Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2373: Kiếp cuối cùng của Thiên Đạo Cửu Kiếp

Địa vực đông bắc của đại lục Thái Sơ, trên một mảnh đất hoang vu không có chút sự sống, hắc bạch trường mẫu đang khuấy động trời đất, làm cho vũ trụ rung chuyển, thiên đạo tan vỡ.

Hai vị thiên tử, hai người quyết định vận mệnh thế giới, đang đứng ở thời khắc quan trọng nhất.

Bọn họ cuối cùng cũng vượt qua được kiếp nạn thứ tám trong Thiên Đạo Cửu Kiếp, tiêu hóa hoàn toàn trái ác quỷ đã nuốt vào trong cơ

the.

Tuy nhiên, Trần Trần và Tây Lý Nhĩ còn chưa kịp thở một hơi đã phát hiện phía xa có một luồng sáng cực mạnh đang chiếu tới gần, giống như ánh sáng tương lai của thế giới, hy vọng của thế giới, có thể làm cho chúng sinh đều mê luyến ngóng trông, có thể làm cho vô số cường giả muốn lao đầu vào, mặc dù biết chẳng khác gì thiêu thân lao vào lửa.

Nó ẩn chứa tất cả mọi điều tốt đẹp trên thế giới này!

Luồng ánh sáng như vậy khiến cho Tây Lý Nhĩ và Trần Trần có dự cảm nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt!

"Sức mạnh này, thật là khủng khiếp..." Tây Lý Nhĩ nhìn luồng sáng đang tới gần, cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng đứng, ma lực vô thức tràn ra. Để cho Thần Sáng Thế đưa ra kết luận này có thể thấy được người vừa tới đáng sợ đến mức nào.

Tây Lý Nhĩ càng thêm khẩn trương.

Lúc này, Trần Trần đã một tay sáp nhập vào hư không, từ hư không lôi ra một thanh thiên kiếm hàn quang tối thượng diệu thế, kiếm ý mênh mông, một cỗ chân ý hủy thiên diệt địa như muốn nghiền nát cả vũ trụ lẫn trời cao, không hề kiêng kị gì mà phóng xuất ra.

"Thì ra là thế, có phải quá sớm rồi không?"

Thiên đạo cửu kiếp còn một kiếp cuối cùng!

Lúc này, tin tức đầu tiên bỗng nhiên được truyền tới từ Tứ Cửu tiên tông.

Mũi kiếm phát ra kiếm quang ngập trời, nháy mắt đã chém trời cao trước mặt thành hai nửa, ngay cả hỗn độn ngoài không gian đều bị bổ ra một vết rách kinh khủng không gì tả được.

Tay nắm hắc bạch trường mâu càng thêm chặt hơn, đâm thật sâu vào Thiên Đạo.

"Phá Thiên thức thứ chín, Thiên

Tất cả sinh linh của điện Phá Thiên Lưu Ly đều nhận được một tin tình báo, chính là Thiên Thần Quang Minh thành công biến đổi lần hai, trở về chiến trường!

Vẻ mặt của Trần Trần cũng nghiêm túc, mở miệng nói: "Sức mạnh của luồng ánh sáng đó thật là thuần túy, thuần túy đến nỗi không có gì có thể ngăn được nó phát sáng. Tôi chưa bao giờ thấy thứ ánh sáng nào như thế này, có lẽ đó là ánh sáng tối thượng, ánh sáng sáng thế dựng dục hết thảy."

Trần Trần mở miệng nói: "Chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ hơn nữa."

Nỗi bị thương vô tận, phẫn nộ vô tận bắt đầu bao trùm toàn bộ đại lục Thái Sơn, thậm chí tỏa ra các tinh vực và tiểu thế giới bên ngoài đại lục Thái Sơ.

"Lần này hơi khó giải quyết rồi..."

Trên một hành tinh tuyệt đẹp màu xanh biển.

Đạo Nhất Kiếm!"

Thiên đạo bắt đầu run rẩy.

Rõ ràng trận quyết đấu này sẽ quyết định tương lai của cô, nhưng cô lại mơ mơ hồ hồ không biết gì, giống như một cô gái bất lực nhận thẩm tra và phán quyết cuối cùng. Cảm giác này thật sự là rất khó chịu.

Không biết mới là đáng sợ nhất.

Cái nồi này là An Lâm nhờ người khác mang đến. Ở thời khắc khó khăn nhất An Lâm vẫn không quên cô chỉ là một con thỏ không có tiếng tăm gì. Đây cũng là thứ đáng giá nhất trong lòng thỏ con.

"Xem ra bắt đầu phá thiên rồi..."

"Nếu như An Lâm thật sự thua thì mình sẽ ôm lấy cái nôi của hắn bỏ đi luôn!"

Cô gái với đôi tai dài màu trắng, dáng người thanh tú xinh đẹp, nhìn thấy vết rách kia càng lúc càng lớn, vội vàng quay lại.

Trần Trần toàn lực thi triển Thiên Đạo Nhất Kiếm, thậm chí ảnh hưởng cả vũ trụ. Kiếm quang ánh vàng trong suốt, bên trong chứa hàng tỉ vì sao hàng vạn hàng nghìn thế giới, một kiếm như một vũ trụ. Lấy vũ trụ đối phó vũ trụ, lấy thiên đạo đối phó thiên đạo.

Lúc này, trên điện Phá Thiên Lưu Ly.

Thỏ con thì thào lẩm bẩm.

"A a a a... Thời khắc mấu chốt như vậy, sao bọn An Lâm lại không nói gì với tôi hết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"An Lâm à... Hy vọng anh có thể không lùi bước. Toàn bộ vận mệnh của tôi đều đặt hết lên anh đấy." Thỏ con cũng biết bây giờ thực lực của An Lâm đột nhiên tăng mạnh, đánh với Thần Sáng Thế cũng không cần phải lo lắm. Nhưng vấn đề là đối thủ cũng rất mạnh, rốt cuộc có thể thắng hay không thì đúng thật là không biết trước được.

Cô vừa suy nghĩ vừa nhai miếng thịt sói trong nồi, vị ngon nổ tung nơi đầu lưỡi làm cô run lên, cảm giác ngon ngọt làm cho cô quên hết mọi phiền não trong đầu.

"Ui... Thơm quá..."

Rõ ràng bây giờ cô chọn ở trận doanh.

Cô tâm trạng buồn bã, đành phải lấy nồi phẳng đáy của An Lâm ra, thêm chút lực vào không gian, yên lặng đảo đồ ăn...

Thỏ con u buồn, đường đường là Thần Sáng Thế lại bị lạc hồn phách đến đây, Cô còn có thể nói gì?

"Hừ... Làm hộ vệ cũng không tốt..."

Thiên đạo dưới một kiếm này rốt cuộc đã có dấu hiệu sụp đổ và hủy diệt.

Lúc này, ánh sáng tinh thuần ở phía xa bỗng nhiên tăng tốc.

"Dừng tay!!!" Thiên Thần Quang Minh nổi giận quát một tiếng, quang minh thần uy khủng bố lan ra mấy trăm ngàn dặm, làm cho không khí xung quanh Trần Trần đều bị kiềm chế, uy thế khủng bố kinh sợ đến cùng cực. Cho dù là Thần Sáng Thế cũng sẽ bị kinh sợ một phen.

Trần Trần vẫn như cũ thần sắc không thay đổi, như thể chỉ có một làn gió thổi qua, đôi mắt bình tĩnh nhìn về ánh sáng phía xa kia đang tới gần.

"Trần Trần, kiếm của tôi đã giải được phong ấn, so chiến đấu thì tôi cũng am hiểu hơn anh, đối thủ tiếp theo để cho tôi đi." Tây Lý Nhĩ mở miệng nói.

"Ừ... Vậy giao cho anh." Trần Trần không nói hai lời liền bay về phía Tây Lý Nhĩ.

Hắn không phải là kẻ già mồm mạnh miệng, CỖ quang minh thần uy kia đã cho hắn biết hắn sẽ không đánh lại được Thiên Thần Quang Minh. Cho dù là Tây Lý Nhĩ chỉ sợ cũng...

Nhưng mà để Tây Lý Nhĩ xuất chiến tuyệt đối tốt hơn so với hắn.

Thời khắc mấu chốt nhất của Phá Thiên, không phải tranh nhau chịu chết mới tốt, mà là biết đưa ra giải pháp tối ưu để lựa chọn.

Không liên quan đến sự hy sinh, mà chỉ liên quan đến giải pháp tối ưu.

Trần Trần và Tây Lý Nhã nắm lấy hắc bạch trường mẫu phá thiên.

Tây Lý Nhĩ buông tay, khoác vai Trần Trần, sang sảng cười: "Phá Thiên cuối cùng giao cho anh..."

Trần Trần gật đầu nói: "Anh phải bảo trọng, kéo dài thời gian là được rồi."

"Yên tâm đi..." Tây Lý Nhĩ cười cười, ma lực trong cơ thể bỗng nhiên bạo phát, nhiễm đỏ cả bầu trời.

Cực hạn ma, cực hạn nguyên, Tu La tối thượng tại thời khắc này không hề kiêng kị bộc phát ra, chiến ý kinh thiên động địa nghiền nát toàn bộ quang minh thần uy thành bột phấn!

Lúc này Trần Trần đã nắm hắc bạch trường mâu phá thiên, bay lên trời cao, Thiên Đạo đánh xuống, trường mâu nhanh chóng nứt vỡ, gãy thành nhiều mảnh.

Lúc này, Thiên Đạo Cửu Kiếp buông xuống kiếp cuối cùng.

Lực phản phệ vô cùng vô tận kinh khủng, trực tiếp hướng tới căn nguyên của Trần Trần. Lực lượng như dung hợp từ trong cả vũ trụ, hung hăn cắn xé cơ thể hắn.

Kiếp cuối cùng của Thiên Đạo Cửu Kiếp, nhân vật chính là thiên đạo, hình thái là lực phản phệ tối cường trong sự hủy diệt thiên đạo, là toàn bộ phản phệ trong vũ trụ đều nghiền áp Trần Trần, là siêu cấp kiếp nạn.

Kiếp này lại có tên là Thiên Đạo Kiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận