Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2366: Tiên Nhân đến, hươu cửu sắc

Tiếng hươu văng vẳng như thể truyền đến từ thời xa xưa, tiếng bước chân như rót vào tai người nghe.

Có cảm giác như mỗi một lần đặt chân không phải là bước đi trên mặt đất, mà giống như là đang bước đi giữa đại đạo thiên địa vậy.

"Kẻ nào?" Nữ Thần Sinh Mệnh cảnh giác, theo bản năng dung nhập thân thể của mình vào trong tư tướng Luân Hồi Chân Thiên đại trận, tạo thành phòng ngự tuyệt đối!

Hiện tại cô ta vô cùng cảnh giác.

Bây giờ, Cô ta sẽ không thể xem thường bất kỳ một người nào cả.

Dị tượng này cũng hấp dẫn sự chú ý của mấy người An Lâm.

Bọn họ đều đưa mắt nhìn về phương hướng phát ra tiếng hươu kêu.

Trên mặt đất phủ đầy hoa cỏ màu xanh, có một chú hươu cửu sắc chậm rãi bước về phía này, thân hươu mạnh mẽ thon dài, màu sắc biến hóa tựa như ảo mộng, sừng hươu có sương mù quanh quẩn, như ẩn như hiện, trên người toát ra một khí chất như thể thần tiên giáng

Lúc này, ông lại rung đùi đắc ý nói thêm: "Bất dục dĩ tịnh, thiên địa tương tự chính."

Đề Na cũng ngơ ngác, Thượng Quan Nghệ cũng mờ mịt không biết.

Nhìn bề ngoài của vị đạo nhân rất trẻ, nhưng An Lâm lại có thể cảm nhận được cảm giác đối phương là một người từng trải, có hơi thở

"Đây rốt cuộc là ai vậy?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

Nhưng không ai dám xem thường vị đạo nhân này.

Cái gì?

the.

Nhưng mà Chúc Âm Lão Tổ đã sống rất lâu rồi, trên mặt lại hiển hiện kích động như thể không tin được vào mắt mình.

Ở đây có ai mà không phải cường giả cấp bậc Sáng Thế Thần Linh đâu chứ, trong tình huống này, lại có một người kỳ quái như thế mạo muội xông tới, thấy thế nào cũng không phải là người đơn giản!

Nhưng mà trên lưng của chú hươu cửu sắc thần kỳ ấy, lại có một vị đạo nhân ngồi với một thần thái lười biếng. Đôi mắt của vị đạo nhân này đen láy, rất tuấn mỹ, nhưng lại mặc một bộ y phục kỳ quái, bố cục lộn xộn, chẳng có chút ăn nhập nào với cảm giác thần tiên siêu thoát khi nhìn vào hươu cửu sắc cả.

Chẳng ai hiểu ông đang nói cái gì, nhưng cứ có loại cảm giác ông đang nói cái gì đó rất sâu sa rất nguy hiểm.

Mọi người về mặt đều là chấn động.

CỔ xưa.

An Lâm thì hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

"Hắn... Hắn chẳng phải là Lục Áp Đạo Quân đây sao? !"

Lục Áp Đạo Quân? !

Dù nói thế nào thì đối phương cũng là ân nhân đã đưa hệ thống cho mình, dẫn dắn mình bước chân vào con đường tu tiên, gọi là một nửa người thầy cũng không quá, nhất định phải để lại chút ấn tượng tốt đối với Lục Áp Đạo Quân.

Thật ra An Lâm cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý đối với ngoại hình của ông rồi, Hằng Nga cũng từng nói qua với hắn rằng Lục Áp Đạo Quân là một mỹ nam tử rất phong độ nhẹ nhàng.

An Lâm kích động hô to: "Lục Áp... Ta cmn, Con bà ông chứ! Ông đúng là hại ta thật thê thảm mà! !"

Người mà hắn ngày đêm mong nhớ, rốt cục cũng xuất hiện rồi!

nước.

Vậy mà lại là ông ấy!

"Aaaaaaaaaah!"

"Ông có biết thì tôi nhìn thấy con số một tỷ cái chống đẩy có bao nhiêu tuyệt vọng không? Ông có biết khi bị sét đánh tôi sợ hãi nhiều như thế nào không? Ông có biết rôi..."

"Vì sao hệ thống có nhiều lỗi như vậy mà sao ông cũng không nói trước cho tôi một câu? Nhắc nhở tôi để tôi có tâm lý chuẩn bị một chút cũng được chứ! Ông có biết tôi bị lừa như vậy thì tuyệt vọng bao nhiêu không, bị ông làm hại khốn khổ như thế nào không? !"

Hơn nữa lại còn dùng dáng vẻ đẹp trai như vậy để xuất hiện nữa chứ! !

An Lâm như muốn nổ tung!

Lục Áp cũng giật mình.

Cơn giận của An Lâm được tuôn trào ra như người ta bắn pháo hoa đêm giao thừa vậy, hắn mắng liên tục không cần nghỉ ngơi uống

An Lâm cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

Quả nhiên là Lục Áp Đạo Quân.

Vị đạo nhân kia ngẩng mặt lên nhìn về phía An Lâm, nở một nụ cười: "An Lâm... Thật vui vì chúng ta có thể gặp lại nhau một lần nữa."

"Lục Áp..." An Lâm lớn tiếng gọi.

An Lâm đánh một quyền về phía Lục Áp Đạo Quân, như thể muốn trút hết sự ấm ức bao lâu nay mình phải nhẫn nhịn vào trong cú đánh này.

Nhưng mà nắm đấm lại bị màn hào quang của đại trận ngăn cản lại.

Lục Áp Đạo Quân thấy thế mới khẽ thở dài một hơi, trên mặt lại nở một nụ cười tươi rói như nắng mùa xuân: "Hì hì hì. .. Lúc ấy ta làm vậy là có nguyên nhân, An Lâm đạo hữu bình tĩnh lại đã, đợi giải quyết xong việc này, tôi lại giải thích rõ ràng với cậu nha..."

"Aaaaaaaaah! Muốn ngươi khóc chi thuật!"

"Muốn người bị tiêu chảy chi thuật! !"

An Lâm điên cuồng sử dụng thuật pháp đối với Lục Áp Đạo Quân, nhưng thuật pháp không có tác dụng, tất cả đều bị màn hào quang của tử tướng Luân Hồi Chân Thiên đại trận chặn lại rồi.

Lục Áp Đạo Quân giật giật khóe môi, đưa mắt nhìn về phía Nữ Thần Sinh Mệnh.

Còn những người còn lại khi nhìn thấy một màn này đều vô cùng bất ngờ.

Hóa ra An Lâm và Lục Áp Đạo Quân còn có một đoạn nghiệt duyên như thế này nữa?

Lục Áp Đạo Quân ra lệnh một tiếng.

"Đi, đao Trảm Tiên."

Rõ ràng lưỡi đao không phải nhắm vào các vị Sáng Thế Thần kinh của chúng ta, nhưng lại làm cho các Sáng Thế Thần Linh theo bản năng lạnh hết cả sống lưng trước sự uy khiếp của khí thế này, thậm chí có loại cảm giác như mình là người đang bị mũi đao nhắm vào.

Về bề ngoài của cây ngân đao cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng uy năng phóng thích ra lại đột nhiên tăng vọt lên gấp mấy trăm lần! Một lực sát khí vô cùng xuất hiện làm mọi người đều cảm nhận được sự khủng bố của nó!

Lục Áp Đạo Quân phun một ít máu lên cây đao nhỏ màu bạc.

"Rõ ràng tinh tế, tưởng chừng như không giới hạn. Đại trận của ngươi, nhìn như không có sơ hở, nhưng thật ra lại có một sơ hở trí mạng.

Nữ Thần Sinh Mệnh cũng không sợ hãi, cười mỉm nói.

Lục Áp Đạo Quân lại cầm hồ lô lên uống một ngụm rượu, lúc này mới lắc đầu nói: "Tôi biết mình phải làm như thế nào để có thể giữ mình được, dù sao bây giờ Thiên Đạo cũng bận rất nhiều việc..."

Nữ Thần Sinh Mệnh không nói gì, chỉ yên lặng gia cố thêm lực lượng cho tử tướng Luân Hồi Chân Thiên đại trận, sau đó hừ lạnh nói: "Nếu sau khi trận chiến này kết thúc mà không có sự thay đổi gì, chắc chắn ông sẽ không thể tránh được việc bị phản phệ. Huống hồ, ông cảm thấy mình có đủ bản lĩnh để thể phá vỡ đại trận của tôi hay sao?"

Lúc này, Lục Áp Đạo Quân đã uống hết chỗ rượu trong bầu hồ lô rồi.

Một cỗ khí tức cực kỳ mãnh liệt chậm rãi khuếch tán ra bốn phía xung quanh.

Ông nhìn về phía tử tướng Luân Hồi Chân Thiên đại trận, đôi mắt trở nên đen tuyền như hắc ngọc nhưng lại giống như một tấm gương sáng, có thể nhìn thấu mọi thứ trên thế gian này.

"Không thử một chút. .. thì làm sao biết là được hay không?" Ông nói nhẹ nhàng, trong tay lại không ngừng lắc lắc cái hồ lô rượu, như

thể muốn đổ nốt chút ít rượu còn sót lại trong hồ lô ra.

Nhưng mà, chẳng thấy rượu chảy ra, mà chỉ thấy một cây đao thanh toàn thân lóng lánh bị đổ ra, ngay tức khắc, đao khí khủng bố tràn ngập ra xung quanh.

"Ha ha, ông ra tay như thế này, không sợ bị Thiên Đạo phản phệ sao? Cho dù không chết, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đấy?"

"Cũng không thể nói là cứu, chỉ là muốn cho phần thắng của bọn họ lớn hơn một chút mà thôi. . ." Lục Áp Đạo Quân cười ha ha, mở hồ | lô rượu giắt bên hông ra, rót một ngụm rượu vào trong miệng, hươu cửu sắc vẫn tiếp tục thảnh thơi đi thẳng về phía trước.

"Ông muốn tới cứu bọn họ sao?" Nữ Thần Sinh Mệnh lạnh lùng hỏi.

Chỉ là ngưng trọng hơn một chút mà thôi.

Khoan hãy nói đến chuyện này, bây giờ sắc mặt của Nữ Thần Sinh Mệnh lại không hề bình tĩnh được như trước nữa, nhưng cũng không hề tỏ ra bối rối.

Phải có mối thù lớn như thế nào mới có thể đối xử với nhau như vậy chứ!

Ngân đao lập tức phóng vọt đi.

Nó vẽ nên một quỹ đạo mà người thường khó có thể tưởng tượng được, những nơi nó đi qua đều bị chém thành hai nửa, không có từ nào có thể hình dung được sự tao nhã mà lại khủng bố của nó.

Chỉ có điều, cực hạn đạo cảnh kia, tất cả cường giả có mặt ở đây đều có thể cảm nhận được.

Hoa Cỏ, cây cối? Chém! Chim, thú, sâu, cá? Chém! Mây bay trên trời? Chém! Nguyên khí, năng lượng? Chém! Pháp tắc thiên địa? Chém! Quyền hành, Thiên Đạo? Chém! Chém chém chém! Chém hết tất cả mọi thứ trên thế gian này! Ngay cả Chân Tiên, sự tồn tại ngạo nghễ bên ngoài vũ trụ, cũng muốn chém!

Đúng vậy, đạo Trảm Tiên, không phải là chém Địa Tiên hay là Thiên Tiên, mà thứ nó muốn chém chính là Thiên Ngoại Chân Tiên, cấp bậc còn cao hơn cả Sáng Thế!

Chưa bàn đến việc nó có năng lực này không.

Chỉ cần lần lập ý này của Lục Áp Đạo Quân, cũng đã đủ đứng trên đỉnh của thế gian này rồi!

Thiên Địa biến thành hai màu trắng đen.

Đạo Trảm Tiên bên ngoài màu trắng bên trong màu đen, tự thành âm dương.

Trong hoàn cảnh đặc biệt ấy, lực lượng của tử tướng Luân Hồi Chân Thiên đại trận dao động cực kỳ rõ ràng, bốn loại lực lượng chí cao quyền hành dần dần lộ ra từ trong sương mù.

Đao Trảm Tiên nhanh như một tia chớp xuyên qua tử tướng Luân Hồi Chân Thiên đại trận, thiên chi lực, Sinh Mệnh, Hải Dương, Thiên Không, cũng đỡ không nổi nó, tất cả đều bị chém ra!

Thái Sơ Quang chặn lại làm cho tốc độ của đạo Trảm Tiên bị chậm lại một chút, nhưng cuối cùng cũng không thể thể triệt để dừng lại tốc độ của đạo Trảm Tiên, đao Trảm Tiên vẫn chém về phía trước, xuyên thấu qua đại trận!

Lần giao phong này, không có va chạm kinh thiên động địa, mà ngay cả đạo cảnh với khí chất vô song, khí thế chém hết mọi thứ, cũng bị đại trận mài mòn gần hết lưỡi đao.

Cảnh tượng Thiên Địa hai màu đen trắng cũng biến mất.

Tất cả đều khôi phục lại như bình thường.

Nhưng mà, tất cả cũng đều đã thay đổi rồi.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mấy người An Lâm và Nữ Thần Sinh Mệnh, màn hào quang của tử tướng Luân Hồi Chân Thiên đại trận, ầm

lầm vỡ nát thành vô số quang hạt.

Chỉ có một đao, nhưng khí thế của nó lại làm cho thế gian phải khiếp sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận