Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2393: Hắc ám kết thúc tất cả

Hắc ám của An Lâm bị mũi kiếm rạch ra, hắn cũng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng và vô hạn sát ý của Nữ Thần Quang Minh hiện ra qua

khe hở.

Kiếm Tàn Phá Thiên Đạo của cô ta hung hăng đâm mạnh vào khe hở.

An Lâm không kịp đề phòng, cũng không kịp né tránh, mũi kiếm to lớn, tựa như một cái siêu đỉnh cấp thế giới nện như điên, kiếm khí quá lớn, giống như là khí thế của ánh sáng không chỗ nào là không thể xâm nhập.

"Xoẹt."

Mũi kiếm xuyên vào trái tim, đâm xuyên qua cơ thể.

Cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân.

Hắn cảm giác được trong cơ thể dường như có một lực lượng đang bành trướng như muốn nổ tung.

Thân hình của Nữ Thần Quang Minh đột nhiên bộc phát ra hào quang khó có thể tưởng tượng được, ánh sáng còn muốn chói mắt hơn So với lúc mấy chục nghìn mặt trời phát nổ, như có lực lượng nào đó đã tích lũy đến cực hạn.

An Lâm bị Thái Sơ Quang chiếu lên, thân thể cũng bắt đầu bành trướng.

Cái kia Ám Luân chính là An Lâm dùng Hắc Ám Thần đạo cùng với chín loại đỉnh phong bổn nguyên, trải qua dung hợp hoàn mỹ hình thành Hắc ám Cửu Nguyên Luân!

Nữ Thần Quang Minh nổ, nổ thành vô vàn Thái Sơ Quang.

Sắc bén Ám Luân cắt qua.

An Lâm và Nữ Thần Quang Minh cũng không muốn lãng phí thời gian đánh qua đánh lại chiêu thức lòe loẹt nữa, hai bên đều quyết định dùng phương pháp nguyên thủy nhất đơn giản nhất để phân thắng bại, đó chính là xem là Hắc ám mạnh hay là Quang Minh mạnh!

Nữ Thần Quang Minh nhếch môi nói: "Ngươi xong..."

"Ầm ầm! ! !" An Lâm cũng nổ, nổ thành hắc ám thâm thúy vô tận.

Dáng vẻ tươi cười của Nữ Thần Quang Minh vẫn còn giữ nguyên trên mặt, đầu cũng đã từ trên cổ rớt xuống.

Xẹt--!!

"Ầm! ! !"

Nữ Thần Quang Minh hiển ra Quang Minh thần thân thể của mình, còn lớn hơn so với một hành tình,

Hắc ám Cửu Nguyên Luân xẹt qua một độ cong hoàn mỹ, đang muốn tiếp tục bổ sung thêm một đao nữa.

Thái Sơ Quang hàng tỉ trượng bắn ra toàn bộ tinh không, phàm là khí tượng có thể nhìn thấy trên thế gian, phàm là tất cả những thứ tồn tại trên thế gian, đều bị hiện ra dưới ánh sáng.

Khắp tinh hệ siêu đại lần nữa biến thành chiến trường Quang Minh và Hắc ám điên cuồng va chạm và chém giết, vô số ngôi sao cùng với mặt trời đều bị biến thành tro bụi trong hồi chém giết khủng bố này.

Hai bên đều muốn lực lượng quyền hành chí cao của mình phát huy đến mức tận cùng!

Nữ Thần Quang Minh nhìn hắc ám và khoảng hư vô đang không ngừng bành trướng xông về phía mình, ngữ khí bình tĩnh nói: "Không cần phải giãy giụa nữa đâu, ngươi không thể thắng được ta đâu, bởi vì ta mới là ý nghĩa tồn tại của cái thế giới này. Vốn dĩ các sự vật trong vũ trụ này lúc ban đầu chẳng có ý nghĩa gì, nhưng từ khi luồng ánh sáng đầu tiên ra đời, mới chính thức định nghĩa tất cả, mới bắt đầu sinh ra vô số khả năng, vũ trụ mới chính thức có được ý nghĩa tồn tại..."

Quang Minh, đúng là người chi phối khái niệm "Tồn tại".

Nữ Thần Quang Minh khoanh tay trước ngực, lúc ánh sáng trước người tách ra, như đang chuẩn bị sản sinh ra một hiện tượng vô hạn, đó là sự tồn tại và khả năng mà sinh mệnh không cách nào dứt bỏ.

Mỗi một tinh cầu bên trong vô hạn tinh vực, trên bầu trời đều xuất hiện dị tượng ánh sáng.

"Ngay cả người, cũng không thể tồn tại."

"Ánh sáng là điều quyết định sự tồn tại của tất cả mọi thứ." Giọng nói thần thánh của Nữ Thần Quang Minh văng vẳng vang lên, truyền khắp vũ trụ, chí cao quyền hành chi lực thậm chí ngay lập tức ảnh hưởng tới toàn bộ vũ trụ Thái Sơ.

An Lâm cảm giác được sự hiện hữu của mình đang bị hư hóa với tốc độ rất nhanh, như thể mình không nhận được sự tán thành củ ánh sáng, nó muốn tiêu diệt sự tồn tại của mình, làm cho mình vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.

Một câu định càn khôn!

Một lời định sinh tử.

An Lâm tại thời khắc này, phải nhận lấy sự nghiền áp của vũ trụ vô cùng vật chất, vô cùng sinh mệnh, vô cùng năng lượng, vô cùng pháp tắc, vô cùng đạo ý. Hắn cảm giác mình như thể đã bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, tất cả "Tồn tại" có thể nhìn thấy được, có thể sờ được, hay ngay cả những thứ không thể nhìn thấy được, đều muốn gạt bỏ sự "Tồn tại" của hắn.

Hàng tỉ sinh linh đều nhìn lên trời xanh, đều bị ánh sáng kỳ dị bao bọc xung quanh.

Chỉ cần một ý niệm, có thể chiếu sáng vạn vật!

"Nếu không có ánh sáng, thì sẽ không tồn tại tất cả mọi thứ như bây giờ,"

Nói một cách khác, đây là khái niệm lực lượng vũ trụ!

"Năng lượng ánh sáng thúc dục vũ trụ không ngừng bành trướng, sinh sôi nảy nở, cho đến khi xuất hiện rất nhiều sinh mệnh, không ngừng phát triển tiến lên, thai nghén hy vọng cùng khả năng vô hạn..."

niệm tồn tại, năng lượng nổ tung, vật chất xuất hiện, xây dựng pháp tắc, ngàn vạn hiện tượng được sinh ra..."

"Ánh sáng là căn nguyên là nguồn gốc khởi sinh của vạn vật, sự xuất hiện của nó định nghĩa thời không, làm cho vũ trụ có được khái

"Ha ha... Thật thú vị, từ lực lượng chí cao quyền hành chiến đấu, bây giờ đã nhảy lên đến khái niệm lực lượng vũ trụ chiến đấu rồi à..."

Thanh niên áo trắng từ trong hắc ám hiện ra, nhìn tinh hà sáng chói trước mắt mình, tinh vực vô hạn.

Đôi mắt của hắn dần dần trở nên thâm thúy và yên tĩnh.

"Đúng là ánh sáng sáng tạo ra tất cả mọi sự vật, nó cũng chính xác đã sản sinh ra tất cả mọi thứ khả năng và hy vọng của vũ trụ này, nhìn như có được vô hạn phát triển và tương lai..."

"Nhưng... Vì sao sinh mệnh nào cũng sẽ dần dần đi về phía bờ vực tử vong Cơ chứ?"

"Vì sao người phàm sẽ có tuổi thọ, vì sao Hợp Đạo, Siêu Cấp Đại Năng và các Sáng Thế Thần Linh có tuổi thọ vô hạn thì lại sẽ có kiếp số? Vì sao mà ngay cả Bất Diệt Thiên Đạo tưởng chừng như bất diệt, nhưng cũng sẽ có một ngày tan vỡ?"

An Lâm nhìn vũ trụ tinh vực mênh mông bao la bát ngát, tinh không vô tận phồn hoa sáng chói sau lưng mình, ánh sáng đang khuếch trương bành trướng vô hạn giống như pháo hoa đang nổ tung, cuối cùng bắt đầu chậm rãi suy yếu rồi tắt dần.

"Không chỉ có sinh mệnh, tất cả vật chất, đều đi về phía tiêu vong."

"Mỗi loại sự vật, đều là được sinh ra bởi ánh sáng..."

Vũ trụ ảm đạm!

Khắp đất trời không còn một tia sáng nào.

nữa.

Vừa mới nói xong, tinh không mênh mông bao la bát ngát, giống như thể đồng thời bị cúp điện vậy, toàn bộ không có một tia sáng nào

"Nhưng Hắc ám mới là vĩnh sinh!"

"Quang Minh đương nhiên là rất tốt đẹp."

"Ngươi rất xinh đẹp, nhưng ngươi cũng sẽ già đi."

"Tất cả mọi thứ, đều đi về hướng hắc ám."

"Quang Minh, ngươi cũng sẽ đi về phía ta..."

"Cái thế giới này rất công bằng, hết thảy tất cả, cuối cùng đều thuộc về hắc ám."

"Khoảnh khắc mà ánh sáng xuất hiện quả thật rất đẹp, đẹp đến mức thế gian vạn vật đều ca tụng ánh sáng, hướng tới ánh sáng, cho nên chúng đều không để ý đến một việc "

"Đó chính là, ánh sáng, hay thậm chí thời gian mà một vũ trụ sinh ra và bị hủy diệt trải qua, đối với con đường trải qua ở hắc ám, thật ra cũng chỉ như một cái nháy mắt mà thôi, chớp mắt một cái liền trôi qua rồi."

Hắc cầu trong tay An Lâm, bắt đầu dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi bành trướng, phàm là bất kể thứ gì bị nó tiếp xúc đến đều biến mất, triệt để không thấy nữa, lưu lại chính là một khoảng không đen ngòn sâu thẳm như hố đen vũ trụ.

Ánh sáng choi lọi vô hạn Thái Sơ Quang, bị hắc ám xóa đi.

Trong vũ trụ, Thiên Địa đại đạo run rẩy, bầu trời xanh trên đầu của hàng tỉ sinh linh, bị hắc ám thuần túy nhất bao phủ, hết thảy lâm vào màn demd tĩnh mịch.

An Lâm nhìn về phía thần thể của Nữ Thần Quang Minh to lớn như một hệ hằng tinh cực lớn cách đó không xa, vẫn đang phát ra ánh sáng mộng ảo, như thể thu hết vẻ đẹp của thế gian, cười nói: "Thế gian vạn vật, rộng lớn vạn vật, ta và người đều sinh ra đời nhờ vào anh sáng, nhưng cuối cùng sẽ trở về với hắc ám vĩnh viễn..."

"Là cái gì, quyết định vận mệnh của bọn chúng..."

"Chúng ta không có cách nào chống cự loại xu thế này, chúng ta không có cách nào để quyết định hướng đi, tất cả mọi sự cố gắng, đến cuối cùng, đều là phí Công..."

"Khoảnh khắc mà chúng ta được sinh ra đời, chính là khoảnh khắc đẹp nhất. Nhưng thứ tươi đẹp hoàn mỹ đó, không có khả năng bảo trì vĩnh viễn. Cũng giống như cái vũ trụ này, sau khi nổ tung bành trướng qua đi, còn lại sẽ chỉ là những mạnh vỡ lạnh như băng cùng với tĩnh mịch và hư vô."

"Nhưng áng mây rất dễ dàng bị tan đi, cầu vồng thì lại rất khó tìm. Sinh mệnh thì lại ngắn ngủi, mặt trời nhìn thì như vĩnh hằng, nhưng cuối cùng cũng có ngày nó sẽ bị dập tắt, không có bất kỳ vật gì là vĩnh hằng cả, dù cho ngươi có tin rằng đó là vĩnh hằng đi chăng nữa thì vẫn sẽ có một ngày nó phải tiêu vong..."

"Áng mây, cầu vồng, sinh mệnh, mặt trời..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận