Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2396: Không phụ chúng sinh, phụ Tiểu Lan.

Cổ Long Đế từ trời xanh rơi xuống.

Hàng tỉ sinh linh đều cảm giác được hô hấp trì trệ.

"Cổ Long Đế Thiên Tử!"

"Thiên Tử đại nhân! !"

"Đây... Đây là đã thất bại rồi sao?"

Đại bộ phận các sinh linh đều lên tiếng kinh hô.

Một ít sinh linh bị bệnh tim, thậm chí đã ôm lấy ngực, tưởng chừng như trái tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, bọn họ thật sự không chịu đựng được loại kích thích này.

Tuyết Nhan nhanh chóng bay tới, ôm lấy Cổ Long Đế đang bị rơi xuống vào trong ngực, dốc sức dùng bằng tinh hàn lực cố gắng phong bế thương thế vô cùng nặng của cô ấy.

Trên bầu trời, tràn đầy vết nứt không gian, khủng bố hỗn độn loạn lưu bắt đầu từ trong vết nứt tràn ra, xuất hiện liền điên cuồng tàn sát bừa bãi các sinh linh trên đại lục.

Còn có ai, có thể cứu vớt đại lục này nữa đây?

Bước cuối cùng của Phá Thiên bang đã thất bại.

Nhưng mà, Tây Lý Nhĩ đã vẫn lạc, người được ký thác kỳ vọng nhiều nhất lúc này là Cổ Long Đế cũng gần chết, Trần Trần thì còn đỡ một chút, nhưng bây giờ bổn nguyên cũng đã bị trọng thương, căn bản không thể sử dụng lực lượng.

Cổ Long Đế vẫn không thể dấu được sự áy náy và không cam lòng trong ánh mắt, đưa mắt nhìn sang Trần Trần.

Cùng chờ đợi một người trở về.

"Tuyết Nhan..." Cổ Long Đế Cố gắng mở hai mắt ra, trên mặt tràn đầy sự tự trách cùng vẻ thống khổ, "Tôi... Tôi xin lỗi mọi người..."

Hàng tỉ chúng sinh mặc dù gặp phải tuyệt cảnh thiên địa sắp bị hủy diệt, nhưng vẫn không có lâm vào tuyệt vọng tuyệt đối, trong lòng của bọn họ vẫn nhen nhóm một ngọn lửa hy vọng, một ngọn lửa hy vọng mang tên Hắc ám.

Trần Trần cũng nhìn Cổ Long Đế, khi nhìn thấy đối phương tốt xấu cũng vẫn có thể giữ được mạng sống, vẫn là nở một nụ cười an ủi, sau đó quay mặt đi tiếp tục nhìn lên bầu trời, thần sắc càng trở nên ngưng trọng hơn nữa.

"Đừng nói nữa" Tuyết Nhan vội lắc đầu, sau đó dịu dàng nói, "Cô đã tận lực rồi."

Thiên Địa hạo kiếp lại hiện ra, hàng tỉ sinh linh hoặc là chạy trốn, hoặc là tuyệt vọng quỳ xuống đất, nhưng vẫn chưa từ bỏ hy vọng nhìn về phía Phá Thiên Lưu Ly điện.

Không bao lâu sau, dường như là cảm ứng được đại lục Thái Sơ sắp bị hủy diệt.

Thiên Đạo triệt để sụp đổ, hủy diệt toàn bộ trời đất đều lâm vào con đường bị hủy diệt.

Trong Hắc ám trống rỗng, tinh không đột nhiên bắt đầu khởi động!

Bọn họ đều hướng ánh mắt nhìn lên cảnh tượng đang diễn ra trên bầu trời

Một nhân vật truyền kỳ đại biểu cho toàn bộ đại lục Thái Sơ.

về."

Người thanh niên có dáng người cao ngất, gương mặt thanh tú, một đôi mắt đen thanh tịnh hiền hòa, nhìn những người đang ngóng chờ hắn trở về, cười nói: "Không phụ sự mong đợi của mọi người, ta thắng rồi."

"Tông chủ đại nhân vĩnh viễn trường tồn, vận chiến bất bại! !"

Rất nhanh liền xuất hiện trên không trung của đại lục.

biết bao nhiêu...

Một người thanh niên mặc đồ trắng chậm rãi từ bầu trời bước chậm đến.

Nhưng hắn làm như vậy, không phải là vì muốn cứu những người này hay sao?

Thật sự rất không nỡ rời xa bọn họ.

Tầm mắt của An Lâm thời gian dần qua bắt đầu trở nên mơ hồ.

Giờ khắc này, khắp nơi đang hỗn loạn bỗng nhiên đều yên tĩnh trở lại.

Nguyên một đám bắt đầu hò reo vui mừng, từng câu đều phát ra từ tận đáy lòng, âm thanh vang vọng Cửu Thiên.

An Lâm nghe mọi người tung hô như vậy, cũng là nhịn không được nở một nụ cười tươi tắc.

Hắn lần lượt nhìn từng gương mặt quen thuộc, nơi này có đám đồ đệ mà hắn yêu thương, có đám thú sủng đáng yêu của hắn, cũng có nguyên một đám người trung thành và tận tâm với hắn, càng có rất nhiều đồng bọn kề vai chiến đấu... Đây là một cái tông môn mỹ hảo

Hứa Tiểu Lan sớm đã nước mắt lệ nhòa, rưng rưng nước mắt nhìn về phía người thanh niên mặc áo trắng kia: "An Lâm... Hoan nghênh trở

"An Lâm Tông chủ Chiến Thần Vô Song!"

Bọn họ cùng đông thanh hô to: "Hoan nghênh An Lâm Tông chủ trở về!"

Các đệ tử và trưởng lão của Tử Cửu Tiên Tông, ai nấy cũng khóc đỏ hoe hai mắt.

Trong lúc nhất thời, các thành viên của Tử Cửu Tiên Tông, cùng tông chủ của bọn họ, đều bốn mắt nhìn nhau mà không nói gì.

Giống như là đang yên lặng từ biệt nhau lần cuối.

Cũng tại thời khắc này, đột nhiên một làn gió bay tới.

Thanh y nhào vào lòng, truyền đến cảm giác mềm mại vô tận.

Hứa Tiểu Lan chủ động bay tới nhào vào lòng An Lâm, ôm chặt lấy hắn.

"An Lâm... Đừng bỏ em đi, hứa với em, đừng bỏ em mà đi! Đừng lại hi sinh chính mình nữa, anh đã vì cái thế giới này mà trả giá quá nhiều rồi, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, có được không?" Tiếng khóc và tiếng nức nở của cô gái vang lên, càng nói cô ôm càng chặt hơn nữa, như sợ An Lâm biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Ánh mắt của An Lâm trở nên cực kỳ dịu dàng, cũng ôm chặt lấy cô gái trước mắt, cảm nhận được độ ẩm trên cơ thể cô, tất cả sự không nỡ của hắn đều chuyển hết vào cái ôm này.

"Cuộc đời này của anh, đã đủ đặc sắc rồi." An Lâm đột nhiên nói.

Thân hình của cô gái trong ngực khẽ run lên, hai mắt đẫm lệ ngẩng lên nhìn về phía người thanh niên trước mắt mình, không ngừng lắc đầu: "Không... Đừng mà, anh đã nói là sẽ ở bên em cả đời cơ mà, anh nói muốn chúng ta kết thành đạo lữ, tổ chức hôn lễ thế kỷ, những chuyện này anh đều quên rồi sao? Anh không thể nuốt lời được..."

"An ca! Không!"

"Sư phụ!"

| bầu trời.

An Lâm cảm giác được tất cả trước mắt đều đang rút đi rất nhanh, thân thể không nghe theo sự điều khiển của mình chậm rãi bay lên

Hứa Tiểu Lan hảng hốt, muốn ôm chặt lấy An Lâm một lần nữa, kết quả lại ôm vào khoảng không.

"Không... !"

Hắc ám đột nhiên vọt khắp trời xanh, bao trùm toàn bộ đại lục.

Những vết nứt trên bầu trời đều được hắc ám vá lại, hỗn độn loạn lưu đang tàn sát bừa bãi đều bị hắc ám thôn phệ, tất cả thiên tai đáng SỢ, đều bị hắc ám trấn áp.

Đại lục một phút trước Còn ở vào nguy cơ hủy diệt bây giờ đã yên tĩnh trở lại.

Tất cả sinh linh, đều ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời hắc ám rậm rạp, không có bất kỳ sự sợ hãi nào, ngược lại còn có cảm giác đặc biệt tĩnh lặng...

Rõ ràng một phút trước vẫn còn lâm vào tình cảnh tận thế vô cùng hoảng sợ và bối rối.

Bây giờ tất cả mọi thứ đều bị hắc ám trước mắt này trấn an dẹp loạn.

Hắc ám thật hài hòa...

Hàng tỉ chúng sinh trong lòng đều bất giác Cố loại suy nghĩ.

Người thanh niên được được Hứa Tiểu Lan ôm trong vòng tay, dần dần trở nên trong suốt, không thể chạm vào.

Trái tim run lên bần bật.

Ngay cả Sinh mệnh bổn nguyên đều đã đánh mất hoàn toàn, đã không thể trở thành Thiên Đạo có ý thức tự chủ nữa rồi.

Hắn vẫn đã phụ lại Tiểu Lan...

Cả cuộc đời này của hắn, không phụ lòng bất kì người nào, nhưng cuối cùng...

An Lâm há to miệng, nhìn cô gái trước mắt mình, lại phát hiện không biết phải nói gì với cô vào lúc này.

Cô gái trước giờ cực kỳ độc lập và tự chủ, giờ phút này như một cô gái nhỏ nhắn đang bị chịu tổn thương, thân hình run rẩy, càng không ngừng thút thít nỉ non, càng không ngừng khẩn cầu.

"Chủ nhân! Đừng bỏ rơi chúng tôi!"

"Tông chủ đại nhân!"

Lúc này mọi người mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nước mắt đều tràn bờ mi.

Có người thậm chí còn dùng mọi cách cố gắng giữ hắn lại, nhưng đều không làm được.

Thân thể của An Lâm vẫn cứ không nghe theo ý thức chủ động của hắn mà bay lên bầu trời như trước.

Cũng ngay tại thời khắc này, từ trong nhẫn không gian của hắn lóe lên một ánh hào quang, một viên bi màu đen kỳ dị xuất hiện trong thiên địa, sau đó phóng lên trời xanh nổ tung, cùng đại lục Thái Sơ và vô số thế giới xây dựng mối liên hệ kỳ dị.

"Đây là... hình thức ban đầu của Thiên Đạo? Không ngờ tới còn có loại vật này. An Lâm hắn... đúng là vẫn trốn không thoát vận mệnh trở thành Thiên Đạo à..." Trần Trần thần sắc kinh ngạc gian lại mang theo vài phần Cô đơn.

"Dùng thân thể để vá lại bầu trời, dùng ngũ đại chí cao truy tác đại địa, lục đại chí cao đúc lại Thiên Đạo, đây là cách thứ để Bổ Thiên hoàn mỹ nhất còn gì? Ngoại trừ việc phải hi sinh sinh mệnh của mình ra... Haizzzz... Bổ Thiên không cần chúng ta ra tay nữa..." Nữ Oa chứng kiến một màn trước mắt này, nhịn không được khẽ thở dài.

"Đây là số mệnh của An Lâm sao?" Lục Áp Đạo Quân phát hiện mình căn bản không làm được cái gì, trong thần sắc tràn đầy tiếc hận.

An Lâm nhận ra viên bi đen kỳ dị kia, nó và kiếm Thắng Tà đều là đồ Thiên Thần Hắc Ám kiếp trước lưu lại cho hắn, chỉ có điều hắn vẫn không rõ ràng lắm viên bi đen này là để làm cái gì, nghiên cứu rất lâu cũng không tìm ra lời giải.

Bây giờ rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, hóa ra là vì hi sinh hắn để Bổ Thiên đấy, thật sự là đều tính toán sẵn hết mọi chuyện rồi đây...

An Lâm cũng không có kịch liệt phản ứng đối với chuyện này lắm, trái lại cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm, ít nhất có thể làm gia tăng xác xuất Bổ Thiên thành công, làm cho hắn chết cũng có ý nghĩa hơn.

Thân thể dần dần bay lên bầu trời.

Hết thảy tất cả đều đang rời khỏi cơ thể hắn.

Lực lượng, đạo lực, thần hồn, thậm chí là kí ức.

Thật sự là không nỡ...

Những bóng dáng thân thuộc phía dưới cũng bắt đầu dần dần mơ hồ mờ đi.

Cũng không biết là bọn họ trở nên mơ hồ.

Hay là mình trở nên mơ hồ nữa.

Cô gái mặt bộ đồ màu xanh điên cuồng muốn kéo cánh tay của mình, lần nào cũng không nắm được, nhưng cô gái vẫn quật cường mà thử, cực kỳ giống như khoảng thời gian một trăm năm cô vẫn cố chấp ròng rã chờ đợi vậy...

Còn có chú chó Đại Bạch đang nhào về phía mình, nhưng lại rơi vào khoảng không, không thể giống như trước cưỡi nó phi hành. Có Có gái xinh đẹp như trăng sáng nhào về phía hắn, sau đó lại nhào qua luôn cơ thể hắn mà không giữ được. Có Tiểu Hồng lấp lánh như mặt trời, dường như muốn kéo mình trở về, nhưng ánh hào quang kia vì sao lại càng ngày càng yếu ớt như vậy? Còn có cả Cầu Cầu chỉ biết nói thành ngữ bốn chữ, hình như bây giờ đã biết nói những câu thành ngữ khác rồi, nhưng hắn nghe không rõ. Còn có cái kia đại Hắc Long, đen quá...

An Lâm biết rõ, những người bạn đáng yêu này đều không nỡ rời xa hắn. Hắn vốn cho rằng tử vong là chuyện rất đáng sợ, nhưng chứng kiến nhiều người đang dốc sức liều mạng muốn giữ hắn lại như vậy, trong lòng hắn cũng có cảm giác rất vui mừng, rất được an ủi, cũng rất tĩnh lặng.

Cả đời này, đối với người tu hành chính thức mà nói, hình như là cố hơi ngắn ngủi.

Nhưng, An Lâm lại cảm thấy rất phong phú.

Cứ như vậy, phải nói lời từ biệt với thế giới này rồi...

Thế giới của hắn lâm vào hắc ám...
Bạn cần đăng nhập để bình luận