Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 244: Tìm bảo vật cực kì mạo hiểm

"Hờ... Nói đi, ông có nhận mớ nguyên thạch này không?" An Lâm gãi đầu một cái, nhìn ông Chung đang ngẩn người trước mặt mình, chỉ về phía di vật thạch đài thượng cổ, tiếp tục nói: "Mau lên đi, họ chờ hết nổi rồi kìa, rất muốn..."

Bọn họ muốn? Cậu càng muốn đúng không!?

Ông Chung thấy vô cùng bực bội, cảm thấy tim mình sắp bị tắc nghẽn luôn rồi.

Ông vội vàng quay sang nhìn La Các Chủ mới vừa chạy tới xin giúp đỡ.

"La Các Chủ, cậu trai này gọi là An Lâm, rất biết cách luyện hoá di vật thượng cổ, cậu ta đã luyện hoá được ba món rồi đó. Tiếp tục như vậy, sợ rằng toàn bộ di vật đều sẽ bị cậu lấy đi!" Lưu Hỏa vừa nhìn thấy La Các Chủ, vội vàng truyền âm sang cho ông ta.

La Các Chủ nghe vậy ngực đau muốn chết, bình thường thì mấy chục năm cũng chưa chắc có ai lấy được một di vật thượng cổ, vậy mà giờ đã bị người ta lấy hết ba cái luôn? Không được, nhất định phải cản cậu ta!

"Ha ha ha... Tại hạ Các chủ Các Kim Lũ, La Bách Ngọc, chúc mừng đạo hữu An Lâm lấy được di vật thượng cổ." La Các Chủ bước lạicười híp mắt, mặt đầy ôn hòa chắp tay chúc mừng.

An Lâm vừa nghe là các chủ tới, cũng cung kính đáp lễ.

An Lâm nhìn người đàn ông trung niên diện mạo nho nhã đứng trước mặt mình, mở miệng hỏi: "Giải quyết hòa bình thế nào đây?"

"Đạo hữu An Lâm thật là người sảng khoái, sau này cậu chính là bạn của Các Kim Lũ."

"Chúng tôi có thể lập ra quy tắc mới, một người tối đa chỉ có thể lấy đi ba món di vật thượng cổ. Tôi tin rằng trừ loại người tài cao ngút trời như đạo hữu An Lâm đây, có thể dễ dàng lấy đi các di vật thượng cổ, những người khác nhiều nhất chỉ có thể luyện hóa một món thôi, cũng đã đủ để có thể tự hào khoe khoang cả trăm năm, mà vậy thì sẽ không còn ai quan tâm chút hạn chế này nữa."

" Được, đồng ý!"

An Lâm nháy mắt một cái, hắn không nghĩ tới đối phương sẽ nói trắng ra như vậy, nói thẳng thừng không chừa tí mặt mũi nào luôn, vậy bảo hắn tiếp lời kiểu gì đây?

La Các Chủ đau lòng xoa trán, hắn cần phải đi tĩnh tâm yên lặng một chút, quên cái gã tên An Lâm kia đi.

La Các Chủ không vòng vo, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Nếu đạo hữu An Lâm đã lấy được vài món di vật thượng cổ, vậy có thể dừng tay lại được hay không?"

Cứ thế, An Lâm thu thêm một triệu linh thạch, nghênh ngang rời khỏi Các Kim Lũ cùng với Hứa Tiểu Lan.

"Lúc trước là các ông nói ai có duyên sẽ lấy được di vật thượng cổ, bây giờ lại đổi ý. Các ông xem nó như cây rụng tiền, vậy không sợ tôi kể chuyện này ra ngoài à?" An Lâm suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định phản bác lại.

"Thực không dám giấu giếm, hoạt động chọn di vật thượng cổ này là một trong những điểm đặc sắc của Các Kim Lũ, đồng thời cũng là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu Các Kim Lũ chúng tôi. Đạo hữu An Lâm có duyên với những bảo vật này, tất nhiên là chuyện tốt, nhưng Các Kim Lũ chúng tôi hao phí tinh lực mấy ngàn năm mới đào được chúng tới nơi này, đây cũng là một loại duyên phận rất hiếm có. Quan trọng nhất là, chúng tôi không mong vì vậy mà bị người khác cắt đứt đường làm ăn..."

"Một triệu linh thạch, mọi người coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Các Kim Lũ chỉ có thể lấy ra bao nhiêu đó, đạo hữu An Lâm chớ có trả giá thêm." La Các Chủ cười nói.

Chỉ có người đàn ông trung niên mặc quần áo đắt tiền còn đang kiên trì, vừa nhỏ máu lên di vật thượng cổ, vừa ca hát, chơi đến mức quên ngày tháng.

Giọng La Các Chủ vẫn là ôn hoà bình tĩnh, ông tiếp tục nói: "Tôi tin một khi đã có quy tắc vậy, vậy cho dù chuyện này có lan truyền ra ngoài, danh dự Các Kim Lũ đúng là sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng mọi người sẽ dễ dàng thông cảm hơn... Dĩ nhiên, đây chẳng qua là hạ sách, tôi vẫn mong ràng đạo hữu An Lâm giải quyết hòa bình chuyện này với chúng tôi, như vậy hai bên chúng ta đều vui vẻ cả."

Dĩ nhiên, kết quả sau cùng là chẳng được ích gì cả...

Ba người Hắc Mộc, Lưu Hỏa, Hoàng Thạch, nhìn bóng lưng giống như nhà vô địch giữa dòng dời của hắn, im lặng không nói gì, người xác xơ trong gió.

Mặt công chúa Viêm Mộng bị đánh chát chát, sưng lên to đùng, hoàn toàn không có tâm trạng tiếp tục chọn di vật thượng cổ, cũng rời khỏi bãi đá.

An Lâm: "..."

"Ba bảo bối xài rất tốt, tôi thích, gâu!" Đại Bạch vừa lòng cười, chen miệng nói.

"He he, Tiểu Lan, cô hiểu tôi quá..." An Lâm vừa nếm được ngon ngọt, mắt thoáng qua vẻ hưng phấn.

"Ha... hơi bị thiệt thòi rồi, không thể lấy hết toàn bộ di vật thượng cổ..."

Ừm, đều là thứ tốt không nỡ bán.

An Lâm đi ra cửa Các Kim Lũ, thoải mái hít sâu một hơi, mặt đầy cảm khái nói:

Hứa Tiểu Lan trừng mắt nhìn cậu trai đứng cạnh mình, có một loại xúc động muốn đánh người.

"Sau khi có được nhiều tiền hơn, cho dù kiếm được một triệu linh thạch, cũng không có cảm giác vui sướng như xưa..." An Lâm ngửa đầu nhìn trời, cảm thán nói.

Còn lại đối với hắn mà nói, là số linh thạch chỉ mới đạt mức tám triệu hai mươi hai ngàn...

Hứa Tiểu Lan đảo mắt khình thường: "Cậu còn không biết xấu hổ nói lời này à, tôi còn đau lòng thay Các Kim Lũ đây. Lúc đầu người ta muốn chém cậu một nhát thôi, cậu thì hay rồi, chơi một vố cầm luôn ba bảo bối của người ta, còn nhân tiện hốt được một triệu linh thạch nữa chứ..."

Cứ thế, An Lâm thật sự chạy hết một lượt những cửa hàng bảo vật, xem thử xem còn ai muốn chém mình nữa không.

Đáng tiếc là, Các Kim Lũ đã là các bán báu vật đứng đầu Thiên Hà Châu, có thể sưu tập được di vật thượng cổ cũng chỉ có một nhà này, điều này khiến bạn học An Lâm nhà chúng ta thất vọng một lúc lâu.

Hắn kiểm tra lại nhẫn không gian của mình, có linh khí cao cấp Thiên Linh Băng Tâm Lâm Quân Quân đưa cho để tự bảo vệ, hai hộp Tiên Đan, lá chắn Thề Hẹn Thắng Lợi, bản đồ Đông Nhật Long Mộ, Trái Tim Hải Dương, Long Hồn đan, kiếm Thắng Tà, đinh Phá Giới, trận bàn Thiên Tuyệt Tinh Sát.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Khóe miệng Hứa Tiểu Lan hơi co rút: "Cậu lại tính làm gì? Tìm di vật cổ nữa à?"

"Ừm, chúng ta đi dạo gần loanh hoanh, nhìn xem có mấy cửa hàng thần khí gì như Các Ngân Lũ, Các Nguyên Bảo hay không đi." Hai mắt An Lâm tỏa sáng, mở miệng nói.

"Tiếp theo chúng ta đi chỗ nào đây?" Hứa Tiểu Lan có chút lúng túng, nói sang chuyện khác.

"À, đúng rồi, chúng ta đi tìm bảo vật đi!" An Lâm như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên mở miệng nói.

"Tìm bảo vật?" Mày liễu Hứa Tiểu Lan khẽ nhíu lại, sỉ vả hắn: "Thổ hào An còn buồn vì không có bảo vật à, cậu có nhiều tiền như vậy, muốn có bảo vật gì thì trực tiếp mua một cái là được rồi."

An Lâm nghe vậy nghẹn lời, không biết nói gì cho phải.

Mẹ nó, hắn thấy lời này có lý quá đi.

Tại sao phải tìm bảo vật chứ, bao nhiêu đây muốn mua thứ gì mà không được?

Không đúng... Không nên kéo theo, tìm bảo vật là vì mạo hiểm, vì những cơ hội ở hiếm có, đó không phải là thứ mớ linh thạch rác rưởi này có thể thay thế!

"Lần này tìm bảo vật sẽ rất khác cho coi, sẽ rất kích thích nha!"

An Lâm kéo Hứa Tiểu Lan cưỡi gạch bay lên không trung, sau đó lấy một cuộn tranh ra, đây chính là một trong những di vật thượng cổ hắn đào trúng.

"Cô xem đi!" Hắn chậm rãi mở cuộn tranh ra, giống như đang khoe khoang báu vật gì đó vậy.

Hai mắt mắt Hứa Tiểu Lan sáng ngời, mặt hơi hiện lên vẻ kinh ngạc: "Đây là di vật cậu mới vừa cướp được trong Các Kim Lũ à? Là một tấm bản đồ?"

"Cướp gì mà cướp, tôi lấy nó bằng thực lực mà!" An Lâm bất mãn nói: "Bản đồ Đông Nhật Long Mộ, ghi lại nơi chôn cất Thần Âm Ứng Long, đây là đồ tốt đó. Cô biết mà, rồng rất thích thu thập bảo vật, trong mộ của họ, làm sao thiếu tiền tài và bảo vật được đúng không?"

Hứa Tiểu Lan cười gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu: "Thần Âm Ứng Long? Đây là một con rồng Kỳ Phản Hư đó, lăng mộ của nó chắc chắn rất nguy hiểm..."

Cảnh giới lúc còn sống càng cao, lăng mộ lại càng nguy hiểm, đây là chuyện ai nấy đều biết rất rõ.

Cái này gọi là khi còn sống ngạo mạn, sau khi chết cũng phải ngạo mạn.

"Nhưng lúc còn sống càng mạnh, truyền thừa họ để lại mới càng quý giá! Sau khi các đại năng chết, họ đều có thói quen lưu lại truyền thừa trong lăng mộ, thứ đó linh thạch không mua được đâu." An Lâm càng nói hai mắt càng sáng, tinh thần mạo hiểm của hắn bị đốt cháy rồi này.

Hứa Tiểu Lan vuốt cằm, nhìn bản đồ một chút, lại nhìn sang An Lâm, mới mở miệng nói: "Đạt Nhất Đạt Nhị của cậu còn dùng được không?"

"Dĩ nhiên là được, đã bổ sung năng lượng xong rồi!" Mặt An Lâm đầy nghiêm túc.

Hứa Tiểu Lan vỗ tay một cái, cười đầy xinh đẹp nói: " Được, vậy bổn cô nương sẽ theo cậu đi một lần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận