Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2309: Đám Thần Linh Sáng Thế khó giải quyết

"Rống! ! " Hải Dương Mãng gầm thét một tiếng, mở ra miệng rộng giống như hắc động sâu thẳm, hàm răng chi chít phiếm thần quang tinh hồng, lao tới cắ Mỹ Nhân Ngư trên mặt biển.

Thiên Y khẽ mở ra cánh môi trong suốt thủy nộn, phun ra một cái bong bóng màu sắc rực rỡ.

Bong bóng bành trướng cực nhanh, miệng rộng của Hải Dương Mãng đang há to liền bị trái bong bóng chẹn họng.

Giống như một con thái cổ cự mãng dùng miệng ngậm một quả cầu khồng lồ có màu sắc rực rỡ, nhảy vọt ra khỏi biển dương, nhấc lên sóng lớn vạn trượng, kinh diễm thế gian.

Vốn là cái hình ảnh này rất đẹp.

Nhưng cái bong bóng màu sắc rực rỡ lại vẫn đang điên cuồng bành trướng. . .

Cặp răng nanh đủ để cắn chết Thần Linh Sáng Thế của Hải Dương Mãng lại không cách nào phá vỡ được bong bóng trước mắt, có lẽ đây là quả bong bóng lớn nhất trên thế gian này. Nó điên cuồng bành trướng ở dưới ánh mắt hoảng sợ của Hải Dương Mãng, miệng Hải Dương Mãng bị đẩy ra càng lúc càng lớn.

Hải Dương Mãng bị ép cho nước mắt đều sắp chảy ra, phun không ra, cắn không vỡ, hơn nữa còn không ngừng bành trướng, còn gì tuyệt vọng hơn nữa chứ?

Năng lượng trùng kích kinh khủng truyền đến.

Đây là lần thứ mấy hắn bị đánh bay?

Tới, hắn sẽ biểu diễn kỹ năng dùng tay xiên cá!

Ngay sau đó, Hải Vương Thần đã bị đuôi cá mang theo lực lượng kinh khủng đánh bay rồi.

Nhưng mà hắn còn chưa ra tay, bên trong bong bóng, một cái Mỹ Nhân Ngư tươi đẹp thoát tục đã nhảy ra, đuôi cá linh hoạt màu trắng nhạt tựa như quạt ba tiêu vô tình đánh tới.

Tiếng kêu thảm thiết của Hải Dương Mãng đang quanh quẩn.

"Không phải sợ, ta tới cứu ngươi đây! ! " Hải Vương Thần cầm trong tay song xoa kim sắc, lướt sóng mà đến, muốn dùng kim xoa đâm vỡ bong bóng trong miệng Hải Dương Mãng, đáy mắt lại vẫn mơ hồ bao hàm vẻ kích động và hưng phấn.

Hắn đã không nhớ rõ nữa.

Hải Vương Thần giận quát một tiếng, song xoa đâm tới đuôi cá của Mỹ Nhân Ngư.

Hiển nhiên, việc đâm vỡ bong bóng khiến cho hắn có loại cảm xúc hưng phấn khó tả.

Hải Vương Thần khiếp sợ phát hiện, đuôi cá trong suốt của Thiên Y, lại còn cứng hơn cả thần khí, kim xoa đâm vào đuôi cá, lại bộc phát ra thần quang chói mắt, căn bản không cách nào đâm xuyên phần vảy cá ! ! !

Nó bị dọa cho phải nhanh nhanh lẻn xuống đáy biển, điên cuồng chạy trốn, hơn nữa cũng đang nắm lấy thời cơ để khôi phục thương thế.

Ầm ầm! ! !

Đây là lần thứ mấy nó thất bại?

Ở thời điểm bị đánh bay, rốt cuộc Hải Dương Mãng nhịn không được, cái miệng to sâu hoắm với cặp răng nanh đáng sợ kia đã bị bong bóng căng rách.

Máu tươi phun trào ra, nhuộm đỏ lãnh thổ biển Bạch Quỳnh.

Đôi mắt đầy sương mù của cô dần trở nên rõ ràng, vươn ra ngón tay tuyết trắng.

Thiên Y cũng không có lựa chọn cạn tàu ráo máng, mà là lẳng lặng đứng ngây người tại chỗ, im lặng giống như một cái thiếu nữ xinh đẹp không tranh quyền thế.

Thiên Y liền đứng ở trước thải hồng, ngơ ngác nhìn, tựa như bị sự đẹp đẽ này đả động, có phần vui vẻ mà lộ ra lúm đồng tiền.

Dù sao nó vẫn luôn thất bại, đánh trận nào thua trận đó.

Nhưng mà, lúc ngũ đại Sáng Thế đại lão bày ra thực lực chân chính, thập đại thái cổ mới hiểu được, rốt cuộc ai mới là chúa tể ai mới là thần linh của cái phiến thiên địa này.

Hải Dương Mãng đã nhớ không rõ.

"Tam Sinh Linh khai hỏa toàn bộ linh năng, coi như là linh tổ cũng đánh không lại đi? Ở lĩnh vực linh thể, hắn là tồn tại mạnh nhất mà tôi đã từng thấy."

Chúc Âm lão tổ lộ vẻ sợ hãi: "Chậc chậc chậc, thật là đáng sợ a. . . Vốn là cho là bọn họ chỉ là Thần Linh Sáng Thế tân tấn, sao chiến lực lại kinh khủng như thế?"

Trong quần sơn ở ngoài biển Bạch Quỳnh.

Hải Vương Thần và Hải Dương Mãng đều bị thương bỏ chạy.

Hải Vương Thần và Hải Dương Mãng thấy một màn như vậy, liền tức tối không thôi. Cái ả Thiên Y này thật sự đang chiến đấu sao? Sao lại có cảm giác như là sau khi xua đuổi hai con muỗi xong rồi, liền thảnh thơi vui chơi?

Hai vị thái cổ có thực lực cường hãn kia cảm giác bị vũ nhục, bọn họ đều kiêu ngạo, thế nên liền rống giận tiếp tục đánh về phía Thiên Y. . .

Thời điểm thập đại thái cổ ra sân, uy thế sao mà ngập trời, phô trương sao mà to lớn.

Bong bóng khổng lồ với màu sắc rực rỡ chậm rãi bay xuống.

Ở ánh nắng chiếu xuống, thậm chí còn xuất hiện một cái vòng tròn thải hồng, xa hoa.

Bong bóng rực rỡ với độ cứng rắn có thể căng rách miệng của Hải Dương Mãng lại giống như bong bóng bình thường, hóa thành vô số bọt nước nhỏ bé tản ra .

"Ầm ầm."

" Thương pháp của Hắc Thạch, cũng là thương pháp mạnh nhất tôi đã từng thấy. . ."

"Lưu Kim người này, nói riêng về khả năng khôi phục sức khỏe, so với Tây Lý Nhĩ ở Chân Ma trong tộc còn mạnh hơn. Còn có Mặc Ngữ kia, có thể dùng thế giới bổn nguyên của mình để áp dụng lên trên cái thế giới này, không thể không nói, thật sự đã làm cho tôi mở rộng tầm mắt, xem thế là đủ rồi!"

"Về phần Thiên Y, bây giờ cô ta vẫn đang còn che giấu thực lực. . ."

"Ngũ đại Thần Linh Sáng Thế, không có một ai là kẻ yếu! !"

Sau khi Chúc Âm lão tổ được lĩnh hội kiến thức về nội tình của thế giới Kính Thần, trừ than hãi ra vẫn là than hãi. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy không giải thích được, cái thế giới Kính Thần này quá kỳ quái, làm sao lại trâu như vậy được cơ chứ?

"Hiểu Như, anh thật sự không ra tay sao? " thiếu nữ ngước mắt hỏi.

"Ha ha, đã nói rồi, bây giờ còn không phải là thời điểm ra tay, huống chi, bây giờ An Lâm bọn họ sắp thắng rồi! " Đinh Hiểu Như cười ha ha nói.

Lúc này, Đế Ngũ đã chạy đến bêm bờ biển Bạch Quỳnh, Huyền Thủy chi Quy từ trên trời giáng xuống, dùng mai rùa đập tới, lần nữa gắt gao áp chế Đế Ngũ dưới thân thể.

Đại địa cũng bị Huyền Thủy chi Quy đập cho ao hãm băng liệt.

Thiên Thần Hải Dương đã chịu không được nói: "Đừng có nằm mơ nữa! Chúng ta không căng được nữa rồi! Còn tiếp tục như vậy, chúng ta cũng sẽ phải chết ở chỗ này! !"

Thiên Thần Sinh Mệnh trả lời.

"Thì. . . Thì cố chống cự chứ sao nữa. . ."

"A. . ."

"Ừ?"

Gương mặt xinh đẹp đầy mộng ảo của Thiên Thần Sinh Mệnh hơi có chút dại ra, quyền hành chí cao còn đang không ngừng bổ sung năng lượng sinh mệnh cho Đế Ngũ, sau khi bị hỏi, trong nháy mắt cô ta mới phản ứng tới.

Một cái yêu tinh giương lên thanh kiếm thế giới Kính Thần, hàn quang lóe sáng.

"Không được, ta thật sự không chịu nổi nữa rồi. . . " Đế Ngũ thấy công kích đến từ bốn phương tám hướng, cảm nhận lại thương thế bên trong cơ thể, ý thức được mình đã đến bước đường cùng.

Đây chính là tử vong mạn tính.

Bất kể hắn vận dụng loại bí pháp nào, vận dụng loại thủ đoạn nào, đều không thể tránh thoát An Lâm và Đề Na vây giết, tất cả phương pháp xử lí có thể thử hắn đều thử qua rồi.

Đều không có tác dụng.

Vốn là cho là bằng vào lực lượng của trời vô tận, có thể đánh với chiến lược tiêu hao năng lượng của kẻ địch.

Hắn chưa từng nghĩ, cường độ vây giết của An Lâm và Đề Na, vượt xa tốc độ khôi phục của hắn, trạng thái thân thể của hắn đang càng ngày càng kém.

"Sinh Mệnh. . . Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? " Thiên Thần Thiên Không mặt mũi tang thương nói.

Nó cảm giác phả thừa nhận quá nhiều thống khổ, chưa bao giờ hắn phải trải qua nhiều nỗi thống khổ như thế này, bị giết ít nhất trăm lần, bị ngược đãi ít nhất nghìn lần trở lên. . .

Viêm chi Chu Tước bành trướng bụng, miệng há mở, viêm năng kinh khủng đang tích tụ.

Đại Địa Kỳ Lân, cũng đã ló đầu ra ở dưới chân Đế Ngũ.

Vô số thần quang thanh đằng của Thanh Mộc chi Long, lao đến từ bốn phương tám hướng.

Chấn Kim chi Hổ cũng đã hóa thành Tia Chớp Vàng, ngay lập tức xẹt qua đại địa, dùng hổ trảo phế bỏ một cái cánh tay của Đế Ngũ.

Hắn khó khăn lắm mới tung ra được một quyền đánh bay Huyền Thủy chi cQuy.

Lục phủ ngũ tạng của Đế Ngũ cũng bị đập hỏng.

"Vậy chúng ta có thể làm gì đây? " Thiên Thần Sinh Mệnh nhíu mày, vẻ mặt uể oải nói.

Hải Dương hít sâu một hơi, nói: "Vận dụng đi."

"Vận dụng đạo bản thể cuối cùng! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận