Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2251: Đã lâu không gặp

An Lâm và Đề Na đều mở to hai mắt nhìn, nhìn quái vật lớn chưa từng thấy trước mắt, không nhịn được mà sợ hãi thán phục.

Thật to!

Thật sự quá to luôn!

Đây lại là một con rồng Komono có cánh vô cùng khổng lồ ! ! !

Mỗi một lớp vảy của đều có một tòa thành lớn.

Hai cánh mở rộng chính là hai cái đại lục rất lớn.

Toàn bộ thân hình của nó, còn khổng lồ hơn bất cứ hành tinh nào mà An Lâm đã từng gặp qua. Mà hai cái mặt trời mà An Lâm và Đề Na thấy, lại là hai cái đồng tử của con cự long kia, đang phóng ra dương chi hỏa cực kỳ thuần túy, không ngừng mang đến ánh sáng cho thế gian.

"Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ngươi lại giả làm mặt trời ở cổ vực Thái Sơ? " An Lâm tò mò hỏi.

Thật không nghĩ tới, chuyện trôi qua đã nhiều năm như vậy, cô mới biết được vì sao trên bầu trời có hai cái mặt trời vận hành ổn định.

"Lại nói hai vị đạo hữu rất lạ mặt a, thân phận của các ngươi là gì? " Nguyên Long Thuỷ Tổ nhìn về phía An Lâm và Đề Na, tò mò hỏi.

Lời này của cô là phát ra từ nội tâm.

"Đừng khách khí, đừng khách khí."

Lời vừa nói ra, An Lâm và Đề Na đều rơi vào trong trầm mặc.

"Ta thì lại càng không đáng nhắc tới, chỉ là con dân của một cái tiểu thế giới. " An Lâm nghe Đề Na nói cũng học theo.

Cự long tự biết đã không thể giả vờ nữa, trừng mắt nhìn, thẳng thắn nói luôn: "Các ngươi có thể gọi ta Nguyên Long Thuỷ Tổ, về phần tại sao ta lại giả làm mặt trời ở cổ vực Thái Sơ . . ."

Vóc dáng của họ chênh lệch hàng tỉ lần, nhưng Nguyên Long Thuỷ Tổ vẫn không dám khinh thường hai cường giả xa lạ này.

Đề Na hồi hồn đầu tiên, bái một cái về phía cự long, mặt lộ vẻ cảm kích nói: "Nguyên Long Thuỷ Tổ, cảm ơn vì tất cả những gì ngài đã làm."

"Một mặt là ta muốn nhìn xem dáng vẻ một cái thế giới cao cấp bị hủy diệt, về mặt khác, sinh linh ở nơi này quá yếu đuối, nếu như không có mặt trời, bọn họ đều sẽ chết. . ."

An Lâm cảm khái trong lòng, quả nhiên tu vi đến một độ cao nhất định, phạm vi nhìn cũng sẽ không giống với lúc trước, đã có thể luyện thành thói quen với chân tướng của cái thế giới này, mặc dù cái chân tướng ấy rất là li kỳ . . .

Con dân? Không đáng nhắc tới? Cái gì đây hả, tổ chức thành đoàn thể tới trêu đùa lão phu sao?

Suy cho cùng lúc cô vẫn còn nhỏ yếu, nếu như không có Nguyên Long Thuỷ Tổ hóa thành mặt trời, sợ rằng chính cô sớm đã bị đông lạnh chết rồi, sao còn có thể gặp được An Lâm, sao còn có thể có được lực lượng và cảnh giới như bây giờ.

"Có thể nói năng cho đàng hoàng không, nếu không thì lão phu lại biến thành mặt trời, mặc kệ các ngươi đấy ! " Nguyên Long Thuỷ Tổ tức giận nói.

"Ta chính con dân của nơi này, thế nên ta mới muốn cảm ơn vì ngài đã biến thành mặt trời đấy. " Đề Na cười hì hì ôm quyền về phía cự long nói.

Nguyên Long Thuỷ Tổ nghe nói như thế, giận đến mức miệng cũng lệch.

Đối với chuyện này, An Lâm cũng chỉ có thể thở dài ở trong lòng một phen.

Nhưng mà lúc Nguyên Long Thuỷ Tổ biết được phá thiên, chính là muốn đối địch với nữ nhân trước đó, thì cái đầu liền lắc như trống xoay, tỏ vẻ cổ vực Thái Sơ không thể thiếu nó, không thể giúp gì cho việc cứu vớt đại lục Thái Sơ.

Rất nhanh, lướt qua lĩnh vực Cực Hàn.

Bạn bè là không chê nhiều, đặc biệt là loại nhân vật cấp bậc đại lão như thế này.

Chân ngọc tinh xảo của Đề Na đạp ở trên cỏ, hít hà hương thơm truyền đến từ bụi hoa ở phía xa, khóe miệng cong lên một độ cong động lòng người.

An Lâm và Đề Na nghe thế thì vội vàng trịnh trọng giới thiệu chính mình.

Cô mở rộng hai cánh kim sắc hơi mờ, bay lượn ở trong biển hoa cùng rừng rậm.

"Tôi. . . Đã trở lại."

"Cảm giác này, không khí này."

An Lâm còn muốn mượn hơi đại lão bực này gia nhập sự nghiệp phá thiên vĩ đại.

Một cái thế giới vừa kỳ dị vừa tốt đẹp xuất hiện ở trước mắt.

Trời xanh mây trắng, thanh sơn lục thủy, khắp nơi đều là chim hót hoa thơm.

Toàn bộ nơi đây, vẫn rất tốt đẹp.

Thần Linh Sáng Thế chỉ lo thân mình, chuyện này vẫn rất thường thấy.

An Lâm và Đề Na xuyên qua kết giới khổng lồ, đi vào lĩnh vực Cực Hàn từng bị bọn họ coi là Hồng Thủy Mãnh Thú, bây giờ chỉ cảm thấy có chút mát mẻ thoải mái.

Bọn họ đi tới một cái thế giới bị kết giới khổng lồ bao vây.

Khách sáo mà tán gẫu một hồi, An Lâm và Đề Na tiếp tục lên đường.

"Người khổng lồ An Lâm, cùng đi nha. " tiểu tinh linh vui vẻ mà hô lớn.

An Lâm cười khẽ, theo tiểu tinh linh xuyên qua rừng rậm.

Nơi này vẫn nhỏ bé hệt như trước, sinh vật rất rất nhỏ, rừng cây rất rất nhỏ, đỉnh núi ở đây còn không cao bằng An Lâm, An Lâm rải nước tiểu ở chỗ này, là có thể tạo thành một con sông. . .

Hai người cứ thế cùng nhau lướt qua núi non sông ngòi, lướt qua từng tòa thành trì nhỏ nhắn đáng yêu, rốt cuộc cũng đi tới tòa thành trung tâm của Thánh Thành.

"Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là ở đây đấy. " Đề Na nhìn các tinh linh và nhân loại qua lại tấp nập tựa như những con kiến, trên mặt hiện lên vẻ hồi ức, "Ban đầu, anh ở trong mắt yooi thoạt nhìn thật sự rất to, thế nên tôi mới gọi anh là người khổng lồ An Lâm. . ."

An Lâm nhìn về phía tiểu tinh linh trên vai, cười nói: "Bây giờ liền không lớn sao?"

Đề Na nhìn chàng trai trước mắt, đột nhiên cười một tiếng nói: "Bây giờ nhìn quen rồi hả!"

"Địch tập kích!"

"Có địch tập kích rồi!"

"Dừng tay!"

Thì lúc này, một cái âm thanh truyền đến từ đàng xa.

An Lâm đang muốn hắt xì hơi để hàng phục tất cả bọn họ.

Trong lúc bất chợt, lại có mấy cường giả thần cấp vây tới.

Vị cường giả thần cấp kia bị một ngón tay bắn bay.

"A a a a. . ."

"Đây là đang cười nhạo chúng ta sao?"

"Không, có khả năng hắn là loại người kỳ lạ, trời sinh thích cười!"

" Người khổng lồ Thần Ma khốn kiếp, ăn một kiếm của ta!"

Một đám cường giả bắt đầu tung chiêu mạnh hơn.

An Lâm: ". . ."

Đề Na ở trên vai An Lâm nhìn thấy một màn này càng thêm buồn cười.

Một cái cường giả thần cấp loài người nhào đầu về phía trước, trong tay cầm ngọn lửa lóe tia chớp, uy thế kinh người.

"Xem ta đánh chết ngươi! Người khổng lồ Thần Ma chết tiệt!"

An Lâm cong ngón búng về phía người đang lao tới.

"Thế mà hắn lại cười!"

Có cường giả đã buông thả ra công kích tựa như một vệt sáng nhỏ, ầm đánh lên mặt An Lâm, chọc cho An Lâm và Đề Na đều có chút bật cười.

Cư dân trong thành lại càng chạy trốn tứ phía.

Một đám người tí hon bắt đầu dàn trận như lâm đại địch.

Nhóm thủ vệ trong thành thấy An Lâm, vội vàng kéo còi báo động, lao nhao hô to.

"Là người khổng lồ Thần Ma! !"

Lời vừa nói ra, tất cả cường giả vây quanh An Lâm đều hưng phấn mà hô to.

"Thật tốt quá, cường giả thánh cấp đến rồi!"

"Cái người khổng lồ Thần Ma này sẽ bị hàng phục ! ! !"

Lúc này, hai tinh linh có đôi cánh ánh sáng rất mỏng bay về phía An Lâm.

"Thánh nữ điện hạ, là ngươi sao? " một yêu tinh trong số đó kích động nói.

Đề Na nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Mạn Đức Nhĩ, Cáp Thụy Tư, đã lâu không gặp."

Hai yêu tinh thánh cấp đều run lên, hốc mắt lập tức ươn ướt.

"Mạn Đức Nhĩ."

"Cáp Thụy Tư."

"Bái kiến Thánh nữ đại nhân!"

Hai tinh linh mạnh nhất ở tòa thành trung tâm đều cúi xuống bái kiến Đề Na.

Các sinh linh còn lại đều giật nảy mình.

Bọn họ đều nhịn không được mà nhìn về phía tinh linh đứng trên vai người khổng lồ Thần Ma, cuối cùng cũng nhớ lại cái khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ hơn một trăm năm trước.

"Là Thánh nữ đại nhân!"

"Không ngờ thật sự là Thánh nữ đại nhân!"

"Trời ạ, sao nàng lại lớn lên lớn như vậy rồi! !"

Một đám cường giả nhớ lại chuyện cũ, lao nhao kích động hành lễ.

"Thánh nữ đại nhân trở lại!"

"Thánh nữ đại nhân vạn tuế! !"

"Thánh nữ đại nhân thánh quang vĩnh tồn! !"

Các cường giả ở tòa thành trung tâm từ tràn đầy địch ý biến thành kích động và cuồng nhiệt. Truyền thuyết về Thánh nữ vẫn luôn tồn tại, bọn họ còn chưa quên Đề Na! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận