Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2237: Ta sẽ không giả vờ nữa

Ngoài cửa thiên thư các.

Hắc Thạch vòng hai tay trước ngực, dựa ở vách tường ngoài cửa.

Trước mắt, nữ tử tên là Nguyệt Dạ, đã chậm rãi bước đến, khóe miệng chứa đựng nụ cười như có như không.

"Bất kể ngươi có phải là do An Lâm phái tới hay không, bây giờ ngươi cũng đã thất bại, còn không cút ngay cho ta? " Nguyệt Dạ không chút lưu tình mà cất giọng nói.

Ngay cả vẻ thân thiện ngoài mặt nàng cũng vứt bỏ.

Suy cho cùng, bây giờ nàng đã có được hết thảy điều kiện cần có, cấm chế thần bí ở trong thiên thư các đã không thể gây trở ngại cho nàng hấp thu thiên thư nữa rồi.

Hắc Thạch vẫn không nhúc nhích mà đứng ở cửa thiên thư các.

"A... Đường đường nữ thần Quang Minh, sao lại nói những lời này chứ? Phong độ và thần thái của Nữ thần đều bị ném hết đi rồi ư? Chửi đổng chẳng khác gì một ả đàn bà chanh chua cả."

Hắc Thạch đột nhiên chắn trước mặt của nàng.

Nguyệt Dạ không có kiên nhẫn, muốn dùng sức đẩy Hắc Thạch ra, nhưng Hắc Thạch lù lù bất động.

Nguyệt Dạ lười tranh luận cùng Hắc Thạch, trong lòng nàng hiểu được, sợ rằng Hắc Thạch chỉ là muốn tiếp tục kéo dài thời gian của nàng.

"... Nguyệ Dạ tỷ tỷ làm gì mà gấp gáp thế? " Hắc Thạch đổi sang dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, vì nhiệm vụ nữ thần đại nhân giao cho, nàng cũng rất liều mạng, cười nói tự nhiên, "Muội muội còn có rất nhiều vấn đề, muốn thỉnh giáo tỷ tỷ đấy."

Aizzz... Cũng không biết Bạch Hoàng bị cái gì đầu độc.

"Ta không biết làm động tác lăn như thế nào hết, nếu không Nguyệt Dạ tỷ tỷ dạy ta đi? " Hắc Thạch nở một nụ cười rất đẹp, nếu là một nam tử đứng ở trước mặt nàng, chỉ sợ đã sớm đã bị âm thanh mềm yếu kia, cùng với nụ cười tuyệt mỹ của nàng làm cho say mê đến mức thần hồn điên đảo.

Hắc Thạch cười nhạo, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường, bước chân không hề xê dịch.

Nàng tức giận đến mức muốn dùng lực lượng trong cơ thể, kết quả mới vừa điều động, liền cảm giác được một luồng lực lượng cấm chế cực kì khủng bố theo dõi nàng...

Thiên Thần Quang Minh muốn hủy diệt Thiên Đạo ở nơi này đó!

Khi đang nói chuyện, nàng còn liếc ánh mắt về Bạch Hoàng đi theo bên cạnh, thấy Bạch Hoàng nghe được cái từ "Nữ thần Quang Minh " này, mà sắc mặt không hề kỳ biến, càng thêm xác nhận suy nghĩ trong lòng.

Nguyệt Dạ cau mày, hoạt động bước chân, muốn tránh sang bên cạnh Hắc Thạch, kết quả Hắc Thạch lại cùng nàng sải bước chân, tiếp tục chắn ở phía trước của nàng, còn dùng cái nơi đầy đặn kia đẩy Nguyệt Dạ một chút.

Chỉ ở tình huống bình thường mới bị cấm động võ bên trong màn sáng phòng hộ, nhưng nếu như gặp phải tình huống đặc biệt, là trưởng khu có quyền lợi thi hành võ lực ở bên trong màn sáng.

Nàng sải bước đi tới hướng thiên thư các.

"Đường đường Bạch Hoàng, thật không ngờ lại đi ỷ thế hiếp người... " Hắc Thạch vẫn bày ra vẻ mặt đáng thương,nhưng chân không lùi một bước, ngược lại cười nói, "Không cần phải màu mè đâu, nếu thật sự không phục thì đánh vài cái, xem ta có trị nổi ngươi không?"

"Ngươi rốt cuộc có lăn đi không?! " Nguyệt Dạ nổi giận.

Lúc này, Bạch Hoàng không nhìn được rồi, đứng dậy, lạnh lùng nói: "Hắc Thạch, ngươi còn không tránh ra, ta sẽ định tội danh nhiễu loạn trật tự, ác ý phá hư quy tắc, cưỡng chế dùng vũ lực với ngươi!"

Đối mặt với tình huống trước mắt, Hắc Thạch thật sự bị bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Đồng tiền đột nhiên bộc phát ra quang minh kỳ dị.

Hắn căn bản không có nhiều lời, đã vứt xiềng xích tới hướng Hắc Thạch.

"Bạch Hoàng chấp pháp!"

Bạch Hoàng vốn tưởng rằng trong nháy mắt là có thể thấy Hắc Thạch bị khóa chặt.

Bạch Hoàng nổi gân xanh, đột nhiên ném ra một đồng tiền về phía Hắc Thạch.

Bạch Hoàng thoáng ngẩn ra.

Hắc Thạch cầm trong tay một thanh trường thương ngân bạch, đem gọn gàng linh hoạt đẩy xiềng xích ra, xiềng xích còn nhanh hơn tia chớp kia, lại bị trường thương hất bay.

"Phanh!!"

"Dời đi!!"

Hắc Thạch ở trong màn hào quang còn có thể cậy mạnh, suy cho cùng địa bàn Thái Sơ Thánh Địa liền nhỏ như vậy, cấm chế có thể bảo vệ và hạn chế sinh linh tranh đấu, tránh không để một cái tát đã hủy diệt cả tòa thành.

Nhưng ra đến bên ngoài, nơi này chính là không bị trói buộc. Bạch Hoàng được lực lượng của khu thứ nhất gia tăng, có có thể sánh ngang lực lượng của tồn tại Sáng Thế chí cao, đối mặt với tiểu nhân vật như Hắc Thạch, một chiêu là có thể hàng phục đối phương.

Xiềng xích bắn ra còn nhanh hơn cả tia chớp.

Tiếp theo trong nháy mắt, Hắc Thạch và Bạch Hoàng đều bị chuyển dời ra ngoài màn sáng của Thái Sơ Thánh Địa!

"Là ta, ngươi đã làm trái quy tắc của khu thứ nhất, bây giờ ta muốn tạm thời hạn chế tự do của ngươi, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi. " Bạch Hoàng một tay nắm chặt hư không, móc ra một cái xiềng xích khắc rõ vô số phù văn từ trong hư không.

"Là ngươi làm ra cái 'chuyện tốt' này đấy?! " Hắc Thạch trợn mắt nhìn Thánh thiên sứ tám cánh trước mắt, con mắt dường như muốn phun ra lửa.

Nàng thật sự hoàn toàn chưa kịp phản ứng, đã bị chuyển dời ra bên ngoài, trong cái đồng tiền kia ẩn chứa quy tắc lực lượng khiến ngay cả nàng cũng cực kỳ kiêng kỵ.

Chuyện gì xảy ra? Cái Phong Thần liên này, cho dù là tồn tại cảnh giới Hợp Đạo, cũng khó mà tránh né, thoạt nhìn nàng chỉ là một nữ tử rất bình thường...

Đang lúc này, uy thế kinh khủng đột nhiên nổ bung.

Mênh mông tựa như biển, ngạo thế vô song!

Nữ tử cầm trường thương, uy phong vô hạn, vô số nguyên khí sắc bến thông thiên, dường như muốn xé rách toàn bộ thế giới.

Bạch Hoàng từ vẻ mặt mơ màng biến thành kinh hãi.

"Ta quyết định không giả vờ nữa... " Nữ tử mở rộng hai cánh, che kín màn trời, một đôi đồng tử thâm thúy vừa lăng liệt, buông thả ra khí thế kinh khủng đến mức khiến cho tất cả sinh linh Thái Sơ Thánh Địa đều phải nín thở...

"Ta ngả bài... " Hắc Thạch nắm chặt mũi thương, nhắm ngay Bạch Hoàng, trong phút chốc, mũi thương như muốn xỏ xuyên qua thân thể Bạch Hoàng.

Lúc này, sắc mặt Bạch Hoàng bắt đầu kịch biến.

"Ngươi... Ngươi lại là... Sáng Thế..."

Vừa nói, Nguyệt Dạ vừa tiếp tục bước về phía trước.

"Huống chi bởi vì nơi này có cấm chế, ngươi sẽ không thể động võ, ngươi lấy cái gì để ngăn chặn ta? Cam chịu số phận đi."

Nguyệt Dạ lạnh nhạt đáp: "An Lâm, ngươi lại tới đây thì thế nào, biểu diễn đã kết thúc, ta đã là cái tên đứng đầu bảng, người thiên thư các công nhận là ta, cho dù ngươi tới nơi này cũng không có ý nghĩa gì."

"Thiên Thần Quang Minh, đã lâu không gặp, có chuyện gì mà khiến ngươi cao hứng như vậy? " người tới chính là An Lâm, hắn nhìn nữ tử lạnh lùng trước mặt, mỉm cười nói.

Bọn họ đều là đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp, nhưng căn bản không hề cảm giác được đối phương tới gần, rồi còn xuất hiện, hết thảy đều giống như chỉ trong chớp mắt.

Hai Thánh thiên sứ giữ cửa giật nảy mình.

"Đầu tiên là Thiên Thần Quang Minh, sau đó là Lưu Đại Bảo, bây giờ lại lòi ra cả Hắc Thạch!"

"Sau Thái Sơ Thánh Địa lại đột nhiên có nhiều cường giả thần bí hiện thế như vậy, mục đích của bọn họ là gì..."

Một số người đang cảm thán, một số người thì lộ ra vô vàn lo lắng.

Nguyệt Dạ nhìn thoáng qua bầu trời, thấy Hắc Thạch triển lộ thực lực chân chính, cũng không quá giật mình, ngược lại cười nhạt, trực tiếp đi tới thiên trời thư các.

Nhưng nàng còn chưa có bước vào đại môn thiên thư các, nụ cười thoải mái trên mặt đã biến mất, lần đầu tiên hiện ra vẻ nghiêm trọng và không vui.

Không gian nhộn nhạo dao động.

Một cái nam tử áo trắng nhanh nhẹn, đột nhiên xuất hiện ở trước cửa lớn thiên thư các.

"Kẻ nào?"

"Làm sao có thể... Sao ngươi có thể đột nhiên xuất hiện?"

"Thời thế sắp thay đổi rồi, thời thế thật sự sắp thay đổi."

Các sinh linh Thái Sơ Thánh Địa cũng kinh hô lên.

Bạch Hoàng là tồn tại có chiến lực đứng hàng đầu vào Thái Sơ Thánh Địa, lại bị Hắc Thạch làm cho trọng thương chỉ với một chiêu!

Mũi thương màu trắng quán thiên triệt địa, đâm xuyên bầu trời tạo thành một cửa động ám sắc từ nam chí bắc, sau đó trực tiếp xé rách chân khí hộ thể của Bạch Hoàng, xuyên thủng thân thể Bạch Hoàng.

Xoạt!!

Nói còn chưa dứt lời, mũi thương đã đâm tới trước mặt Bạch Hoàng.

Đang lúc này, một cái tinh linh nhỏ bé đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Nguyệt Dạ, hai tay phiếm kim quang kỳ dị, giọng như Hoàng Oanh nói: "Thế cơ á?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận