Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 241: Thổ Hào An

Ban ngày nhiều đóa hoa xinh đẹp nở rộ trên không trung, tô điểm bầu trời thành năm màu sặc sỡ.

Đại quân Kiến tộc bị tiêu diệt, tấm màn đen về tin tức gãy cầu nhanh chóng truyền ra, dân cư thủ đô quận Thiên Hà có lòng vui sướng, quận thành bắt đầu trở nên náo nhiệt.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan lượn lờ ở đường phố phồn hoa, ăn rất nhiều món ăn hương vị ngon, còn gói rất nhiều để ở bên trong nhẫn không gian, chờ sau này thèm thì ăn từ từ.

Rất nhanh, hai người đi tới trước mặt một tòa lầu các rộng lớn khí thế.

Miếng ngói của nó màu bạch kim, mây tiên lượn lờ, giống như một con mãnh hổ chiếm cứ ở trong quận thành, trên tấm bảng khắc ba chữ to "Các Kim Lũ".

Mắt An Lâm sáng rực lên: "Nghe nói Các Kim Lũ là các trân bảo số một số hai châu Thiên Hà, bên trong có vô số thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí..."

Hứa Tiểu Lan cười vang: "Cậu đã có kiếm Thắng Tà, loại binh khí đinh phá giới này rất tốt, hơn nữa thiên tài địa bảo cũng không ít, còn còn cảm thấy hứng thú với Các trân bảo này ư?"

"Ặc... Thật ra thì không phải tôi muốn mua đồ, mà là bảo vật quá nhiều, cho nên muốn bán một chút..."

Hoàng Thạch quan sát An Lâm một chút, khí tức bình thường, cảnh giới chắc không cao, mặc quần áo trắng mộc mạc, trên người cũng không mang theo đồ trang sức gì đáng tiền, sau khi phân tích, hắn không kìm được chắp tay nhắc nhở: "Các Kim Lũ thu mua bảo vật, mặc dù giá cả công bằng, nhưng khí cụ chỉ lấy pháp khí trung cấp trở lên, đan dược hoặc thiên tài địa bảo chỉ lấy linh cấp trở lên, đồ cấp quá thấp, nơi này chúng tôi không nhận."

An Lâm: "Tôi bán mười mấy linh khí này trước."

"Xin chào hai vị đạo hữu, tại hạ Hoàng Thạch là người bán hàng ở đây, không biết các vị cần mua đồ gì vậy?" Một nam thanh niên nho nhã lịch sự đi tới. Sau khi hắn thấy Hứa Tiểu Lan, trong mắt lóe lên vẻ đầy ngạc nhiên, rất nhanh thần sắc lại như thường, cung kính chắp tay về phía hai người.

Hoàng Thạch khẽ cau mày: "Vậy thì thật sự là không..."

Hai người dẫn Đại Bạch đi vào Các Kim Lũ.

Hoàng Thạch có chút căng thẳng, cố gắng bình tĩnh nói: "Được rồi đạo hữu, mời đi theo tôi."

"Chẳng hạn như đống tài liệu luyện khí trân quý kia, tôi cũng không luyện khí, cầm vô dụng; còn có một cặp thiên tài địa bảo, tôi không biết luyện đan, cầm vô dụng; còn có một cái linh khí cao cấp, hai linh khí trung cấp, chín linh khí sơ cấp, còn có một đống đồ ngổn ngang của thái thượng trưởng lão cung Vân Thiên trong nhẫn không gian đó, cái này đổi thành linh thạch thoải mái..."

Hoàng Thạch: "..."

Vào cửa cần nộp phí vào sân hai trăm linh thạch, điều này cũng đúng, rất nhiều người muốn xem náo nhiệt, người có thể đi vào vậy đều có nhất định địa vị.

An Lâm vừa chê vừa kiểm điểm đồ hắn không dùng được, khóe miệng Hứa Tiểu Lan lại hơi run rẩy, cảm thấy cùng người như này nói chuyện mệt quá đều có một loại cảm giác giống như mình sắp biến thành nghèo mạt kiếp.

An Lâm: "Ồ, tôi không có pháp khí."

Hắn nghĩ xong, nếu An Lâm dám đùa hắn, bảo đảm hắn sẽ đánh An Lâm ngay cả mẹ cũng không nhận ra.

An Lâm khoát tay một cái, nói: "Oh, tạm thời không mua đồ, tôi muốn tới đây bán ít đồ..."

"Đạo hữu An Lâm, đây là chuyên gia giám bảo của Các Kim Lũ chúng tôi, đạo hữu Hắc Mộc và Lưu Hỏa.

Mười mấy linh khí? Cho dù tông môn tu tiên cỡ trung, lật tìm toàn bộ gia sản tông môn,cũng không nhiều như vậy!

Mặc dù An Lâm nhìn không giống như là người có tiền, nhưng sự chuyên nghiệp Hoàng Thạch dày công tu dưỡng lại rất cao, đè ép kiềm chế tâm tình rối loạn của mình, đi phía trước để dẫn đường.

An Lâm biết danh tiếng hai ông già này rất lớn ở thủ đô Thiên Hà Châu, là người công chính giữ chữ tín, cho nên không phòng bị nhiều nữa, ném mười hai linh khí ra ngoài.

An Lâm thầm khen trong lòng.

"À... Những thứ tài liệu luyện khí này, còn có thiên tài địa bảo tôi cũng không cần, dù sao không biết luyện đan luyện khí..."

Hắc Mộc và Lưu Hỏa có bộ dạng ông lão với một bộ tóc bạc hoa râm, cặp mắt thâm thúy có thần, cho người cảm giác nhìn hết thế gian tang thương, từng trải cực kỳ phong phú.

" Ừ... Tạm thời chỉ bán những thứ này đi, xem xem tính bao nhiêu tiền!" An Lâm vỗ tay một cái, toàn mặt như bộ dạng trút được gánh nặng, còn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Thạch dẫn An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi vào một căn phòng, giới thiệu với hai ông lão.

Các Kim Lũ ở Thiên Hà Châu đã có mấy ngàn năm lịch sử, tiếng đồn cùng uy tín không cần phải tự nói, mà ánh mắt hai ông già này cũng là đạo sĩ cay độc, một bảo vật bọn họ có thể nói thành luận văn một ngàn tám trăm chữ, cũng vô cùng phong phú.

Quả nhiên Hắc Mộc và Lưu Hỏa chuyên nghiệp, rất nhanh liền tiến vào trạng thái bắt đầu kiểm tra bảo vật. Mỗi một bảo vật bọn họ cũng có thể nói ra ưu khuyết điểm, phán đoán phẩm chất, hơn nữa nói ra giá cả thu mua, An Lâm cảm thấy giá cả không hài lòng, có thể lựa chọn không bán.

Hoàng Thạch thấy bộ dạng này của An Lâm, ngực bực bội, thật muốn gầm thét: Mặt cậu là bộ dạng tỏ vẻ chê bai, những bảo bối này sẽ cắn cậu đó!?

Ừ... Giá bán cũng không tệ...

Vừa nói, An Lâm tiếp tục ném đồ trong nhẫn không gian ra bên ngoài, từng đống luyện khí trân bảo giống như sắt vụn va phải nhau kêu"leng keng", thiên tài địa bảo giống như củ cải trắng, chất đống một chỗ, chập chờn tản ra linh vật đậm đà.

Hắc Mộc và Lưu Hỏa nhìn nhau một cái, đều nuốt nước miếng, vị này không biết là vị Hoàng thái tử kia hay là người thừa kế bốn đại tông nghĩ không thông, cho nên chạy tới bán gia sản lấy tiền chứ?

Khóe miệng Hoàng Thạch co quắp, may mà lúc trước hắn không có treo lời nói khinh người ở mép, nếu không lúc này ngay cả mặt mũi cụng bị đánh sưng.

"Cậu bé này định bán linh khí ư?" Hắc Mộc nhìn An Lâm, xem bộ dáng và khí chất, đều vô cùng trẻ tuổi, loại người như vậy khó có bảo bối tốt, vì vậy lời nói mang chút nghi ngờ.

Hoàng Thạch cũng kinh hãi đầy mặt, cho dù trong lòng hắn đã sớm chuẩn bị, nhưng thật thấy nhiều linh khí được An Lâm lấy từ trong nhẫn không gian ra như vậy giống như chọn đá vậy, hắn vẫn sợ hết hồn.

"Cái này..." Hắc Mộc và Lưu Hỏa đều hít sâu một hơi, trợn to cặp mắt nhìn những thứ khí cụ tùy ý chất đống trên mặt đất này, không nghi ngờ chút nào, những thứ này đều là linh khí, hơn nữa phẩm chất đều không thấp!

Linh khí chập chờn bỗng đầy toàn bộ không gian, lưu quang lóe lên chói mắt, chất liệu cực kỳ hoa mỹ.

Chỉ như vậy, qua hồi lâu, ra giá, tổng cộng giá cả là ba trăm lẻ năm triệu linh thạch.

An Lâm một mặt dửng dưng, gật đầu một cái, thu ba trăm lẻ năm miếng nguyên thạch vào trong nhẫn không gian, hơn nữa bốn trăm hai mươi triệu linh thạch lúc trước, tổng cộng hắn có bảy trăm hai mươi lăm triệu linh thạch.

Tài sản này... Hắn đã không muốn nói gì nữa.

Linh thạch đối với hắn mà nói, chẳng qua là con số mà thôi.

Vì vậy hắn thuận tay cho Hoàng Thạch một trăm linh thạch, không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là bởi vì vui vẻ, cho nên cho chút ít phí.

Hoàng Thạch cầm một trăm linh thạch, thân thể lắc lư một cái, khóe miệng co quắp.

Mẹ nó! Như vậy cũng quá hẹp hòi, không phải cậu là thổ hào ư!?

Hứa Tiểu Lan bĩu môi, cô quá quen thuộc bộ dạng này của An Lâm, tiếp theo có thể sẽ là vung vẩy ống tay áo một cái, sau đó lắc người rời đi.

Quả nhiên, An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan một cái, cười nhạt nói: "Chúng ta đi."

Sau khi Hắc Mộc và Lưu Hỏa biết An Lâm là siêu cấp thổ hào, nhìn nhau một cái khá ăn ý, có một số việc bọn họ phải làm việc công, nhưng trong vài chuyện, lại có thể sáng tạo mức thu nhập...

"Đạo hữu An Lâm xin dừng bước, không biết cậu có hứng thú đi nhìn di vật thượng cổ Các Kim Lũ chúng tôi đã thu mua chút không?" Lưu Hỏa mở miệng hỏi An Lâm đang muốn rời đi.

An Lâm dừng chân một cái, hiếu kỳ nói: "Di vật thượng cổ có gì để nhìn?"

Lưu Hỏa cười thần bí: "He he he... Nếu cậu và những thứ di vật thượng cổ kia có duyên, còn có thể mang đi..."

"Thật không?" Ánh mắt An Lâm sáng lên.

Hắn không nghĩ tới Các Kim Lũ vẫn còn có loại hoạt động này, bỗng nhiên dâng lên hứng thú.

Phải biết dị vật thượng cổ ở giới Cửu Châu, có thể không đơn thuần là loại đồ cổ trưng bày để xem, mà là một vài khí vật hàm chứa năng lượng cổ xưa.

Bọn chúng có ẩn chứa công pháp huyền diệu, chính là có một loại năng lực đặc thù nào đó, thậm chí cất giấu một ít bí mật động trời, có thể nói đều là thứ rất có giá trị.

"Đạo hữu An Lâm, mời theo tôi đi bên này." Lưu Hỏa khẽ cười, đi trước dẫn đường.

An Lâm gật đầu, có chút mong đợi đi theo phía sau Lưu Hỏa.

Hứa Tiểu Lan khẽ nhăn mày liễu, không có nói gì nhiều.

Mặt Hắc Mộc và Hoàng Thạch cứ dửng dưng đi theo phía sau hai người, nhưng trong lòng thì không ngừng vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận