Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 232: Nơi giấu hoa sen Ma Huyết

"Đừng giết tôi, đừng có giết tôi..."

Trần Yến nhìn Tiểu Sửu giống như hung thần, bước từng bước tới gần ông ta, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, mở miệng cầu xin tha thứ.

Quá mạnh, rõ ràng cùng là cảnh giới nửa Hóa Thần như nhau, ông ta lại bị con khỉ này đánh không thể trở tay.

Nhưng ông ta còn chưa muốn chết, khó khăn lắm mới đi tới bước này, thêm chút nữa là tới Kỳ Hóa Thần rồi, tới lúc đó chính là tuổi thọ vạn năm ung dung, ông ta không thể chết tại đây được!

"Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi chỉ cho cậu biết vị trí cất giấu hoa sen Huyết Ma, hoa sen máu này sắp chín mùi rồi, một khi nó trưởng thành, chính là vật tiên cấp hai, ăn nó có thể giúp cảnh giới của cậu tăng vọt lên." Trần Yến biết nếu muốn sống, chỉ có thể nhịn đau nhường bảo vật lớn nhất này ra.

Quả nhiên, Tiểu Sửu nghe vậy hai mắt sáng lên: "Vậy thì tốt, ông nói cho tôi, hoa sen Huyết Ma giấu ở đâu?"

"Trước tiên cậu lập lời thề Thiên Đạo, tôi sẽ nói cho cậu biết." Trần Yến nói.

Tiểu Sửu gật đầu, lập tức bắt đầu thề: "Tôi thề, nếu Trần Yến nói cho tôi biến nơi cất giấu hoa sen Huyết Ma, tôi sẽ không ra tay với Trần Yến nữa, nếu đổi ý, sấm sét đánh xuống, hủy diệt đạo tâm!"

Nhưng tơ máu màu đỏ, đã xuất hiện trên cổ ông ta.

Đúng vậy, Tiểu Sửu thật sự đã thề không ra tay với ông ta nữa, nhưng người khác có thể ra tay mà. Đối với An Lâm mà nói, đánh lén chết một tu sĩ nửa Hóa Thần đang thoi thóp, thật sự là chuyện quá đơn giản.

"Các người dám..."

Trong một giây trước khi Trần Yến chết, cuối cùng hiểu được mình bị lừa, đáng tiếc tất cả đều đã trễ.

Trần Yến thấy thế, nghi ngờ ngẩng đầu học theo, sau đó ông ta nhìn thấy ánh sáng màu đen xuyên qua không gian mà tới...

"Tiểu Sửu, nơi giấu hoa sen Ma Huyết, cậu dẫn đường đi."

Trần Yến thấy Tiểu Sửu thề thốt, cuối cùng trong lòng cũng thả lỏng, bắt đầu nói ra nơi giấu hoa sen Ma Huyết.

Lưu Hổ và Lưu Tố Tố nhìn thấy An Lâm dùng một kiếm chém mất đầu cường giả Vân Thiên tông,

Giây tiếp theo, An Lâm đã hạ xuống đất, cất kiếm.

Sau khi Tiểu Sửu nghe xong, mỉm cười gật đầu, sao đó ngẩng đầu nhìn lên trời.

"Phù phù", đầu rơi xuống đất, máu tươi bắn ra.

Hắn tới đây, mục đích chủ yếu là vì nơi cất giấu hoa sen Ma Huyết này, cực kỳ quan trọng trong hành động giết vua kiến.

Hai mắt Trần Yến đỏ rực, vẻ mặt tràn đầy tức giận và hối hận, điên cuồng nói.

Tiểu Sửu bay về phía đám xương trắng chồng chất thành núi nhỏ, cầm lệnh bài màu đen trên chín tòa núi, đi vào phía đông nam trong cung điện Vân Thiên, đấm mạnh một quyền xuống mặt đất, đánh ra một lỗ thủng lớn, sau đó tiến vào tầng hầm dưới đất.

Trong lòng càng thêm kính sợ, nhưng sau khi chứng kiến mặt tối của tông môn này, trong tim lại mang theo mấy phần sảng khoái.

Xử lý xong những tà tu trong Vân Thiên tông, An Lâm thu Trần Yến vào nhẫn trữ vật, không lòng vòng nữa, đi thẳng vào vấn đề.

Trong túi hắn bỗng run lên, giống như phản đối điều gì.

Lưu Hổ và Lưu Tố Tố có cảnh giới yếu kém, nhìn thấy đóa hoa sen này, hoàn toàn không thể dời mắt được, gương mặt lại nở nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn.

Quả nhiên, vừa dứt lời, túi An Lâm không còn rung nữa.

"Đóa sen máu màu đen này sẽ cắn nuốt máu thịt và thần hồn của tu sĩ, sau đó thông qua trận pháp, truyền những vật này vào trong tầng hầm cất giấu hoa sen Ma Huyết, coi như thức tỉnh chất dinh dưỡng." An Lâm nhìn đài cao đang từ từ dâng lên, nói ra tin tức hắn biết được từ Tử Vi Các trong Thiên Đình, "Chỉ là cho dù giấu hoa sen Ma Huyết thức tỉnh đi, người Vân Thiên Cung cũng không thể sử dụng nó. Vì nó không phải là quà tặng kết minh do vua kiến đưa cho Vân Thiên Cung, mà là vì nuôi dưỡng đóa hoa này, vua kiến thuê người Vân Thiên Cung làm nông dân chuyên trồng hoa thôi..."

Hắn không nghĩ nhiều vấn đề khác nữa, sau khi thu thập hoa sen Ma Huyết vào nhẫn trữ vật xong, lập tức cưỡi gạch rời đi.

Chính giữa tầng hầm có một khối trận bàn to lớn, Tiểu Sửu cầm chín tấm lệnh bài đặt lần lượt ở những vị trí khác nhau trên trận bàn, sau đó trận bàn bắt đầu khởi động, rung lên kịch liệt.

Bọn họ mơ màng, vì người trong nhà đã bị Kiến tộc giết hại, bọn họ hy vọng sẽ tham dự vào một tổ chức tông môn để hành động thảo phạt Kiến tộc, nhưng bây giờ Vân Thiên Cung xảy ra chuyện này, bọn họ đều không biết tiếp theo phải đi con đường nào.

Trên đường đi, Lưu Hổ và Lưu Tố Tố lại cảm ơn ân cứu mạng của An Lâm xong, đều trở nên im lặng.

Đám người đã dần cách xa Vân Thiên Cung hoang vu rách nát, bay về nơi khác.

Một đóa sen đỏ tươi yêu dị, duyên dáng yêu kiều trên đài cao, hương thơm kỳ lạ phát ra, hình thành một loại dụ dỗ mê hoặc chí mạng làm người ta say mê chìm đắm.

Đại Bạch nhìn An Lâm, nở nụ cười tà mị, tỏ ra dáng vẻ ông đây hiểu lòng phụ nữ nhất.

An Lâm: "..."

Được rồi, cho dù như vậy, chắc chắn An Lâm cũng không thừa nhận, trong lòng hắn nghĩ lòng dạ đàn bà còn không bằng năng lực của một con chó.

"Chậc chậc, dáng vẻ yêu diễm quyến rũ này, cũng sắp đuổi kịp Tiểu Hồng rồi." An Lâm nhìn hoa sen kia, vẻ mặt thay đổi, tán thưởng nói.

"Anh An, lúc này anh nên nói với chị Hồng là bề ngoài của cô không giống với mấy đóa hoa yêu diễm đê tiện kia, mà là một loại diễm lệ tươi mát thoát tục, gâu!" Lúc này Đại Bạch bỗng nói ra.

Túi hắn càng run mạnh hơn, giống như thể hiện bất mãn mãnh liệt hơn.

"Rồi rồi rồi... Ngoài vẻ yêu diễm quyến rũ, hoa sen này thua xa nhóc, được chưa." An Lâm cảm nhận được động tĩnh trong túi, lập tức sửa lại lời nói.

"Thật có lỗi, vì tìm tới Vân Thiên cung, và thuận lợi trà trộn vào, tôi đã lợi dụng mọi người, để mọi ngươi rơi vào cảnh nguy hiểm rồi." An Lâm bỗng nói.

Hai người Lưu Hổ và Lưu Tố Tố đều sững sờ, không ngờ An Lâm lại xin lỗi vì chuyện thế này.

"An Lâm tiền bối đừng nên nói như vậy, lúc trước nếu không phải cậu ra tay giúp đỡ, tôi và con gái đã sớm chết trong miệng Cự Kiến rồi. Hơn nữa có thể giúp đỡ tiền bối diệt trừ đám tà tu táng tận lương tâm này, tôi và con gái rất vinh hạnh." Lưu Hổ cực kỳ cung kính nói.

Lời này thật sự là lời từ đáy lòng ông, hiện giờ Kiến tộc gây họa làm sinh linh Thiên Hà Châu đồ thán, hơn nữa vua kiến còn hợp tác với tông môn. Trong tình hình này có thể diệt trừ được tai họa, đưa tới một số tác dụng nhất định, thật ra trong lòng bọn họ rất vui mừng.

An Lâm gật đầu ngại ngùng, sau đó hỏi: "Vậy hai người còn dự tính tham gia tổ chức chống lại Kiến tộc không, do Văn Cốc tiên tông trong Thiên Hà Châu tổ chức."

"Văn Cốc tiên tông..." Hai mắt Lưu Hổ mở lớn, "Đó không phải là tiên tông đứng đầu của quận Hắc Nham sao!"

"Đúng vậy, tôi và một vị trưởng lão trong tiên tông này, có qua lại một chút." Vẻ mặt An Lâm tỏ ra nhớ lại chuyện cũ.

Trong đầu hắn, không kìm được xuất hiện hình ảnh cô gái không ngừng bồi hồi trong bóng đêm.

"Sao rồi, có đi tới đó hay không? Nếu muốn đi, tôi sẽ đưa hai người tới đó." An Lâm tiếp tục hỏi thăm.

Nghe nói còn có cơ hội tham gia tổ chức chống lại Kiến tộc, hai người hầu như không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

An Lâm không nói thêm nữa, chở theo hai cha con, bắt đầu bay về phía vực sâu Vạn Ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận