Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2228: Bí mật thật sự của thiên thư

An Lâm đứng ở giữa trăm triệu bộ sách, cảm nhận hết thảy xung quanh.

Thái Sơ thánh địa là nền văn minh cuối cùng còn sót lại của cổ vực Thái Sơ, là nơi có dao động cường liệt nhất tại thời điểm Thiên Đạo tan biến, có lẽ là Thiên Đạo đang giãy giụa không muốn hủy diệt đi.

"Thiên Đạo với Thiên Đạo đều thân thiết, ta có thể hấp thu toàn bộ kiến thức trong sách nhanh như thế, có lẽ không phải là nhờ hắc ám, mà là quyền hành chí cao... " An Lâm nghĩ tới Thiên Thần Quang Minh, hẳn là cô ta cũng có suy nghĩ muốn dùng quyền hành để hấp thu kiến thức trong sách, nhưng cô ta xâm lấn phi pháp, thế nên đã bị cấm chế bí ẩn đả thương nặng.

Thiên Đạo bị tàn phá không muốn hoàn toàn biết mất, nhưng chỉ có Thiên Đạo mới có thể cảm giác được mảnh vỡ thiên đạo, Thiên Thần Quang Minh với đặc tính của mình, rất dễ cảm giác và hấp thu Thiên Đạo bị tàn phá, Thiên Đạo bị tàn phá có xác suất hủy diệt rất lớn.

Nếu như không phải là An Lâm thò chân vào, sớm muộn gì đối phương cũng sẽ thành công.

Hết thảy những chuyện này, không biết là trùng hợp hay là hiển nhiên.

An Lâm cảm giác được vận mệnh không chỉ có trêu người, ngay cả Thiên Đạo chí cao, như cũng được dẫn dắt ở trong vận mệnh tối tăm đều có tối tăm trong vận mệnh ở dẫn đạo...

"Mặc kẹ, dù sao cũng nhất quyết không thể để cho Thiên Thần Quang Minh được như ý!"

Thiên Đạo lấy một loại phương thức rất đặc biệt, tránh khỏi nguy cơ bị hủy diệt!

Ngay sau đó, một quyển sách phiếm bạch quang thuần túy, xuất hiện ở trước mắt An Lâm.

An Lâm đi tới một chỗ trong thiên thư các, bắt đầu dùng tay không khắc trận pháp.

Trận pháp dung nhập vào hư không, đột nhiên xuất hiện dao động kỳ dị.

Chỉ có Thiên Đạo mới có thể sử dụng Thiên Đạo đã tan vỡ.

Hắc ám đại biểu cho hủy diệt và hư vô.

"Vì đạt được một thanh vũ khí, lại không tiếc mà hoàn toàn hủy diệt cổ vực Thái Sơ, chuyện tán tận lương tâm bực này, cũng chỉ có cô ta làm ra được. Thật không biết cô ta chấp chưởng quang minh, là cái quang minh gì. " An Lâm đi từng bước về phía trung tâm thiên thư các.

An Lâm nắm quyển sách trong tay, liền giống như nắm một cái thế giới, sức nặng vô hình, khiến cho thân thể và thần hồn của hắn đều phải thừa nhận trọng áp khó có thể tưởng tượng.

Đồng thời, cũng là đối tượng thích hợp nhất để sử dụng vũ khí Thiên Đạo.

Không thể phủ nhận, dùng Thiên Đạo đã tan vỡ để sáng tạo vũ khí, sẽ có lực lượng hết sức đáng sợ, thậm chí mỗi nhất kích gần như đều ẩn chứa một cái cao nhất thế giới tối cao.

An Lâm khắc trận pháp sáp nhập vào thiên văn địa lý lịch sử, sáp nhập vào đồ đằng văn minh vạn tộc, cũng sáp nhập vào sự sinh tồn cùng tín ngưỡng của tất cả sinh linh khu thứ tám.

"Nhất quyết không thể để cho Thiên Thần Quang Minh lấy được vật này, chỉ cần thiên thư vẫn là thiên thư, Thái Sơ Thánh Địa vẫn có thể tiếp tục tồn tại ở thiên địa."

Đúng, sau khi dung hợp kiến thức của tất cả quyển sách, hắn đã biết thiên thư thật sự ở đâu. Cả mười khu đều có thiên thư các, mà mỗi một tòa thiên thư các đều có một quyển thiên thư, thiên thư chính là tập hợp thể của thiên đạo.

"Nhưng vấn đề là, ta nên để nó ở nơi nào đây? Nhẫn không gian không bỏ được rồi, chẳng lẽ đeo bên người? " An Lâm thì thào tự nói.

"Đây chính là Thiên Đạo bị tàn phá? Loại cảm giác hủy diệt này, sao lại khiến cho ta có chút hưng phấn nhỉ? " An Lâm có phần kinh ngạc mà cảm nhận trạng huống của thân thể.

Lực lượng hắc ám trong cơ thể hắn, rất thích trạng thái đi về phía tử vong của Thiên Đạo bị tàn phá, thậm chí còn gợi lên bổn nguyên của nó, thật sự hơi đáng sợ, chẳng lẽ là hắc ám chính là hình thái tượng trưng cho thiên đạo hủy diệt?

"Dĩ nhiên có thể, chẳng qua tiểu Na ngươi không thể thương tổn thiên thư, đây là mạng sống của Thái Sơ Thánh Địa! " An Lâm suy nghĩ một lúc, liền bổ sung một câu.

"Ta cảm ứng được thứ gì đó mà thế giới Kính Thần rất thiếu thốn ở trong quyển sách này, ngươi có thể giao nó cho ta giữ không?"

Đề Na cần thiên thư, mà hắn cần phải cất giữ thật tốt, nếu như đặt thiên thư trong thế giới Kính Thần, không phải là sẽ được bảo quản rất tốt ư? Đây chính là nơi mà Thiên Thần Quang Minh cóđánh vỡ đầu cũng không thể vào được a!

Toàn thân An Lâm run lên: "Tiểu Na?!"

Một đôi tay mảnh khảnh trắng noãn như ngọc xuất hiện từ trong sóng gợn, đỡ lấy thiên thư trên tay An Lâm, tựa như đang cầm một thứ cực kỳ quý giá.

Cũng vào giờ khắc này, bên cạnh hắn đột nhiên có trong âm thanh suốt động lòng người tựa như tiếng trời, đột nhiên truyền đến từ bên tai: "Người khổng lồ An Lâm..."

Cả quá trình, đều không có gì dị thường, cấm chế bí ẩn cũng không có bị kích hoạt.

Lời hứa hẹn của Tiểu Na quanh quẩn ở bên tai, ngay sau đó, thiên thư và đôi tay kia đều biến mất.

"Người khổng lồ An Lâm, chờ tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cái thế giới này trở nên càng thêm tốt đẹp!"

"Hì hì, đúng, là ta."

Một mũi tên trúng hai con nhạn, làm sao An Lâm có thể bỏ qua được chuyện này.

Trong lúc bất chợt, hư không nhộn nhạo sóng gợn.

Lực lượng hai giới bắt đầu xuất hiện.

An Lâm nghe vậy lập tức liền vui vẻ.

An Lâm nghe thế thì lúc này mới chịu đáp ứng.

Âm thanh dễ nghe trong suốt của Đề Na truyền đến.

"Yên tâm đi, người khổng lồ An Lâm, ta chỉ học hỏi và cảm ứng thôi."

"Thế này cũng quá thuận lợi đi? " An Lâm cười cười, bắt đầu đi ra khỏi thiên thư các.

Ở ngoài Thiên thư các.

Oánh Bảo đang đứng xem hai vị trưởng khu chiến đấu.

Trận chiến đấu cực kỳ kịch liệt và kinh khủng, hấp dẫn chú ý của tất cả sinh linh mười khu. Không có biện pháp, cả bầu trời đều bị bọn họ cho làm bể, nếu không phải màn hào quang của Thái Sơ Thánh Địa cấp lực, cuộc chiến đấu này đã có thể san bằng Thái Sơ Thánh Địa cả chục lần.

Loại giao chiến với mức độ nguy hiểm cao thế nào, không có ai có thần kinh không ổn định mà lại đi lo làm chuyện khác.

Dĩ nhiên, ngoại trừ một kẻ, chiến đấu bùng phát lại chạy đi đọc sách.

Oánh Bảo nghĩ tới nam tử kia, cong cái miệng nhỏ nhắn lên, không nhịn được mà phàn nàn nói: "Thiệt là, đã đến lúc nào rồi, mà Đại Bảo vẫn chỉ nghĩ đến đọc sách, đây chính là đại sự đủ để phá vỡ thế giới a, hắn không thể quan tâm nhiều hơn một chút à?"

Cổ Thu cũng có phần cảm khái: "Hắn thật sự là một người kỳ lạ, người khác chỉ là nhìn núi sập đất lở mà không đổi sắc, hắn thì càng lợi hại hơn rồi, núi sập ở trước mắt mà vẫn muốn đi xem sách."

"Đợi hắn đi ra ngoài, thế giới đều muốn thay đổi đi? " Oánh Bảo khẽ hầm hừ.

"Đúng vậy a... Hồng Hoàng đã chống không đỡ nổi nữa rồi... " Cổ Thu nhìn nữ tử mang vô số vết thương trên không trung, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.

Nếu như Hồng Hoàng thua, khu thứ tám sẽ phải đổi chủ nhân, từ đó sẽ không còn thứ tám khu nữa, vận mệnh của các nàng cũng sẽ do Long Hoàng quyết định, đây đúng là chuyện vô cùng đáng lo.

Dĩ nhiên, nếu như các nàng ghét Long Hoàng, cũng có thể chuyển tới khu khác, dù sao cũng là tên đứng đầu bảng, có mức độ tự do cực cao, nhưng đám người Oánh Bảo và Tô Thiền, liền khó nói...

Cổ Thu có khả rời khỏi, nhưng nơi này là nhà của nàng a, cứ thế rời đi cũng sẽ rất mất mát rất đau buồn, nàng muốn chống cự, muốn giúp Hồng Hoàng, nhưng hết thảy phát sinh trước mắt các nàng lại không thể ra sức.

Đang lúc này, Kim Long trên bầu trời tỏa ra quang minh về phía Hồng Hoàng.

Quang minh chiếu rọi thế gian, vô cùng thánh khiết. song kiếm của Hồng Hoàng liên tục ngăn cản, nhưng rốt cuộc vẫn không đỡ được khí tức và uy năng của Kim Long, bị lực lượng quang minh xâm lấn thân thể, phun ra một ngụm máu tươi, hung hăng đụng vào phía trên màn hào quang bao quanh Thánh Địa.

Gần như tất cả sinh linh đều kinh hô.

Bọn họ biết, Hồng Hoàng không chịu nổi nữa rồi!

Đang lúc này, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người gác cửa, một nam tử áo trắng đi ra khỏi thiên thư các, đi tới bên cạnh nữ tử đang khẩn trương đến mức nắm chặt lòng bàn tay.

"Oánh Bảo, tình hình chiến đấu như thế nào rôi?"

"Xong rồi, Hồng Hoàng không chịu nổi nữa rồi."

Oánh Bảo đỏ hốc mắt nói.

Đột nhiên, nàng như đã nhận ra cái gì, thân thể mềm mại run lên, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, sau đó trên mặt hiện lên vẻ mặt tựa như thấy quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận