Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2230: Ta ngả bài rồi

"Thiên Thần Quang Minh còn nói cái gì không? " An Lâm tiếp tục ép hỏi.

"Không có, thật sự không có nữa, nàng chỉ nói cho ta biết có như vậy, bảo ta làm theo là được, nếu không nàng sẽ giết ta! " Long Hoàng gấp giọng nói.

An Lâm xác nhận Long Hoàng không nói láo, nuốt hết toàn bộ lực lượng quang minh trong cơ thể Long Hoàng, lúc này mới thả Long Hoàng ra: "Hôm nay ta tạm tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu ta còn thấy ngươi tiếp tục làm ác, lần sau cái kết cục của ngươi sẽ như cái đuôi của ngươi."

Long Hoàng nghe được mình có thể giữ đưuọcmạng sống, hiển nhiên thiên ân vạn tạ, cảm kích không dứt.

Hắn liền kéo con trai của mình chạy về thiên thư các khu thứ sáu.

Long Hoàng đã quyết tâm, trước lúc mọi chuyện đều kết thúc, hắn sẽ núp ở bên trong thiên thư các, không đi ra ngoài nữa!

Lúc này, nhóm nghệ sĩ Hồng Mặc phường đều chưa lấy lại tinh thần.

Bọn họ nhìn nam tử áo trắng trên trời, cảm thấy hình tượng của hắn càng ngày càng cao lớn vĩ ngạn, không hề có gì liên quan đến cái tên đứng đầu bảng Lưu Đại Bảo nhảy vũ điệu nấu nướng.

"Cái thế giới này sắp thay đổi thế cục rồi ư? " Xà Hoàng khu thứ năm phun lưỡi rắn, nhìn bóng dáng áo trắng ở phía xa, thì thào cất giọng nói.

"Các ngươi ủng hộ ai? " Võ Hoàng khu thứ tư nhàn nhạt cất giọng hỏi.

Nhưng những sinh linh ở Thái Sơ Thánh Địa, đều vẫn còn đang chìm trong chấn động. Vốn là hai trưởng khu chiến đấu, cũng đã đủ làm cho người ta kinh hãi, bây giờ lại tới một cái cường giả đính cấp không biết tên, dễ dàng đánh bại trưởng khu, đến cùng thì cường giả đính cấp này là tồn tại ở cấp bậc gì?

"Thay đổi sao? Chúng ta đã không có đường lui rồi, đi nhầm một bước, thì có thể là vạn kiếp bất phục... " Huyền Vũ với vóc dáng khổng lồ ở khu thứ hai lạnh run nói.

"Ta cũng muốn cảm ơn ngươi, đa tạ ngươi tin tưởng ta. " An Lâm nhì nữ tử xinh đẹp không gì sánh được trước mắt, cũng lộ vẻ mặt cảm kích gật đầu.

Một đám trưởng khu tiến hành trao đổi thông qua một cái "kênh" riêng của bọn hắn.

Cái đệch mợ phong cách này khác biệt quá đi mất!

"Ha ha... Đương nhiên là Lưu Đại Bảo rồi, cường giả, mới là đối tượng chúng ta muốn ủng hộ! " Hắc Hoàng khu thứ mười nhếch miệng cười nói.

Cuộc chiến đấu đã hạ màn.

"Lưu Đại Bảo, cảm ơn ngươi. " Hồng Hoàng nhìn An Lâm mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền.

"Thật ra thì, kể từ khi Thiên Thần Quang Minh xuất hiện ở cái thế giới này, thì kịch biến sẽ phát sinh. " Linh Ngư Hoàng khu thứ chín lắc lư cái đuôi bảy màu, giọng điệu cảm khái nói.

Bọn họ trở về khiến cho chúng sinh linh đồng thời hoan hô lên, một đám cái tên đứng đầu bảng tiến về phía trước tỏ vẻ hoan nghênh chúc mừng, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía An Lâm cũng dần dần thay đổi.

Một đám trưởng khu còn đang ở trong các khu cũng có phần lo sợ.

Lúc trước bọn họ còn cảm thấy An Lâm cũng giống như mình, thậm chí một số nghệ sĩ còn ra vẻ kiêu ngạo và nhìn An Lâm với ánh mắt của người đi trước. Nhưng bây giờ, bọn họ đâu còn dám làm như vậy, nam tử trước mắt này, chính là tồn tại có thể dễ dàng đánh bại Long Hoàng!

" Trong lực lượng của Thiên Thần Quang Minh ẩn chứa hi vọng tuyệt đối và đại giải thoát, có lẽ nàng ta không phải là kẻ hủy diệt giống chúng ta tưởng tượng... " Bạch Hoàng khu thứ nhất mở rộng tám cánh chim, đắm chìm trong Thánh Quang, bình tĩnh nói ra suy nghĩ của hắn.

Lúc này, An Lâm và Hồng Hoàng đã bắt đầu trở về Hồng Mặc phường.

" Bởi vì ngươi nhúng tay mà ta cùng Long Hoàng không phân ra thắng bại, nhưng ta tin rằng Long Hoàng đã không dám tới gây chuyện nữa, kế tiếp ngươi định làm cái gì? " Hồng Hoàng nhìn về phía An Lâm, dùng giọng điệu cực kỳ ôn hòa mở miệng hỏi.

"Ta... Ta không có... " Oánh Bảo nghe vậy lập tức luống cuống, vội vàng lắc đầu, gương mặt đỏ giống như một cái quả táo.

An Lâm gật đầu thừa nhận nói.

"Lưu Đại Bảo... Ngươi, rốt cuộc thif ngươi là ai? " Oánh Bảo nhìn nam tử trước mắt, có phần thấp thỏm bất an mà cất giọng nói.

Nhanh không thể tưởng được!!!

Không ít nghệ sĩ đều nhìn về phía An Lâm với ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ và nhìn lên.

An Lâm nghe nói như thế thì càng thêm xác nhận suy nghĩ trong lòng.

"Vốn tưởng rằng thiên thư chỉ là truyền thuyết, thật sự không nghĩ tới... " Hồng Hoàng nhìn lên tòa thiên thư các đứng sừng sững kia, sâu kín cảm khái một phen.

"Chẳng lẽ hắn thật sự không gạt ta, hắn đã đọc xong hết sách rồi? " Cổ Thu kinh ngạc mà nhìn nam tử trước mắt, nàng phát hiện hôm nay là ngày nàng gặp nhiều chấn động nhất trong cả cuộc đời, trên thế giới này thậm chí còn có người như thế ư?

An Lâm thấy nàng tựa như một con tiểu bạch thỏ đang sợ sệt, không nhịn được cười, đi về phía trước đột nhiên véo cái má bầu bĩnh của thiếu nữ, khiến cho thiếu nữ hoảng sợ ngao ngao kêu lên, lúc này mới cười nói: "Sao hả, ta mới đi đánh một trận, ngươi đã trở mặt rồi?"

Hizzz...

Vào giờ khắc này, mọi người đều nhịn không được phải hít sâu một hơi.

Đặc biệt là những cái tên đứng đầu bảng đã từng tới thiên thư các kia, lại càng nhìn An Lâm tựa như thấy quỷ, xem hết hơn chín nghìn vạn quyển sách rồi? Hơn nữa còn là khi bọn hắn đang ngóng xem cuộc chiến? Đây là cái thao tác thần tiên gì đây?

Ở trong mắt nàng, An Lâm chính là đại nhân vật có thể đứng ngang bậc với trưởng khu, không nghĩ tới hắn lại vẫn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với nàng, nhất thời khiến nàng hoảng loạn không thôi.

"Ừm, ở thời điểm các ngươi đánh nhau, ta đã xem xong hơn chín nghìn vạn quyển sách, rốt cuộc cũng tìm được đầu mối để lấy thiên thư ra ngoài, sau đó tiến hành bảo vệ nó."

"Thiên thư... Ngươi lại biết thiên thư? Chẳng lẽ ngươi... Ngươi đã thấy thiên thư trong thiên thư các rồi? " Hồng Hoàng mở to đôi mắt đẹp, nhìn nam tử đang thản nhiên mỉm cười trước mắt, trên mặt còn có vẻ mặt khó tin.

" Mục tiêu Thiên Thần Quang Minh là thiên thư trong thiên thư các, như vậy ta phải đoạt trước một bước, bảo vệ thiên thư... " An Lâm thành thật trả lời.

Lúc này, một tiểu nam hài đột nhiên tươi cười đi tới.

"Lưu Đại Bảo đạo hữu, màn biểu diễn của ngươi khiến cho ta rất là thán phục, chẳng biết ta có thể mời ngươi đến khu thứ ba của ta làm khách quý để biểu diễn một phen không?"

Tiểu nam hài trịnh trọng chắp tay với An Lâm, cất giọng nói.

"Linh Hoàng ngỏ lời mời sao ta dám trốn tránh, chuyện này ta cầu còn không được, từ chối thì làbất kính rồi. " An Lâm mỉm cười lên tiếng.

Nếu Thiên Thần Quang Minh muốn thiên thư.

Thế An Lâm phải lấy được thiên thư trước.

Đi con đường của kẻ địch, làm cho kẻ địch không còn đường để đi!

"Đại Bảo ca, ngươi, ngươi thật sự muốn đi ư?"

"Ngươi còn có thể rồi trở về không? " Oánh Bảo biết được An Lâm muốn đi, không còn lo sợ, ngược lại chớp mắt to, có phần quyến luyến cất tiếng hỏi.

"Dĩ nhiên là sẽ trở về. " An Lâm gật đầu, cười nói, "Đợi ta cứu vớt thế giới xong sẽ trở lại Hồng Mặc phường."

Oánh Bảo nhịn cười không được: "Rắm thúi!"

Cứ như vậy, An Lâm cáo biệt một đám nghệ sĩ và Hồng Hoàng, đi theo Linh Hoàng bắt đầu bay về phía khu thứ ba của Thái Sơ Thánh Địa.

Phạm vi của Thái Sơ Thánh Địa thật ra cũng không quá lớn, tổng cộng chia làm mười khu, mỗi khu đại khái là một tòa thành, chỉ có điểm đặc sắc duy nhất chính là sinh linh trong thành đều đặc biệt cường đại, căn bản không có ai là yếu.

Mạnh nhất trong vùng chính là trưởng khu, mỗi một trưởng khu, sau khi phối hợp với lực lượng của khu, đều có thể phát huy chiến lực sánh ngang với cấp bậc Sáng Thế, bọn họ là trụ cột quan trọng của Thái Sơ Thánh Địa, cũng là thần trong suy nghĩ của các sinh linh.

Nhưng loại hình tượng này đã có phần sụp đổ sau khi các sinh linh nhìn thấy An Lâm hành hung Long Hoàng.

Một luồng không khí khác lạ bao phủ cả Thái Sơ Thánh Địa.

Một cái cửa động mờ ảo chợt xuất hiện.

An Lâm và Linh Hoàng xuyên qua cửa động, đi tới khu thứ ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận