn đánh cuộc kia...

Nghĩ tới đây, trong lòng Oánh Bảo lại có một đàn nai chạy loạn.

Hồng Hoàng thấy An Lâm đối mặt vạn chúng hoan hô, mà thần sắc vẫn rất bình tĩnh, trong lòng càng thêm thưởng thức, cất giọng nói: "Lưu Đại Bảo, dựa theo lệ cũ, sau khi trở thành tên đứng đầu bảng, ngươi phải biểu diễn cho khán giả một ca khúc nữa đấy."

Đúng là An Lâm không để ý đến Kim Phi Hồng.

Hồng Hoàng thấy vẻ mặt của An Lâm, cũng không có vẻ mất tự nhiên, ngược lại giống như đại tỷ tỷ nhà bên nhướn mày nhìn An Lâm cười một tiếng, trong giọng nói mang theo lực lượng trấn an lòng người.

Mấu chốt nhất là, lúc trước hắn vẫn luôn nhục mạ Lưu Đại Bảo bằng mọi cách, luôn muốn ép chết đối phương. Bây giờ trong chớp mắt, Lưu Đại Bảo lại đứng ở trên cao cụp mắt nhìn xuống hắn.

Các người xem cũng ồn ào.

Kim Phi Hồng không nghĩ tới, cái này thực tập sinh thoạt nhìn rất dễ bắt nạt này, chỉ mới một ngày đã trở thành cái tên đứng đầu bảng của Hồng Mặc phường.

"Nấu những món ăn khác cũng được đấy!"

"Gà của ngươi thơm quá!"

"Gà của ngươi thơm quá!"

Chẳng trách Lưu Đại Bảo sẽ không nói chuyện với hắn, không phải là nín nhịn, mà là thật sự chẳng để hắn vào mắt...

Khán giả vừa nghe còn có màn biểu diễn nữa, thì tất cả đều nhao nhao lên.

"Lại xào gà thêm một lần nữa đi!"

Con trai Long Hoàng đã hô lên trước.

Cho dù là bây giờ đã đạt được vị trí cái tên đứng đầu bảng này, hắn cũng lười ra vẻ đắc ý ở trước mặt Kim Phi Hồng, suy cho cùng mục tiêu của hắn vốn không ở nơi này.

"Chưa chuẩn bị sao? Ngẫu hứng biểu diễn cũng là có thể nha."

Oánh Bảo chưa nói cho hắn biết, hoặc căn bản là lười nói cho hắn biết, suy cho cùng không ai tin la Lưu Đại Bảo có thể trở thành tên đứng đầu bảng chỉ sau một buổi tối a!

"Hả? Còn có quy định này ư? " An Lâm thật sự không biết.

"Bò của ngươi thơm quá!"

"Ta muốn heo của ngươi thơm quá!"

"Cá của ngươi thơm quá!!!"

Khán giả thi nhau hô hào, bụng cũng đã sôi lên.

Kim Linh Nhi thấy cảnh này, nâng trán thở dài: " Đại Bảo khốn kiếp, ngươi biến Hồng Mặc phường chúng ta thành cái phong cách gì rồi thế này?"

Hồng Mặc phường chính là một trong những điện phủ nghệ thuật cuối cùng của nền văn minh ở cái thế giới này, kết quả bây giờ một đám người đều gọi tên món ăn, không biết còn tưởng rằng đây là chợ bán thức ăn.

An Lâm cười mà không nói, loại phong cách này gọi là gì? Mới đầu hắn còn tưởng rằng phong cách của Hồng Mặc phường giống như Di Hồng viện cơ. Hồng tỷ còn nói các cô nương ở đây đều là nghệ thuật gia, khi đó An Lâm không cười ra tiếng cũng coi như là có lễ phép rồi...

Sáu vạn người xem ở đây đều rất nhiệt tình.

Hết sức mong đợi An Lâm biểu diễn.

Tiếng ca đột nhiên vang lên, hiện trường náo nhiệt và tiếng hoan hô chợt biến mất. Bọn họ là người xem hợp cách, biết An Lâm đã bắt đầu biểu diễn, đồng loạt giữ im lặng.

"Đáy lòng cô độc và thở dài..."

"Người kia nhìn lên "

"Có thể nghe rõ hay không "

" Ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm "

Tựa như cổ vực Thái Sơ, từng trung tâm của vũ trụ, còn có bao nhiêu sinh linh nhớ được đây?

Từng cái người xem đều là nhiệt tình như vậy mênh mông, giống như hết thảy cũng rất tốt đẹp.

Nhưng An Lâm biết, có lẽ cái chỗ này, chính là điểm tốt đẹp cuối cùng cổ vực Thái Sơ.

Những người này a, rõ ràng sinh mệnh đã là trạng thái nửa chết nửa sống, nhưng vẫn còn ở đây thủ vững của bọn hắn văn minh, tín ngưỡng vào bọn họ năm tháng.

Hồng Mặc phường, đèn lưu ly.

Thái Sơ cũ, sao trời sáng.

An Lâm một bộ áo trắng, đứng ở trung tâm sân khấu.

Đột nhiên nhớ lại một ca khúc từng lưu hành trên Trái Đất.

Ca khúc xưa đã được hơn một trăm năm...

Còn có bao nhiêu người nhớ được bài hát này.

Một đám nghệ sĩ đều đạt tới trình độ đỉnh cao ở các lĩnh vực văn hóa nghệ thuật, cũng nhìn hắn với ánh mắt và nụ cười khích lệ, giống như đang nói với hắn là hãy cố gắng lên.

Nơi này phi thường náo nhiệt, tiếng hô hoánn ầm ĩ như thủy triều.

An Lâm nhìn về phía hội trường.

Thế thì, nên đổi thành phương thức gì đây?

Tác dụng tăng thêm mùi vị của cái chảo một ngày chỉ có thể dùng một lần, lại dùng sẽ không thơm ngon như vậy nữa, thế nên phải đổi lại biểu diễn phương thức mới được.

Nhưng An Lâm rất khổ não, hắn là không thể nào biểu diễn nấu nướng nữa.

Ở thời khắc này Hồng Hoàng ngây ngẩn cả người.

Chung quy nàng vẫn thấy cái lời ca này, rất giống với tình cảnh của bọn họ.

Cổ vực Thái Sơ, không phải đã từng là ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm đấy ư?

Mà bây giờ, bọn họ lại trở thành người quan sát và hổi tưởng...

" Ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm "

"Liệu có ai còn nhớ "

" Bóng dáng từng đồng hành cùng ta, biến mất ở trong mưa gió "

Âm thanh từ tính mà huyền ảo vang lên.

Khán giả cũng dần nhận ra, đây là khúc ca dành cho bọn họ.

Gặp phải tai họa diệt thế, rốt cuộc đã có biết bao nhiêu người thân và bằng hữu ở bên cạnh họ đã biến mất? Rất nhiều, nhiều đến mức không nhớ rõ nổi.

Bọn họ chính là sinh linh cô độc nhìn lên trời sao a...

Nhạc đệm cựu kỳ ưu mỹ và êm tai vang lên.

Khán giả đột nhiên phát hiện, Cổ Thu đã ngồi ngay ngắn ở sân khấu, tay cầm đàn chủ động đệm nhạc cho nam tử!

"Ta cầu nguyện có được một tâm hồn trong suốt "

"Và có được đôi mắt biết rơi lệ "

"Cho ta thêm dũng khí để tin tưởng "

"Oh... Lướt qua tất cả để ôm ngươi "

Cao trào vang lên, tất cả những người nghe đều nổi lên một tầng da gà.

Âm thanh của An Lâm phảng phất như có được năng lực xuyên thấu kỳ lạ, mang theo một loại ma lực đặc biệt cùng với hi vọng và mong ước, tận tâm ca xướng.

"Mỗi khi ta không tìm được ý nghĩa tồn tại "

"Mỗi khi ta bị lạc trong đêm tối "

"A ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm "

"Xin hãy để ta dựa gần vào ngươi "

Tiếng ca của An Lâm vẫn còn đang phiêu đãng.

Các thính giả đã rơi lệ đầy mặt.

Bọn họ giãy giụa, cho dù thay đổi hình thái sinh mệnh cũng muốn sinh tồn.

Bọn họ không tìm được ý nghĩa của sự tồn tại, bọn họ ở lại một cái tòa thành đơn độc của cái thế giới bị hủy diệt này, thừa nhận vô tận cô độc và hắc ám...

An Lâm vẫn tiếp tục hát.

Những người xem lại bắt đầu biến mất.

Bọn họ biến mất khỏi chỗ ngồi, phảng phất như chưa từng tồn tại.

An Lâm không hề để ý, vẫn cứ hát tiếp.

Phía sau, Oánh Bảo đang chảy nước mắt cũng đã biến mất.

An Lâm vẫn còn đang hát một cách ay sưa.

Nghệ sĩ trên vũ đài cũng biến mất.

Cuối cùng, Cổ Thu đệm nhạc cho hắn cũng biến mất không thấy gì nữa, tiếng nhạc đệm im bặt.

Sân khấu rất trống trải.

Trên thính phòng đã không có một bóng người.

Có lẽ, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng tồn tại.

Người trên sân khấu vẫn còn đang ca xướng.

Dưới cái nhìn của An Lâm, là Hồng Mặc phường đã mất hết ánh sáng, ánh nến trong đèn lồng đã bị dập tắt, thần quang tiêu tán, hào quang duy nhất chính là tinh thần.

Hắn như đưa thân vào dưới bầu trời đầy sao, ở trên sâu khấu tại tầng chín mươi, không gian tối tăm yên tính, một mình cất tiếng ca.

Hết thảy thật sự đều không tồn tại sao?

" Ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm "

"Có thể nghe rõ hay không "

" Người kia nhìn lên "

"Đáy lòng cô độc và thở dài..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận