Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2367: Mãnh hổ và heo

Một đao.

Chỉ cần một đao, đã phá vỡ thành từng mảnh nhỏ tử tướng Luân Hồi Chân Thiên đại trận mà vô số Sáng Thế Thần Linh phải bó tay không có cách nào phá vỡ được!

Đến lúc này mấy người An Lâm vẫn còn đắm chìm trong dư âm của phong thái tuyệt đỉnh ban nãy, đao cảnh cực hạn làm cho bọn họ vô cùng xúc động, mải mê thưởng thức mà buông lỏng sự cảnh giác.

Đặc biệt là đối với người am hiểu dùng đao như Lưu Kim, thì sự rung động lại càng lớn hơn, thậm chí đã có một cảm giác muốn bái sư.

"Làm... Làm sao có thể... tử tướng Luân Hồi Chân Thiên đại trận của ta rõ ràng đã được tăng sức phòng ngự lên đến mức cực hạn rồi, sao lại..." Sắc mặt của Nữ Thần Sinh Mệnh tái nhợt, cô ta lại nhận lấy sự đả kích một lần nữa, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, đôi môi hồng phớt khẽ run lên, hiển nhiên là cô ta không thể tiếp nhận được hiện thực tàn khốc này.

Một vệt máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng của cô ta chảy xuống.

Thần sắc của Nữ Thần Sinh Mệnh cũng trở nên uể oải.

Tử tướng Luân Hồi Chân Thiên đại trận bị phá, nên cô ta bị phản phệ rất nặng.

"Hắn dám chửi chúng ta, giết hắn đi, chúng ta đi giết hắn điiiiii! !" Thiên Thần Hải Dương giận tím người, hét lớn với Lục Áp Đạo Quân.

Còn có một nguyên nhân càng quan trọng hơn nữa, đó chính là vì Lục Áp Đạo Quân ra tay đã đạt đến giới hạn sắp bị Thiên Đạo phản phệ rồi, Thiên Thần Hải Dương đoán chắc rằng bây giờ Lục Áp Đạo Quân cũng không dám ra tay nữa, cho nên mới dám hùng hổ như vậy.

Lục Áp Đạo Quân vây mà lại so sánh mình với một con heo? !

Đương nhiên, đây chỉ là một trong số rất nhiều nguyên nhân.

"Ý của ta là... Cô quá đề cao lực lượng của mình rồi, giống như lúc đi săn mà lại để một con hổ ở cùng với ba con heo, thì ba con heo ngoài việc cản trở ra thì còn có thể làm được cái gì?" Lục Áp Đạo Quân nói một câu trào phúng nhưng lại rất nghiêm túc.

"Đúng vậy." Lục Áp Đạo Quân lộ vẻ tiếc nuối nói.

Lục Áp Đạo Quân nhìn Nữ Thần Sinh Mệnh, lắc đầu nói: "Cô vẫn chưa nâng mức phòng ngự đến mức cực hạn, bởi vì từ lúc bắt đầu, việc Cô dụng hợp lực lượng của Thái Sơ Quang với Tam đại chỉ cao quyền hành, chính là một sai lầm, đặt lực lượng của Thái Sơ Quang song Song với lực lượng của Tam đại chí cao quyền hành lại càng sai lầm hơn nữa..."

"Ha ha..." Đối mặt với lửa giận của Thiên Thần Hải Dương, Lục Áp Đạo Quân cũng chỉ khẽ cười, sau đó nhìn sang An Lâm, nói, "Bây giờ ta không thể ra tay nữa rồi, nên phải nhờ vào mọi người rồi."

"Phốc..." Nữ Thần Sinh Mệnh dường như bị kích thích, khí huyết cuồn cuộn lên, lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Ông có ý gì?" Nữ Thần Sinh Mệnh mở to hai mắt không hiểu ông đang muốn nói gì.

Vốn dĩ những thứ còn lại của hắn đã không nhiều lắm rồi, bây giờ đến ngay cả uy nghiêm duy nhất còn lại là tư cách của một Thiên Thần chí cao quyền hành cũng bị tước đoạt, hắn làm sao có thể nuốt trôi được cơn tức này.

"Bủm..." Lục Áp Đạo Quân xì hơi một cái.

"Nếu như Cô chỉ dùng mình lực lượng của Thái Sơ Quang để khởi động trận pháp này, thì rất có thể ta cũng không thể phá vỡ đượcC, nhưng cô lại trộn lẫn tạp chất vào, dĩ nhiên là đơn giản hơn nhiều rồi." Lục Áp Đạo Quân hớn hở nói.

Hươu cửu sắc kêu lên một tiếng, lắc mình một cái hất vị đạo nhân trên lưng mình xuống mặt đất.

"Ông không thể ra tay được nữa sao?" An Lâm chớp chớp mắt nói.

An Lâm híp mắt lại: "Muốn ông bị tiêu chảy chi thuật!"

An Lâm đột nhiên xuất hiện ở trước người Lục Áp Đạo Quân, ném một viên gạch vừa đen lại vừa cứng lấy từ trong nhẫn không gian ra ngăn cản ở phía trước.

"Xoẹt!" Ngọc trâm đột nhiên xé rách không gian, mạnh mẽ đâm về phía Lục Áp Đạo Quân, tốc độ còn nhanh hơn mấy lần so với sét đánh!

"An Lâm..." Nữ Thần Sinh Mệnh không ngờ được An Lâm đã hận Lục Áp Đạo Quân như vậy mà vẫn giúp Lục Áp Đạo Quân đỡ chiêu của mình, đây là muốn làm cái gì?

An Lâm lại nói vọng sang: "Thoải mái không."

Vùng trời này lại rung lên vì chiến sự một lần nữa.

"Bụp bụp!" Lục Áp Đạo Quân bị hất ngã xuống đất.

Lam Tiểu Nghê không thể thi triển bí pháp cực hạn của mình nữa, biến thành một con cá ướp muối đứng làm cảnh cho đẹp đội hình bên cạnh An Lâm, dịu dàng nói: "An Lâm lão đại, anh cứ yên tâm đi, Nữ Thần Sinh Mệnh đã dùng hết lực lượng rồi, trận này chúng ta nhất định có thể thắng được..."

Nhưng xét về tổng thể thì ưu thế tuyệt đối vẫn nghiêng về phía An Lâm.

Nguyên một đống thuật pháp với sức mạnh có thể phá hủy trời đất cứ nối đuôi nhau xuất hiện, làm nổ tung bầu trời, chôn vùi mặt đất. Bất kể là Đề Na và các Sáng Thế Thần Linh, hay là Nữ Thần Sinh Mệnh ương ngạnh, đều cố gắng phát huy hết sức mình trong lúc này!

Lục Áp Đạo Quân: "..."

Lúc này, Thượng Quan Nghệ và Đề Na đồng thời triển khai công kích về phía cô ta.

Giờ phút này lực lượng của Nữ Thần Sinh Mệnh đã không còn đủ để khởi động từ tướng Luân Hồi Chân Thiên đại trận một lần nữa, chỉ có thể gắng sức để ngăn cản công kích của hai đại cường giả đỉnh cấp.

Rất nhanh, Hắc Thạch, Mặc Ngữ, Tam Sinh Linh, Thiên Y, Lưu Kim, Chúc Âm Lão Tổ, công kích của sáu vị Sáng Thế Thần Linh cũng liên tiếp đánh tới.

Cũng ngay trong khoảnh khắc ấy.

Ngọc trâm đâm vào cục gạch rồi đẩy thêm một đường nữa, thậm chí mũi nhọn của trâm đã đâm vào thân của viên gạch, nhưng cũng không thể xuyên qua viên gạch được!

Thần Quang nổ tung!

Àm!!!

An Lâm vẫn cau mày: "Không được... Quá chậm, cho dù cô ta sẽ thua, nhưng cũng mất quá nhiều thời gian để dây dưa với cô ta... Thứ bây giờ chúng ta cần nhất chính là thời gian!"

Lam Tiểu Nghê cũng hiểu vì sao An Lâm lại vội vã như vậy, hắn đang lo lắng cho những người ở Phá Thiên, những người kia đang phải đối diện với kẻ địch cường đại nhất từ trước đến nay chưa từng gặp.

Lam Tiểu Nghê cũng không biết Nữ Thần Quang Minh đã mạnh lên bao nhiêu, nhưng thông qua lời nói của Lục Áp Đạo Quân thì có thể So sánh giữa Quang Minh và các Thiên Thần Chí Cao còn lại như mãnh hổ với heo, thì cô cũng đã đại khái biết được sự chênh lệch giữa hai bên rồi...

Nghĩ tới đây, Lam Tiểu Nghệ trong lòng lại thêm lo lắng.

Bây giờ, bọn họ vây giết ba con heo, mà cũng khó khăn như vậy, vậy khi đối mặt với Nữ Thần Quang Minh, bọn họ biết phải làm như thế nào để giành được thắng lợi bây giờ?

"An Lâm lão đại, anh muốn giết chết ba Thiên Thần chí cao quyền hành này để hấp thu đạo lực của bọn họ, làm mình trở nên mạnh mẽ, đúng không?" Lam Tiểu Nghê nhớ lại tình trạng của những Thiên Thần lia, lại nhìn An Lâm với vẻ mặt quyết tâm muốn giết Thiên Thần Sinh Mệnh, thì hỏi.

"Đúng." An Lâm gật đầu nói.

Hắn cũng chẳng cần phải giấu diếm gì Lam Tiểu Nghê về việc này cả.

"Giết ba Chỉ Cao này, anh có chắc chắn mình sẽ đủ mạnh để đánh thắng Thiên Thần Quang Minh không?" Lam Tiểu Nghê lại hỏi.

"Việc này... Tôi cũng không chắc lắm."

Thiên Thần Quang Minh quá mạnh, An Lâm thật sự là không chắc chắn!

"An Lâm lão đại... Bây giờ tình hình cấp bách như vậy... Thực lực của anh lại không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn mà khôi phục được... Hay là... Hay là anh." Lam Tiểu Nghê nắm chặt hai bàn tay, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hai mắt của An Lâm, trong mắt cũng đã rưng rưng, dường như Cô đã hạ quyết tâm rất lớn, cô nói, "Anh cứ sử dụng Chung Đạo lên tôi đi!"

An Lâm nghe xong thì đơ luôn không kịp phản ứng, mắt chữ A miệng chữ 0 nhìn cô gái trước mắt mình.

"Chẳng phải anh có thể khôi phục lực lượng thông qua việc hấp thu đạo lực của người khác sao? Lực lượng của tôi anh cũng có thể sử dụng được chứ? Huống hồ tôi vốn chính là Sinh Linh của đại lục Thái Sơ, cho dù mất đi Thủy quyền hành cũng vẫn sống bình thường..." Lam Tiểu Nghê kiên quyết nói.

Nhưng cô còn chưa nói hết câu, cái trán đã bị An Lâm Cốc cho một cái.

"Cô bé ngốc, Cô đang nghĩ vớ vẩn cái gì đấy?" An Lâm tiến sát lại gần cô người cá điềm đạm đáng yêu mỹ, nhìn vẻ mặt hùng hồn nói muốn hy sinh của Lam Tiểu Nghê, liền không nhịn được bật cười thành tiếng, "Lão đại là anh đây còn chưa lên tiếng, mà đàn em đã nghĩ ngợi linh tinh rồi?"

"Nhưng mà... Nhưng mà đây là cách tốt nhất vào lúc này rồi..." Lam Tiểu Nghê quật cường nói.

"Cho dù muốn hấp thu đạo lực, cũng không tới lượt cô đâu, đừng quên, bên kia còn có con rùa đen rụt cổ đây này." An Lâm chỉ chỉ về một hướng nào đó trên Bạch Quỳnh Hải.

Gương mặt thanh tú của quý Cô kim quy bị dọa sợ đến mức toàn thân run lên, vội vàng trốn vào trong nước.

Trong lòng không ngừng tự nói với bản thân, hắc ám lão đại nhìn không thấy mình, hắc ám lão đại không nhìn thấy mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận