Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2226: Đột nhiên lại đánh nhau

Lời nói kia của An Lâm khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Mẹ kiếp, sau khi đạt được thân phận cái tên đứng đầu bảng, nói năng không nể nang ai luôn vậy ư?

Nghệ sĩ xung quanh thì vừa khâm phục vừa tiếc hận mà nhìn An Lâm, khâm phục An Lâm vì dám làm một chuyện mà bọn họ đều không dám làm, rất có quyết đoán, tiếc hận là vì một nghệ sĩ với tiền đồ không thể đo lường như thế sẽ phải chết non.

Quả nhiên, con rồng mập kia nghe vậy thì tức điên rồi: "Lớn mật! Một cái tên đứng đầu bảng thôi, mà lại dám nói chuyện với ta như thế? Bắt lại, cha, chúng ta bắt hắn lại đi!?? Lấy tội nhục mạ khu trưởng, với cái tội này là đủ rồi!"

Con rồng mập có lẽ là đã quen lớn lối, lúc này bắt đầu kéo tay Long Hoàng lớn tiếng khóc lóc om sòm.

An Lâm vẫn là dáng nhàn nhã vẻ, khẽ liếc mắt về phía Hồng Hoàng, hình như là đang đợi phản ứng của nàng.

Hồng Hoàng gần như không chút do dự, liền đứng ở trước người An Lâm, ánh mắt trở nên có phần lạnh lẽo: "Càn rỡ! Long Dạ Xoa, ngươi có biết nơi này là địa bàn của ai không? Chỗ này đến lượt ngươi lên tiếng à?!"

Một luồng khí thế cực kỳ đáng sợ ầm ầm nổ bung.

Trong phút chốc, thân hình Long Hoàng và Hồng Hoàng liền biến mất tại chỗ.

Một bóng ánh váy đỏ hiển hách thần quang, xông phá hoàn vũ.

Hồng Hoàng trừng mắt lạnh lùng nhìn, giọng điệu lạnh như băng: "Ta đã nói rồi, các ngươi không thể mang Lưu Đại Bảo đi, Tô Thiền các ngươi cũng không thể mang đi!"

Một con Kim Long che phủ bầu trời, khí thế dồi dào, liên tục gầm thét.

Nhưng mà, chuyện khiến cho hắn khiếp sợ hơn đã xảy ra.

Vừa khai chiến chính là cảnh tượng kinh thiên động địa.

Con rồng mập trước đó còn lớn lối không dứt, trong lúc bất chợt đã bị cổ khí thế kia chấn cho nói không ra lời, hoảng sợ núp ở phía sau Long Hoàng, hô lên: "Cha! Nàng bắt nạt ta!"

Rầm rầm rầm...

Long Hoàng lại cũng bộc phát ra một luồng khí thế cường hãn đến cực điểm, địa vị ngang với Hồng Hoàng, hơn nữa còn lộ ra nụ cười hiếu chiến: "Hồng Hoàng, bắt nạt trẻ con thì có gì là bản lĩnh, có giỏi thì thử hai chiêu với lão tử?"

An Lâm hoàn toàn hết chỗ nói, đây là quá nuông chiều nên lớn không nổi mà, đường đường là Long Hoàng, mang theo một đứa con trai như vậy ra ngoài, không thấy mất mặt sau?

Sau đó, bầu trời ở ngoài trong suốt màn chắn, xuất hiện hai thân hình cực kỳ cường hãn.

"Trời ạ, làm sao mà hai vị khu trưởng lại đánh nhau?"

"Ha ha ha! Được! Hồng Hoàng có bản lãnh! Ta đây liền ra lời khiêu chiến trưởng khu với ngươi! " Long Hoàng ném ra một đồng tiền phiếm thần quang.

Các nghệ sĩ không nghĩ tới Hồng Hoàng lại sẽ che chở An Lâm như thế, càng không nghĩ tới trưởng khu bình thường tôn quý đến cực điểm, nói đánh là đánh liền.

Song phương đồng thời giao chiến kịch liệt.

"Đã đánh nhau!"

"Làm sao lại đánh nhau vậy, khiêu chiến trưởng khu là thế nào... " An Lâm phát hiện cuộc chiến đấu này không hề đơn giản như đã tưởng.

Chính là biết con trai mình có thể gây chuyện, mới đưa con trai đi theo...

"Nhưng bởi vì trưởng khu có lực lượng chủ tràng tăng thêm, nên thường thì cực kỳ khó chiến thắng, thế nên vận mệnh mười khu ở Thái Sơ Thánh Địa đã duy trì như thế này rất lâu rồi... " Cổ Thu nhìn lên trận chiến đấu trên bầu trời, mặt lộ vẻ sầu lo nói, "Bây giờ Long Hoàng đột nhiên làm khó dễ, cũng không biết là vì sao..."

Còn An Lâm thì đang ngây người như phỗng.

Một đạo Huyết Nhận kinh thiên vượt ngang Tinh Hà, chém rách thân thể Long Hoàng.

Tô Thiền thấy một màn như vậy, đỏ vành mắt, trực tiếp đi tới trước mặt An Lâm, quỳ gối hành lễ tỏ vẻ cảm tạ, nàng biết nếu không phải An Lâm ra mặt, Hồng Hoàng cũng sẽ không bảo vệ nàng.

An Lâm nhìn ra được, Long Hoàng và Hồng Hoàng đều là cấp bậc Hợp Đạo đỉnh phong, nhưng Hồng Hoàng dựa vào lực lượng chủ tràng nào đó gia tăng, thậm chí có thể phát huy uy năng của cấp bậc Sáng Thế.

Hết thảy tựa như đã kết thúc.

Cự long hoàng kim kêu thảm rồi rơi xuống đại địa.

Thật sự là hắn có ôm một chút tâm tư khác mới làm như vậy, nhưng không nghĩ tới hai trưởng khu thoạt nhìn còn rất thân thiên, nói đánh là đánh, căn bản không có chút do dự nào. Bây giờ nhìn lại, Long Hoàng mang con rồng mập kia đi ra ngoài, có lẽ đã có sẵn dự định rồi.

An Lâm đột nhiên nghĩ đến chuyện Thiên Thần Quang Minh,

Sắc mặt hơi đổi.

Đang lúc này, thế công của Hồng Hoàng đã trở nên mãnh liệt lên, mượn lực lượng chủ tràng gia tăng, liền dễ dàng đả thương nặng Long Hoàng.

Con rồng mập đã chạy đến bên cạnh lan can, nhìn về phía trận chiến đấu trên bầu trời, lớn tiếng gào thét "cố gắng lên", cứ như thể không hề biết mình đã làm ra chuyện gì.

"Là bởi vì các khu trưởng của khu khác, phát động khiêu chiến với trưởng khu của một cái khu khác, nếu như có thể chiến thắng khu trưởng của cái khu kia, là có thể xác nhập khu kia thành một cái khu."

An Lâm trừng mắt nhìn: "Hử? Vậy bây giờ chỉ còn mười khu, là bởi vì..."

"Chắc là ngươi không biết, Thái Sơ Thánh Địa chúng ta vốn là có hai mươi ba khu... " lúc này, Cổ Thu đi tới, nhẹ giọng nói.

Nhưng vào lúc này, một đạo kim quang từ trong cơ thể Long Hoàng bắn ra.

Hơi thở của Long Hoàng bất chợt trở nên cực kỳ thần thánh, hơn nữa còn rất mênh mông.

Hồng Hoàng cầm trong tay hai thanh huyết kiếm, chợt vung lên chém tới hướng Long Hoàng, hai đạo kiếm khí tựa như Thập Tự Tinh phủ xuống, cứ như thể hai đạo tướng tinh không chia làm bốn phần kiếm quang.

Song kiếm trảm với uy thế cường hãn lại bị Long Hoàng nhẹ nhàng vung đuôi một cái liền đánh tan.

"Ha ha ha... Hồng Hoàng, ta đạt được lực lượng mới, ngươi không phải là đối thủ của ta!"Long Hoàng cứ như thể một tia chớp vàng, chợt đụng vào trên người Hồng Hoàng.

Hồng Hoàng cầm song kiếm vung lên, nhưng ngay cả vảy rồng của Long Hoàng cũng không thể phá vỡ, ngược lại còn bị bị một cổ lực lượng kinh khủng đánh cho không ngừng lui về phía sau.

"Đây là lực lượng quang minh!"

An Lâm híp hai tròng mắt lại, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.

"Mau đến thiên thư các! " Hồng Hoàng vội càng dùng phương thức truyền âm truyền âm thanh vào trong tai An Lâm.

"Không sao, Đại Bảo ca, sớm muộn gì ngươi cũng có thể tiến vào thiên thư các, không cần nóng lòng nhất thời đâu. " Oánh Bảo ở một bên an ủi.

Hắn mới vừa trở thành cái tên đứng đầu bảng, lấy đâu ra cống hiến trọng đại?

An Lâm ngây ngẩn cả người, cống hiến trọng đại?

Một trong hai lão giả thản nhiên nói.

"Cái tên đứng đầu bảng chỉ là điều kiện căn bản, còn phải là nghệ sĩ đã từng có cống hiến lớn Hồng Mặc phường, có mức độ cống hiến trọng đại nhất định, mới có cơ hội tiến vào thiên thư các."

An Lâm nghe vậy không khỏi sửng sốt, chỉ chỉ vòng hoa trên đầu: "Ta đã là cái tên đứng đầu bảng rồi."

Lúc này, An Lâm đã xoay người rời đi.

"Đại Bảo ca, ngươi muốn đi đâu? " Oánh Bảo thấy An Lâm lại không đứng xem trận chiến như các nghệ sĩ còn lại, liền chạy theo.

"Ta muốn đi thiên thư các. " An Lâm nói.

"Thiên thư các? " Oánh Bảo che cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin, " Hai đại hoàng của Thánh Địa đáng đánh nhau, ngươi lại muốn đi xem sách?"

An Lâm nhìn thoáng qua Oánh Bảo trông có vẻ ngây ngô, ấn nhẹ lên cái trán của đối phương, cười nói: "Yên tâm, ta đọc sách rất nhanh."

Rất nhanh, hắn đã tới trước cửa thiên thư các.

Hai cái lão nhân vẫn lẳng lặng đứng ở cửa, tản ra dao động năng lượng cấp bậc Hợp Đạo.

An Lâm đi tới.

Hai cái lão nhân lại đột nhiên mở miệng: "Đứng lại, ngươi còn chưa đạt được tư cách tiến vào thiên thư các, kẻ xông vào giết không luận tội!"

Hồng Hoàng nghe nói như thế, trên khuôn mặt xinh đẹp rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười như trút được gánh nặng.

An Lâm nhìn thoáng qua nữ tử váy đỏ bị Kim Long áp chế, gật đầu nói: "Ta hi vọng các ngươi cũng có thể sống sót, ta sẽ ngăn cản nàng!"

Giọng của Hồng Hoàng truyền đến.

"Thế nên ta lựa chọn ngươi, ta có thể tin tưởng ngươi chứ..."

"Vị nữ tử kia tự xưng Quang Minh, có thể làm ra chuyện hủy diệt. Nhưng ngươi không giống, từ trong khúc hát của ngươi ta nghe được sự khác biệt..."

"Vì sao ngươi lại chọn ta? " An Lâm suy nghĩ một lúc, bèn hỏi.

"Không, ta không còn thời gian nữa... " An Lâm cắn răng nói.

"Dùng của ta đi. " lúc này, một tiếng nói dịu dàng ngập ngừng truyền đến.

Chẳng biết từ lúc nào, Cổ Thu đã đi tới bên người An Lâm, trên mặt treo nụ cười điềm tĩnh: "Ta còn có một lần cống hiến trọng đại, ta sẽ nhường cơ hội vào thiên thư các cho Đại Bảo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận