Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2390: Lực lượng cuối cùng hiến tế sinh mệnh

Mọi âm thanh đều ngừng lại.

Một âm thanh truyền khắp thế gian.

Lúc này trái tim của An Lâm như ngừng đập.

Tất cả mọi thứ dường như đều dừng lại.

Giữa trán của An Lâm, xuất hiện một thần ấn thâm thúy đen như mực.

Thần ấn do năm đạo ám ngẩn tạo thành, phóng thích ra khí tức từ cổ chí kim vĩnh hằng, chi phối hết thảy.

Khí tức của An Lâm dần dần biến đổi, không chỉ dừng lại ở mức đá đạo vô song bình thường như trước nữa, mà giờ phút này lộ ra sự sắn bén, như quân vương điều khiển tất cả hắc ám xung quanh mình. Giờ phút này, hắn càng giống một sự tồn tại siêu thoát khỏi thế gian này, không tỏa ra bất kỳ lực uy hiếp nào, đôi mắt đen nhánh thâm thúy làm cho người khác không thể đọc được suy nghĩ trong lòng của hắn.

Một mảnh hắc ám dài hẹp như dây lụa, từ trên người của hắn phóng ra, rất đẹp, giống như đóa hoa màu đen bằng tơ lụa đang bung nở, nở bung ra tứ phía.

"Ngươi đã đánh giá thấp địa vị của bạn bè và người thân trong lòng ta rồi."

Áo trắng như tuyết, kiếm đen như mực.

"Vì sao? Ta rõ ràng cũng đã định buông tha ngươi và Vợ của ngươi rồi, vì sao lại còn muốn đưa ra lựa chọn như vậy, ngươi rõ ràng có thể không cần phải chết..." Trên mặt của Nữ Thần Quang Minh lộ vẻ không thể hiểu nổi hành động của An Lâm.

An Lâm đi về phía Nữ Thần Quang Minh, mỗi một bước đều có thể làm cho khoảng không dưới chân biến thành hắc ám màu đen, đó là trống rỗng tuyệt đối, giống như thượng đế dùng cục tẩy bôi đi một khối trong cái thế giới này vậy, biến mất hoàn toàn.

Chỉ trong nháy mắt, cái lồng giam bằng ánh sáng cứng rắn đến mức làm cho người tuyệt vọng kia đã bị đóa hoa màu đen thôn phệ.

Ánh sáng Quanh người phát ra rực rỡ, kiếm khí trên trời xanh kích động, muốn dùng tốc độ nhanh hơn để trừng trị hàng tỉ chúng sinh Nhân tộc.

Lồng giam được tạo thành bởi căn nguyên vạn vật là Thái Sơ Quang, lúc bị đóa hoa màu đen nở ra đè lên, bắt đầu vặn vẹo biến hình, sau

Một người đàn ông dưới sự theo dõi của hàng tỉ chúng sinh, kiên định đi về phía Nữ Thần Quang Minh.

An Lâm đứng ở trung tâm của đóa hoa màu đen, rút ra cây kiếm Thắng Tà đang đâm vào trái tim mình, đưa mắt nhìn sang cô gái mặc đồ đen đang vô cùng kinh ngạc.

đó rất nhanh bị thôn phệ hầu như không còn sót lại gì!

Đôi mắt đen nhánh thân thủy của An Lâm nhìn thẳng vào cô gái cao cao tại thượng cao ngạo kia, bình thản nói: "Quang Minh, đây là do ngươi ép ta, sự việc đã không thể cứu vãn được nữa rồi, hôm nay chính là ngày vẫn lạc của ngươi!"

Sau đó nổ tung.

An Lâm cầm kiếm vung lên trời một cái, kiếm khí ngay lập tức khuếch tán hàng chục nghìn dặm, đánh vỡ lồng giam ánh sáng đang nhốt Hứa Tiểu Lan và Đề Na ra.

Ngay tại thời khắc này, trời đất như bị mất đi tất cả ánh sáng.

Sắc mặt của Quang Minh Nữ Thần đại biến,

Nhưng lúc này, kiếm Thắng Tà đen nhánh thon dài đã xuyên thủng hư không, giống như một tia sét xé rách bầu trời, đâm vào thần ấn dùng máu tươi ngưng tụ trước người Nữ Thần Quang Minh!

Lại nhớ lại lúc Nữ Thần Quang Minh có được chiến lực nghịch thiên, cũng là từ lúc cô ta tự đâm kiếm vào tim, sau đó mới bộc phát lực lượng... Liên hệ các chuỗi sự kiện lại với nhau, cũng khó trách sẽ khiến người khác nghĩ như vậy.

"Chẳng lẽ, cứ đâm một phát vào tim của mình thì có thể trở nên mạnh mẽ sao?" Có người của liên quân Phá Thiên lẩm bẩm nói.

"Haizzzz... An Lâm vẫn là đi đến một bước này rồi. ." Lục Áp Đạo Quân bất đắc dĩ lắc đầu.

"Ở trước mặt ta, mà người còn muốn phân tâm đi tổn thương những sinh linh còn lại của Nhân tộc sao?" An Lâm tay cầm kiếm Thắng Tà, nhìn Nữ Thần Quang Minh gần trong gang tấc, nhàn nhạt nói.

"Chiến lực ở cấp độ này của chúng ta, cũng không nên đánh nhau ở chỗ này." An Lâm nhìn quanh bốn phía một chút, trong lòng biết, nếu hắn và Nữ Thần Quang Minh chiến đấu ở chỗ này, không đợi hắn ngăn lại Nữ Thần Quang Minh, chỉ cần dư âm chiến đấu của hai người bọn họ đã đủ để nghiền nát giới Cửu Châu gần đây, thậm chí là toàn bộ đại lục Thái Sơ.

Lúc ánh sáng mới lại xuất hiện, thần ấn trước người Nữ Thần Quang Minh đã triệt để biến mất không thấy gì nữa, mà ngay cả thân hình hoàn mỹ của cô ta cũng bị kiếm Thắng là đâm xuyên qua một cái lỗ hổng đen kịt.

Ầm!!!

"Khai Thiên!"

Vừa nghĩ đến đây, hắn lại chém ra một kiếm lên tời.

Tất cả sinh linh đều trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này, tốc độ nghịch chuyển của chiến lực thật sự quá nhanh rồi, vừa mới nãy còn là Nữ Thần Quang Minh khinh thường thiên hạ, xem Sáng Thế như Con sâu cái kiến, đến lúc này, An Lâm lại có thể một kiếm đâm thủng người có chiến lực vô địch là Thiên Thần Quang Minh?

"Đây là vận mệnh sao? Chính là vận mệnh mà hắn đã lường được ngay từ đầu?" Đạo Đức Thiền tôn khẽ thở dài, tỏ vẻ tiếc hận.

Một đạo ánh sáng đột nhiên nổ tung.

An Lâm bị vụ nổ ép cho phải lùi lại vài bước, thân thể truyền đến cảm giác nóng rực.

Mọi chuyện đều bắt đầu thay đổi từ hành vi tự sát của An Lâm.

Hứa Tiểu Lan nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, trong lòng đau đớn đến mức như không thể thở được, nhiều lần muốn liều lĩnh chạy tới bên cạnh An Lâm, nhưng lại sợ liên lụy đến An Lâm nên lại dừng bước chân lại, điều duy nhất có thể làm, chỉ là yên lặng dõi theo bóng lưng ấy, cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu ở trong lòng.

Một loại cảm giác bị tráng không cách nào hình dung được tràn ngập trong lòng của bọn họ.

Nhưng càng nhiều sinh linh Nhân tộc, thì lại đang nhớ lại câu mà Nữ Thần Quang Minh nói lúc nãy là "Ngươi rõ ràng không cần phải chết", bọn họ không muốn chết, nhưng An Lâm lại muốn hi sinh tính mạng của mình để cứu vớt bọn họ...

Kiếm khí bay thẳng lên, như thể muốn cuốn tất cả mọi thứ vào.

Một tiếng nổ vô cùng lớn xuất hiện.

Màu đen trống rỗng bắt đầu xuất hiện ở trên đỉnh trời xanh, bên trong khoảng trống rỗng có vô số ngôi sao đang lấp lánh.

Lục Áp Đạo Quân mở to hai mắt kinh ngạc nói: "Đây là... bên ngoài vô hạn tinh vực! hàng rào của đại lục Thái Sơ đã được Bàn Cổ thiết

lập, lại bị hắn phá vỡ bằng một kiếm sao?"

An Lâm đưa mắt nhìn sang Nữ Thần Quang Minh, nói: "Chúng ta đi ra bên ngoài chiến đấu."

Nữ Thần Quang Minh trầm mặt, đương nhiên là cô ta sẽ không đồng ý đi ra ngoài chiến đấu rồi, cô ta còn ước gì được đánh nhau long trời lở đất ở chỗ này với An Lâm ấy chứ, như vậy cô ta sẽ thuận tiện kéo toàn bộ Nhân tộc theo làm đệm lưng.

Nhưng dường như An Lâm cũng đã đoán được tính toán của Nữ Thần Quang Minh, bước chân đạp mạnh, tới gần Nữ Thần Quang Minh một lần nữa, kiếm Thắng Tà trong tay quấn quanh một vòi rồng hắc ám cực kì khủng bố.

"Rống! !"

An Lâm vung chém ra một vòi rồng khủng bố, từ dưới lên bao vây lấy Thiên Thần Quang Minh, tất cả Thái Sơ Quang xung quanh phàm là bị vòi rồng ảnh hưởng đến, đều bị xé nứt nát bấy.

Hai tay của Thiên Thần Quang Minh kết ấn, thân thể như khảm vào cùng với đất trời vậy, Quang Minh Vĩnh Hằng Bất Diệt, đứng vững trên không trung không hề bị xê dịch, tất cả ánh sáng bắt đầu ngưng tụ về chỗ cô ta.

"Bất Động Thần Minh!"

Vòi rồng hắc ám xông tới quấn lấy thân thể của Nữ Thần Quang Minh, nhưng lại không cách nào có thể di dịch cô ta dù chỉ là một chút.

Nhưng Nữ Thần Quang Minh vẫn chưa kịp có động tác tiếp theo, An Lâm đã xuất hiện ở địa phương vòi rồng hắc ám tràn lan, cũng chính là dưới chân của Nữ Thần Quang Minh.

Bàn tay của hắn có vòng xoáy màu đen, nhưng nhìn kỹ rồi lại có thể thấy vô số tinh hà đang sinh diệt trong vòng xoáy, CÓ vô số khí tượng bị vòng xoáy chôn vùi,

"Hắc ám Đa Duy Chấn Bạo! !"

Chấn động cực hạn cùng với động lực từ vòng xoáy màu đen trong lòng bàn tay nổ bung, bỏ qua vật chất, bỏ qua năng lượng, bỏ qua pháp tắc, thậm chí bỏ qua lực lượng của Thiên Địa, vặn vẹo áp bức tất cả sự vật xung quanh, ngay cả tất cả ánh sáng xung quanh đều bị vặn vẹo, sau đó cùng tí hút lên khoảng trống bị An Lâm chém ra trên bầu trời.

Bất Động Thần Minh của Nữ Thần Quang Minh cũng không thể may mắn thoát khỏi, cỗ lực lượng này tới quá nhanh, quá mạnh mẽ, chân của cô ta bị An Lâm dùng chưởng đánh trúng, chấn động hắc ám dồi dào phá vỡ tất cả lớp phòng ngự của cô ta. Thân hình xinh đẹp của cô ta giống như hòn đá, bị Đa Duy Chấn Bạo ném ra ngoài, ném ra khỏi phạm vi của đại lục Thái Sơ. ..

"Hừ, không nghe lời thì ta sẽ ném ngươi ra ngoài." An Lâm lạnh lùng nói, thân hình khẽ động, theo sát sau lưng Nữ Thần Quang Minh, bay ra bên ngoài đại lục Thái Sơ, để lại tất cả mọi người đang mắt chữ A miệng chữ O ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Dáng vẻ này của An Lâm, thật sự vô cùng bá đạo, làm cho hàng tỉ người đã rơi vào tuyệt vọng, đều khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mọi người nhìn về phía chỗ trống rỗng mà bóng lưng màu trắng vừa biến mất, một người đội trời đẹp đất, từ trước đến nay chưa từng có, gánh vác trên lưng hi vọng của hàng tỉ sinh linh của đại lục Thái Sơ, hi sinh chính mình đi tiến hành một trận chiến cuối cùng!

Đây chính là phong thái của đệ nhất Chiến Thần của đại lục Thần Thái Sơ.

Một màn này, tất nhiên sẽ vĩnh viễn ghi khắc trong kí ức của hàng tỉ sinh linh, các sinh linh cũng đều nhìn lên khoảng rỗng kia, trong lòng bắt đầu cầu nguyện, chờ đợi đệ nhất Chiến Thần trong lòng bọn họ, có thể chiến thắng trở về!
Bạn cần đăng nhập để bình luận