Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2352: Cá ướp muối Thiên Y.

Kiếm Nữ cảm giác thế giới lạnh, rất lạnh. Trước mắt cô toàn một mảnh tuyết trắng mênh mông.

Rốt cuộc ở nơi cực độ lạnh giá, tầm mắt cô bắt đầu mơ hồ, ý thức lâm vào bóng tối. Bên tai vang lên tiếng Lâm vội vàng la lên, tầm mắt cô dần dần khép lại.

Thân thể mềm mại của Kiếm Nữ biến thành tượng bằng, sau đó ầm ầm nổ tung, tạo thành vô số băng tuyết lòe lòe, hoàn toàn tiêu tán ở

không trung.

"Kiếm Nữ!!" Lâm hô lớn, nhưng không có bất kỳ lời đáp lại nào.

"Chết? Cứ như vậy mà chết?!" Lâm chứng kiến cảnh tượng trước mắt, khó có thể kiềm nén nỗi sợ hãi trong lòng. Cô ấy có thể cảm giác được, căn nguyên Kiếm Nữ bị một kiếm kia đóng băng, rồi bị chôn vùi xuống...

Trước đó Kiếm Nữ uy phong hiển hách, đột nhiên chết sau khi nữ nhân mặc đồ màu trắng đó xuất hiện! Mọi thứ tới quá đột ngột, đến bây giờ Lâm cũng chẳng biết nên làm cái gì mới có thể cứu vãn tình hình. Hoặc có lẽ là, Kiếm Nữ chưa nghĩ ra nên lấy cái tư thế nào đi

tìm chết.

Thần Linh Sáng Thế vốn là tổ tiên của Băng Tổ, giờ phút này mạnh như thế nào, thật không dám tưởng tượng. Lâm cảm giác mình đánh không thắng đối phương.

An Lâm mỉa mai.

Nhìn trên người Thượng Quan Nghệ không có bất kỳ thương thế gì. Không chỉ vậy, khí tức Cô phát ra, càng thêm linh hoạt kỳ ảo.

Thiên Thần Sinh Mệnh thật vất vả thiêu đốt thêm một cái cánh cho cân xứng, một cái cánh khác lại đột nhiên bốc cháy, lần nữa cô ta bị

Lâm biểu thị rất tuyệt vọng.

Thiên Thần Sinh Mệnh hít một hơi thật sâu, ngọc trâm công kích càng trở nên tàn nhẫn cuồng bạo. Đáng tiếc An Lâm và Đề Na phối hợp cực kỳ ăn ý, căn bản không có cách nào tạo thành vết thương trí mạng cho An Lâm.

Đã xảy ra chuyện gì...?

"Dô, nữ thần đại nhân, cánh của người lại trở nên không cân đối rồi. Thiên thần ba cánh, tạo hình rất đặc biệt nha, lúc bay có bị lệch

Trên bầu trời nữ tử mặc đồ trắng kia đang trò chuyện cùng Thiên Đạo, kết thúc cuộc nói chuyện với Thượng Quan Nghệ.

Ở đâu ra nhiều cường giả như vậy hả?!

Lúc này, ở bên trong lãnh địa sáng tạo.

"Ngươi nằm mơ!" Thiên Thần Sinh Mệnh hung ác nói.

Hiển nhiên, lần nói chuyện với Thiên Đạo này, đã để cô hoàn toàn lột xác.

Vừa dứt lời, một tiếng "phốc xuy" vang lên, một cái cánh khác của cô ta bắt đầu bốc cháy.

không?" An Lâm ha ha cười hỏi.

"Mất hứng à? Ta đề nghị ngươi đốt thêm một cái cánh, như vậy liền cân xứng!" An Lâm vui tươi hớn hở cho kiến nghị.

Thiên Thần Sinh Mệnh thật hận!

Hắn không khỏi đưa mắt nhìn phía xa Bạch Quỳnh Hải, vận dụng hắc ám mắt, lúc này mới nhìn thấy tình hình của Lâm Thiên Nhân kia.

Thập Đại Hoang cổ chết, sinh mệnh bổn nguyên của Thiên Thần Sinh Mệnh chịu tổn thương không nhỏ. Không chỉ như thế, tốc độ của cô ta cũng bị giảm xuống một cấp độ nhất định, đối mặt tổ hợp công kích từ An Lâm và Đề Na, càng lộ vẻ gắng sức.

Mặt bị vả quá nhanh, giống như bão.

Hải Vương Thần và Hải Dương Mãng đều cảm giác được mình bị khinh bỉ, công kích càng không kiêng nể. Toàn bộ nước biển tại Bạch Quỳnh Hải phảng phất đều bị bọn họ làm sôi trào.

Nữ Thần Sinh Mệnh: "..."

Đuôi cá Thiên Y đong đưa, thân pháp nhanh nhẹn tiến hành linh hoạt né tránh, kim xoa đâm xuống bên người cô ấy, thật giống như kim quang rơi xuống biển, đâm ra mấy cái hang lớn dưới biển sâu.

Lúc này, Hải Vương Thần tay cầm kim xoa sắc bén nhọn đâm về phía Thiên Y.

Hải Dương Mãng cuốn lên vạn trượng sóng thần phác đằng tới, đuôi cá màu hồng của Thiên Y đảo qua, liền đem sóng thần đập nát thành vô số đợt sóng bọt biển.

An Lâm bị kinh hãi, đồng đội của hắn cũng quá mạnh bạo rồi.

Thiên Thần Sinh Mệnh không khỏi đưa mắt nhìn hai vị Thập Đại Hoang Cổ cuối cùng.

Bây giờ Hải Vương Thần và Hải Dương Mãng vẫn duy trì ưu thế tuyệt đối, điên cuồng công kích về phía Thiên Y. Nhưng chẳng biết tại sao, Thiên Y rõ ràng ở thế yếu, trên người còn xuất hiện nhiều vết thương, thậm chí gương mặt hoàn mỹ cũng bị phá hư, nhưng thần sắc cô ấy vẫn như cũ, thập phần lạnh nhạt đón tiếp công kích như mưa bão của hai Đại Hoàng Cổ Cuồng.

Giống như công kích trước mắt đối với cô ấy mà nói, cũng không phải chuyện cần khẩn trương. Thậm chí thỉnh thoảng cô ấy còn ngẩng đầu nhìn về phía không trung bằng ánh mắt mê ly.

Mỹ nữ đáng thương, bị Lam Tiểu Nghê, Hắc Thạch, Thượng Quan Nghệ, Mặc Ngữ, Lưu Kim. Năm đại lão hợp lực bắt nạt. Loại chiến đấu này... Trách không được nhanh như vậy liền chết!

Từng địch nhân trâu bò lần lượt ra sân, là cái thể loại gì?

Địch nhân mang theo thuộc tính lật bàn sao?!

Tại sao mỗi lần các cô có lợi thế, cũng sẽ thất bại hoàn toàn?

Hải Vương Thần một đòn không thành, nâng kim xoa tiếp tục đâm về phía Thiên Y.

"Để coi ngươi có thể tránh mấy lần, ta đâm, ta đâm, ta đâm đâm đâm!" Kim xoa sắc bén nhọn, điên cuồng đâm xuống, kinh khủng và chạm làm cuốn lên mấy vạn dặm hải vực.

Tại lần lượt công kích, Thiên Y giống như tàn ảnh màu hồng, cực nhanh tránh khỏi. Cô ấy coi biển khơi như là quê hương, lợi dụng biển rộng mênh mông kéo theo thân thể, hoàn mỹ thi triển thân pháp di chuyển. Tránh được toàn bộ công kích của Hải Vương Thần.

"Đáng chết, sao khó đâm như vậy chứ?" Hải Vương Thần tự nhận ở khu vực biển khơi, cũng chưa từng có con cá nào đâm không được. Nhưng Mỹ Nhân Ngư trước mắt này, khiến hắn cực kỳ bức bối.

Hắn có thể thông qua Sinh Linh Nhãn Thần, phán đoán động tác kế tiếp của sinh linh kia, là hốt hoảng, là ngoan tuyệt, hay là khiếp sợ

trong kiên cường. Những vẻ mặt này, cái nào cũng có thể bán đồng hành vi tiếp theo của sinh linh.

Hải Vương Thần nhìn mặt nói chuyện, sau đó sẽ tiến hành tấn công, đó là chuyện hắn cực kỳ giỏi. Cho đến khi hắn gặp cái người từ đầu tới cuối tỉnh tỉnh mê mê, vẻ mặt đầy chuyện không liên quan đến mình - Thiên Y, hắn mới biết, nhìn mặt nói chuyện thì ra đau khổ như

vậy.

Toàn bộ quá trình Thiên Y chỉ có một biểu cảm, cái này bảo hắn làm sao nhìn mặt để đoán?

Chưa hết, lúc Thiên Y tránh viên, hai con mắt không nhìn Hải Vương Thần dù một chút, ngược lại hai tròng mắt vô thần nhìn không trung, giống như đang ngẩn người ấy.

Làm Hải Vương Thần giận điếng người.

Người ngoài nhìn, như là Hải Vương Thần và Hải Dương Mãng ép đến Thiên Y không thở nổi, thậm chí không có năng lực trả đũa. Nhưng Hải Vương Thần biết, Thiên Y này chỉ là không muốn cùng bọn chúng liều mạng mà thôi...

Lúc Hải Vương Thần và Hải Dương Mãng nhỏ yếu, chống lại Thiên Y sẽ rất hạnh phúc, dù sao Thiên Y lười liều mạng, lười giết bọn chúng.

Nhưng khi bọn họ nắm giữ lực lượng cường đại, chống lại Thiên Y thì chỉ có sự tuyệt vọng.

Bọn họ căn bản không cách nào đánh thắng Thiên Y, tùy tiện đổi một đối thủ Sáng Thế, bọn họ đều có lòng tin có thể giết chết đối phương. Duy chỉ có chống lại Thiên Y, bọn họ căn bản không có cách...

Hải Vương Thần đã dùng hết tất cả vốn liếng rồi, Hải Dương Mãng đều nhanh chóng biển Bạch Quỳnh cuốn lại, nhưng Thiên Y giống như một con cá nhỏ linh động, bơi tán loạn khắp nơi.

"Không thể kéo dài được nữa! Các Hoang Cổ còn lại đã bị giết chết hết rồi, chúng ta chiến đấu ở đây, khẳng định dữ nhiều lành ít!" Hải Vương Thần đột nhiên mở miệng nói.

"Đi, qua chỗ Thiên Thần Sinh Mệnh " Hải Dương Mãng rất đồng ý với cách nói của Hải Vương Thần.

Đúng lúc này, tự nhiên có một đạo ánh sáng thánh khiết từ không trung chiếu xuống.

Bầu trời đêm trở nên trong suốt sáng ngời.

Bạch Quỳnh Hải như hiện lên làn sóng bạc.

Một ông già ngồi trên áng mây, râu tóc trắng như tuyết bay bay, mặt mũi hiền hòa mang theo nụ cười, giọng nói thanh lãng cất lên: "Dừng tay... Ức hiếp một bé gái nhỏ thì có gì tài ba? Có bản lĩnh, đấu với lão đạo hai chiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận