Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 245: Kẻ gác mộ cô độc

Ngôi mộ Đông Nhật Long nằm ở trên cao nguyên, tiếp giáp một phần phía tây Thiên Hà Châu và Thạch Long Châu.

An Lâm cưỡi Đại Bạch bay chặng đường ba ngàn dặm bây mới tới được cao nguyên tiếp giáp hai Châu này.

"Ừm... Nhìn tọa độ trên bản đồ, hắn chính là chỗ này."

An Lâm chỉ mấy gốc cây khô xung quanh vùng cao nguyên sa mạc, cất tiếng nói.

Hứa Tiểu Lan nhìn mục tiêu cách đó không xa, nói: "Chẳng có gì ở đây cả, lẽ nào có trận pháp che đậy?"

An Lâm gật đầu: "Bản đồ nói với tôi rằng nơi này là một trận pháp không gian, mấy cành cây khô kia là trận kỳ. Cần phải thay đổi vị trí mới có thể mở cửa không gian ra, tiến vào lăng mộ."

"Cậu còn có thể nói chuyện với cả bản đồ ư?" Hứa Tiểu Lan ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên rồi. Bản đồ này vậy mà lại có linh hồn, nhận chủ rồi thì có thể trao đổi thông qua ý niệm đấy nhé." An Lâm đắc ý nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngay tại trung tâm trận pháp xuất hiện một cánh cửa ánh sáng màu trắng, khó mà nhìn rõ có thứ gì bên trong.

Hứa Tiểu Lan hơi căng thẳng một chút, nhưng cũng không nói gì cả, nương theo An Lâm cùng bước vào.

"Đừng đùa nữa!" Hứa Tiểu Lan cắt lời, cảnh cáo An Lâm.

Vừa nói, An Lâm vừa kéo bàn tay nhỏ bé giống như cỏ non mềm mại của Hứa Tiểu Lan, bước vào cửa không gian.

Sau khi cây khô cuối cùng được sửa lại xong, nguyên khí trong trời đất điên cuồng dâng trào, chuyển động. Trận pháp khổng lồ dưới mặt đất hiện ra rõ rệt hơn, ngay cả trên bầu trời cũng xuất hiện nhiều đám mây đầy màu sắc. Thanh thế hết sức to lớn.

Nó không có hình thù của đất liền, thay vào đó là từng tảng đá lớn một trôi nổi giữa không trung.

Hứa Tiểu Lan có chút cảm thán. Thật là, thứ gì sống lâu cũng có thể biến thành tinh hết hả.

Đi vào cổng, đập vào tầm mắt là một không gian kín đáo, độc lập.

"Chậc chậc chậc, khí thế thật, như thể bảo vật đặc biệt từ trên trời rơi xuống vậy. Nếu thu hút người khác tới thì phải làm thế nào đây." An Lâm không nhịn được khinh bỉ.

Dựa theo cách thức mà bản đồ nói, An Lâm vận hành tiên pháp để điều chỉnh vị trí của cây khô.

"Không có quyền hạn của bản đồ là không vào được cánh cổng này đâu, nắm chặc tay tôi."

"Oaaa, thật là khí thế. Nhìn vẻ bề ngoài của cung điện này, chỗ này có người trông coi chắc luôn!" Lại một lần nữa An Lâm không nhịn được mở miệng khen ngợi, phải biết dầu gì hắn cũng là người đàn ông từng dạo qua hoàng cung Thanh Mộc đó.

An Lâm im miệng. Thứ này thật sự rất kỳ lạ, đặc biệt là sau khi đi vào tiếp xúc với tu tiên, càng ôm một nỗi lòng kính trọng đối với thứ nhân quả số kiếp này.

Chỉ từ những thứ bên ngoài mà nói, cung điện trên đó không kém hơn hoàng cung Thanh Mộc chút nào, ngọc lầu kim khuyết, quế điện lan cung, hoa mỹ đến cực điểm, toát lên một vẻ xa hoa, cổ kính.

Bầu trời đều là màu trắng.

Trên bề mặt mỗi một tảng đá lớn, đều có một cung điện vô cùng to lớn.

Công việc gì là nhàm chán nhất?

Nơi xa nhất của cung điện tản ra ánh sáng màu trắng, khiến cho người khác sau khi nhìn vào, có một cảm giác kích thích muốn xông tới ngay để tìm tòi, nghiên cứu hết thảy. Nhưng An Lâm là người chấp hành quán triệt phương châm vơ vét kiểu trải thảm, kiên trì bắt đầu vơ vét từ cung điện gần nhất.

Không sai, chính là công việc bây giờ hắn đang làm, mẹ nó, cái nghề nhàm chán nhất!

"Đầu tiên là vào cung điện gần nhất, vơ vét theo kiểu trải thảm, lấy sạch sẽ toàn bộ đồ vật có giá trị!" hai mắt An Lâm sáng ngời, nói.

Hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn trong cung điện này, chỉ cần không phá phách, cướp bóc hay đốt bỏ nó, đều được cả. Nhưng có vẻ như làm việc gì cũng không vui cả, bởi vì trong này căn bản chẳng có thứ gì có thể chơi cùng.

Hứa Tiểu Lan mỉm cười: "Nhiều cung điện như vậy, chúng ta đi đến nơi nào trước đây?"

Xuân Nam hoàn toàn không nhớ rõ rốt cuộc đã ở đây bao lâu.

Công việc này hắn làm được bao lâu rồi? Một trăm năm? Một ngàn năm? Mười ngàn năm?

Hắn muốn giương giọng hát một bài, nhưng mà khán giả nghe hắn hát dường như chỉ có duy nhất một loài muỗi, mà còn chưa chắc có nữa ấy chứ...

Mắt hắn liếc nhìn cung điện nằm phía trên tảng đá lớn, trôi lơ lửng giữa bầu trời. Chúng tổng cộng có hai mươi ba cung điện, cùng với những hòn đá trôi nổi rải rác khác tạo thành một cấu trúc đặc biệt, khá giống một con rồng khổng lồ uốn lượn ngoằn ngoèo.

Tự do cá nhân? Không tồn tại!

Ngày ngày bị mắc kẹt ở bên trong không gian độc lập này, muốn bước ra ngoài cũng không được.

Nghỉ ngơi? Ừ, đối với hắn mà nói, công việc này cũng coi như là nghỉ ngơi vậy.

Cứ như vậy, bọn họ bước lên tảng đá khổng lồ lơ lửng trên không đầu tiên. Phía trên đó là một tòa cung điện màu xanh, trên tấm bảng có ba chữ "Xuân Chi Cung" thật to.

Nểu để Xuân Nam nói thì, trên thế giới này, không nghề nào nhàm chán hơn nghề trông coi mộ cả.

Người gác cổng? Người gác cổng mặc dù đứng yên tại một chỗ nhưng ít nhất còn có nghỉ phép, có thể đi ngắm nhìn thế giới phồn hoa. Trong khoảng thời gian làm việc còn có thể trông thấy nhiều người khác nhau, lúc gác cổng còn có thể làm đủ loại chuyện giết thời gian.

Bảo vệ? Mặc dù không có tự do cá nhân, nhưng ít nhất bảo vệ có thể rong ruổi khắp nơi cùng chủ nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp chủ nhân làm màu các kiểu.

Hắn chỉ biết xưa nay việc làm mà hắn hối hận nhất chính là lựa chọn trở thành một người gác mộ.

Hồi đó hắn điên mất rồi mới có thể lập ra cái lời thề thiên đạo đó. Nói cái gì mà mãi cho đến khi xuất hiện người hữu duyên thừa kế truyền thừa này, hắn mới từ bỏ việc canh giữ Đông Nhật Long Mộ, đạt được tự do chứ.

Nếu như trời cao có thể cho hắn thêm một cơ hội, để cho hắn đứng ở trước mặt Thần Âm một lần nữa.

Hắn nhất định sẽ nói ba từ với Thần Âm:

"Biến mẹ đi!"

Nếu như nhất định phải cộng thêm thời hạn cho ba từ này, hắn hy vọng là: Mười ngàn năm!...

Trực giác Xuân Nam mách bảo, hắn sẽ phải làm người gác mộ cả đời này rồi...

Hôm nay, Xuân Nam vẫn như mọi khi ngồi trên ghế của Xuân Chi Cung, ngẩn người, lim dim, suy nghĩ về đời người.

Hắn không thể nào bước ra khỏi cung điện này, mọi thứ bên trong nơi đây, hắn đều nhìn đến phát chán rồi, kể cả mấy cây trụ cột to lớn kia.

Cái người canh giữ cung điện này... Chẳng lẽ là một người điên?

Bọn họ nhìn nhau một cái, đều không thể hiểu nổi chút gì từ trong mắt của người kia.

Hai người xông vào Xuân Chi Cung chính là An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

"Hự ha ha ha... Là thật, cảm giác đau đớn này là thật, không phải tôi đang nằm mơ, ha ha ha..." Xuân Nam kích động đến nỗi cười thật to, nước mắt cũng nhanh chóng tuôn rơi.

Ầm ầm! Xuân Nam không những bị Lôi Quang Kim quyền đánh trúng, mà còn bị Hỏa Diễm kiếm chém bay, lăn ra đằng xa.

"Thần Hoàng Kiếm Trảm!"

"Hì hì, tiểu Tả ngươi thua liên tục hai ván rồi, phải cố gắng lên nha..."

"Kéttt..."

Đột nhiên âm thanh cửa mở vang lên làm gián đoạn trò chơi của Xuân Nam.

Cánh cửa mở ra, cả người Xuân Nam run lên.

Không phải gió thổi, không phải quỷ đẩy, mà là có người đến!!!

Hắn nhìn hai bóng người, ánh nắng mặt trời chiếu vào mới lóa mắt làm sao.

Đó là ánh sáng của rạng đông! Đó là cứu rỗi! Đó là hy vọng của sự sống!

"Ahhh!" Xuân Nam hét lên đầy quái dị, bỗng nhiên bổ nhào vào hai người, lớn tiếng kêu la: "Người hữu duyên!!!"

"Lôi Quang Hám Sơn Quyền!"

Tay trái ra kéo, tay phải ra búa.

"Búa... Kéo... Bao!"

Tay trái ra búa, tay phải ra bao.

Hắn đưa tay trái với tay phải ra: "Búa... Kéo... Bao!"

"Haiz, vẫn là chơi kéo búa bao thôi."

"Hôm nay lại là một ngày nhàm chán nữa hà..." Xuân Nam nói lẩm bẩm trong miệng.

Xuân Nam run rẩy đứng dậy, đấy là do huyết dịch yên lặng đã lâu trong người hắn đang sôi trào.

Đột nhiên xung quanh người hắn xuất hiện rất nhiều cây xanh và dây mây, chúng như hoá thành thực thể, vươn dài ra bốn phía, bỗng chốc chiếm lấy cả một vùng rộng lớn.

Kỳ hóa thần!?

Cả An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều e ngại, trầm ngâm nhìn Xuân Nam chăm chú.

Bọn họ không nghĩ rằng vừa mới bắt đầu đi vào cổ mộ, đã gặp phải một kẻ địch lớn mạnh như vậy, lần này phải làm thế nào đây.

"Ha ha ha, hoan nghênh người hữu duyên ghé qua Xuân Chi Cung. Tôi là Nam, chúa tể của Xuân Chi Cung. chỉ cần các người nhận được sự đồng ý của tôi, thì có thể được truyền thừa luyện đan của Xuân Chi Cung ngay!" Xuân Nam cười rạng rỡ, nhưng lại mang một theo cảm giác uy nghiêm làm người ta phải tín phục.

Khóe miệng An Lâm có hơi co rút, Xuân Nam? Ai lại đặt cái tên kỳ lạ như vậy? Tại sao không kêu ca luôn đi.

"Vậy chúng tôi phải làm thế nào mới nhận được sự cho phép của ông?" Hứa Tiểu Lan vẫn duy trì cảnh giác, mở miệng hỏi.

"Hỏi rất hay!" Xuân Nam phất ống tay áo một cái, tiếp tục nói: "Đầu tiên, để luyện đan các ngươi nhất định phải đạt tới trình độ Tụ Linh cảnh!"

An Lâm: "..., Tụ Linh cảnh là cái cảnh gì?"

Hứa Tiểu Lan: "Lên lớp lại ngủ gật chứ gì? Cảnh giới luyện đan chia làm Viên Hỏa cảnh, Như Ý cảnh, Tụ Linh cảnh, Tạo Thần cảnh và Cực cảnh. Năm đại cảnh giới đấy, chẳng qua tôi cũng chỉ mới tới Như Ý cảnh..."

An Lâm: "Tôi chỉ biết vo bùn thôi, Viên Hỏa cảnh gì đó thì bỏ qua đi, có lẽ chúng ta đánh với hắn một trận được."

Hứa Tiểu Lan liếc mắt nhìn hắn: "Cậu ngốc à? Không có truyền thừa còn đánh cái rắm ý, quay người chạy đi thôi!"

Hai tay An Lâm vỗ cái bốp: "Đúng nhỉ."

Vừa nói hai người vừa bắt đầu quay người.

"Không được đi!!!" Xuân Nam giơ tay kêu to, cây mây kéo dài cực nhanh, chặn ngay lối ra vào.

"Câu nói mới vừa nãy ... Coi như tôi chưa nói!"

Xuân Nam mở miệng nói, hốc mắt đỏ bừng.

"Hả?" An Lâm ngẩn ngơ, mặt đầy kì quái nhìn về phía Xuân Nam.

"Thật ra thì, mấy người chỉ cần biết luyện chế linh đan là có thể tiếp nhận truyền thừa của tôi rồi." Xuân Nam nghiêm túc nói.

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Ách, hình như tôi biết luyện chế linh đan bát phẩm trở xuống." Hứa Tiểu Lan có chút ngượng ngùng cười một tiếng.

Xuân Nam gật gật đầu, chỉ vào Hứa Tiểu Lan nghiêm nghị nói: "Được, chúc mừng người hữu duyên này! Cô đã thông qua khảo nghiệm, có thể tiếp nhận luyện đan truyền thừa của Xuân Chi Cung!"

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận