Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 249: Ông lão xem bói này hình như là đồ lừa đảo

Một người cộng thêm hai con thú sủng đứng lặng người tại chỗ, nhìn Hứa Tiểu Lan đã ngồi xuống đột phá cấp bậc, trong đầu như có cả ngàn con thần thú chạy qua chạy lại.

An Lâm càng ngày càng cảm thấy Long Mộ này là do nhà Hứa Tiểu Lan mở, đi cửa sau cũng không mạnh được như cổ nữa là.

Nguyên khí trong đất trời hình thành tụ xoáy, điên cuồng chui vào trong người Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan hấp thu nguyên khí tinh thuần, trên linh căn bắt đầu xuất hiện mầm lửa vàng, không ngừng đẩy cấp bậc của cô lên cao hơn, cuối cùng như phá tan một thứ gông xiềng nào đó.

Ầm ầm! Khí tức mạnh mẽ toả ra từ người Hứa Tiểu Lan.

Cô mở mắt ra, trong đôi mắt ngập nước trong sáng như hồ thu có một luồng ánh sáng màu vàng, tản ra vẻ cao ngạo uy nghiêm.

"Chúc mừng cô, đã đột phá thành công, mau đãi khách đi!" An Lâm cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của cấp bậc Dục Linh hậu kì trên người Hứa Tiểu Lan, bèn mở miệng chúc mừng ngay.

Hứa Tiểu Lan cười khẽ, đôi mắt còn ẩn chứa tia sáng vàng quay sang nhìn An Lâm, vẻ cao quý xinh đẹp bên trong thêm cả vẻ nhu hoà thân cận bên trong cực kì hấp dẫn.

"Mợ ơi! Nước, mau đưa nước cho tôi!" An Lâm thấy trong miệng như có ngọn lửa đang thiêu đốt, mà đúng là có lửa đốt thật!

"Mẹ ơi! Bụng của tôi... ai cứu tôi với!" An Lâm thấy bụng của mình như bị lửa đốt, sắp nổ tung rồi này.

Hắn cầm lấy quả hoả long Hứa Tiểu Lan đưa qua, cắn một miếng thật to, nhai nhai vài cái.

An Lâm nghe lời cô nuốt miếng thịt quả đang ngậm trong miệng xuống bụng, quả nhiên miệng không còn cay nữa, sau đó...

Hứa Tiểu Lan chợt nghĩ tới gì đó, lật tay cái, một thứ trái màu đỏ như lửa xuất hiện trên tay cô, bên trên còn quấn quanh một con rồng lửa nhỏ: "Nè, đây là quả hoả long, là linh quả cấp ba, ăn ngon lắm đó, tôi mời cậu!"

Hắn chớp chớp mắt hỏi: "Đây là trước đắng rồi sau đó mới ngọt à?"

"Nói cho cậu biết một tin tốt, tôi không chỉ đột phá cấp bậc, mà cả sức mạnh huyết mạch cũng được kích hoạt thêm một bậc."

Hứa Tiểu Lan nhìn vẻ mặt của An Lâm, không nhịn nổi bật cười, tiếng cười như tiếng chuông ngân vang của cô quẩn quanh cung điện, cực kì êm tai.

"Mẹ tôi ơi, quả hoa long này sao không giống với những quả ngày trước tôi từng ăn vậy?" An Lâm trừng to hai mắt, ngạc nhiên hỏi.

"..., Vậy phải mời khách nhiều hơn mới được."

"Đừng uống nước, nuốt xuống bụng đi, miệng sẽ không thấy cay nữa!" Hứa Tiểu Lan khuyên.

An Lâm gật đầu, quả hoả long này ăn vào miệng rất khó chịu, nhưng khó chịu xong thì rất thích, làm hắn nhịn không được phải ăn tiếp một miếng khác.

Ầm ầm! Cảm giác cay tới cực điểm điên cuồng kích thích đầu lưỡi hắn, như thể ngay sau đó sẽ bùng nổ vậy.

Vì thế hắn ăn liên tục, cảm giác lần lượt thay đổi giữa cay và sảng khoái...

An Lâm vốn đang lo lắng, như một lúc sau, hắn lại cảm nhận được một sức mạnh của lửa cực kì tinh tuý đang chảy khắp toàn thân, cực kì sáng khoái, như thể hai mạch Nhâm, Đốc bị đả thông vậy.

Hứa Tiểu Lan lại lấy một quả hoa long khác ra, tự mình ăn, cười khanh khách đáp: "Sai rồi, đây là trước thì cay sau thì thích! Còn giúp tăng được một xíu cấp bậc đó."

Nhưng làm họ bất ngờ là, trong cung điện trống rỗng, không có bất kì thứ gì cả.

Hứa Tiểu Lan cười trả lời: "Lúc nãy tôi có nghe Niên Quân nói về mười hai cầm tinh, lần này chắc là các cung điện lấy chủ đề về mười hai cầm tinh rồi."

Đoàn người thử kiểm tra một vòng cung điện, vẫn không phát hiện được gì.

Ăn quả hỏa long xong, mọi người nghỉ ngơi một chút, mới tiếp tục đi tới chỗ tiếp theo.

Họ đi một lượt hết mười hai cung điện lấy tên theo cầm tinh, thế nhưng tất cả các cung điện đều rỗng tuếch.

Đại Bạch không dám nhìn hai người này nữa, nó cảm thấy hai người họ đang ăn hiếp chó.

"Cậu quên rồi à, kì thật những người canh mộ đó, cũng là người thừa kế rất ưu tú mà." Hứa Tiểu Lan cười chỉ ra sự thật.

"Vậy mà dọn sạch hết cả cung điện của mười hai cầm tinh luôn, hai nhóm tu sĩ trước mạnh ghê nhỉ. Nhưng mạnh vậy sao vào tới Thiên Chi Cung lại rớt sạch?" An Lâm vỗ cằm, mặt đầy khó hiểu: "Nếu nói cái Long Mộ này mở ra là vì tìm kiếm người có xuyên kế thừa truyền thừa của mình, như vậy những tu sĩ có duyên kế thừa các truyền thừa ở cung điện cầm tinh, tới Thiên Chi Cung đều bị rớt sạch sẽ, vậy không phải quá lãng phí rồi à?"

Cuối cùng chỉ còn một cung điện cầm tinh riêng biệt, bên ngoài đặt mười hai tượng cầm tinh cao chừng nửa người, trông cực kì sống động, cũng cực kì đáng tiền. An Lâm có thử bỏ mấy cái tượng vào nhẫn không gian nhưng thất bại.

"Hửm, lần này là Hổ Chi Cung à?" An Lâm nhìn bảng tên gắn ngoài của cung điện, trong lòng đoán chắc truyền thừa của cung điện này sẽ có liên quan tới động vật.

Họ hết cách, chỉ đành đi tới cung điện tiếp theo thử vận may.

Thỏ Chi Cung, trong cung điện cũng trống rỗng không có gì.

Long Chi Cung, Xà Chi Cung, Mã Chi Cung...

Cả hai mặt đầy chờ mong, đẩy cửa bước vào.

"Hừm, xem ra truyền thừa trong cung điện này đã bị lấy đi rồi." Hứa Tiểu Lan có hơi thất vọng.

Hắn đã đoán trong Hổ Chi Cung, chắc sẽ có một con dị thú thuộc loài hổ canh giữ, vậy mới hợp với cái tên bên ngoài chứ.

"Ủa, rồi hổ đâu?" An Lâm tò mò lên tiếng hỏi.

"Cũng có lý... Nói vậy thì những truyền thừa của các cung điện trước chỉ mới là món khai vị thôi. Những "Tu sĩ có duyên" trước đó chỉ lấy được những truyền thừa bên ngoài, còn truyền thừa đầy đủ của Thần Âm Ứng Long, nếu có tồn tại, có lẽ sẽ nằm trong đó." Hắn ngẩng đầu, nhìn cung điện toả ra ánh sáng thánh khiết màu trắng trước mặt, mở miệng nói, "Thiên Chi Cung."

Hai người nhìn tòa cung điện nọ, thấy được ánh sáng thánh khiến toả ra chung quanh, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác như kiểu "hình như là vậy thật, cảm giác này cực kì mãnh liệt.

"Chúng ta đi mấy cung điện khác cướp sạch đồ tốt trước đi đã!" An Lâm không dám nhìn Thiên Chi Cung nữa, hắn quay sang nói với Hứa Tiểu Lan.

Cứ như vậy, hai người tiếp tục đi tới những cung điện khác.

Họ đi tới một cung điện có tên là Mệnh Chi Cung.

Toà cung điện này rất kì lạ, bên trong có rất nhiều loài thực vật kì lạ, ví dụ như những cái cây màu vàng, những đoá hoa to còn hơn gốc cây, những bông hoa cây cỏ nhỏ rực rỡ màu sáng và toả ra ánh sáng đủ màu, chúng đều là những loài thực vật An Lâm chưa từng thấy bao giờ, cho dù là ở trên sách viết về các loại vật liệt thực vật quý hiếm.

Nguyên khí quanh thân chúng nó rất dày đặc, hiển nhiên không phải vật bình thường.

Chẳng lẽ trong cung điện này là truyền thừa có liên quan tới thực vật?

An Lâm gắng nhịn sự tò mò của mình lại, đi sâu vào trong vườn cây.

An Lâm cũng lạnh lùng nhìn ông lão trước mặt, lão già này là đồ lừa đảo chắc luôn.

"Tôi nói này, tôi lấy lại tiền được không vậy?" Hứa Tiểu Lan lạnh lùng hỏi lại

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

Mệnh Lão chậm rãi lắc đầu: "Không biết trước được, không biết trước được đâu..."

Hứa Tiểu Lan chớp chớp mắt: "Không sao cả, vậy ông nói thử xem tôi tới Thiên Chi Cung liệu có gặp phải nguy hiểm gì không."

Ngay lúc hắn đang nghĩ xem mình có nên quay đầu bỏ đi không, Hứa Tiểu Lan bước lại, cô cười khanh khách hỏi thử: "Vậy thì phiền Mệnh Lão giúp tôi bói thử xem, trong Thiên Chi Cung có nguy hiểm gì không nhé?"

"Hửm? Cô bé đúng là biết cách lợi dụng sơ hở của người ta nhỉ, không tệ chút nào, cách hỏi của cô không sai, nhưng thứ tôi bói là những điều mà một người sẽ gặp được, nó nhằm vào người chứ không phải nơi chốn. Tôi chỉ có thể giúp cô bói xem "cô" đi tới Thiên Chi Cung có gặp được nguy hiểm gì không." Mệnh Lão mặt đầy lạnh nhạt trả lời.

Hứa Tiểu Lan ngẫm nghĩ lát cảm thấy mình gặp được nguy hiểm cũng rất có thể An Lâm cũng sẽ gặp được nguy hiểm, hai thứ này không khác nhau mấy, bèn gật đầu đồng ý: "Vậy được, vậy ông bói thử cho tôi đi!"

"Trả tiền trước đi, bói chuyện này cần tốn ba mươi ngàn linh thạch." Mệnh Lão xoè tay đòi tiền.

An Lâm: "..."

Đây là thầy xem bói không có cốt cách nhất hắn từng gặp.

Hứa Tiểu Lan bĩu môi, từ trong nhẫn không gian lấy ra ba viên nguyên thạch, đưa cho Mệnh Lão.

Mệnh Lão dùng một sợi dây trắng buộc vòng lên cổ tay Hứa Tiểu Lan, rồi nhắm chặt hai mắt, giáp cốt và đồng tiền cổ trên bàn bắt đầu tự di chuyển.

Lát sau, ông ta ngạc nhiên nhìn Hứa Tiểu Lan, mở miệng nói: "Cô và nơi đó một mối liên hệ cực kì mãnh liệt, nhân quả này như một cái hàng rào bền chặt tới mức không thể phá vỡ, nó che chắn tầm mắt của tôi. Cô... cô có quan hệ gì với Thần Âm Long Chủ?"

Khoé miệng An Lâm hơi run rẩy, mẹ tôi ơi, đùa ai vậy hả, ông vừa mới bảo mình đã bước nửa chân vào hòm rồi, vậy ông lấy mớ linh thạch cặn bã đó để làm gì thế?

Mệnh Lão cười tủm tỉm đáp: "Mệnh Chi Cung chỉ phục vụ xem bói, ông lão này đã là người bước nửa chân vào hòm, không có báu vật gì để cho các cô cậu cả, tôi chỉ biết xem bói thôi. Mỗi lần xem giá sẽ dao động từ mười triệu đến ba mươi triệu linh thạch, phụ thuộc vào việc các cô cậu muốn bói thứ gì..."

"Không có mấy hoạt động linh tinh như nhận truyền thừa, thử thách gì đó để lấy bảo bối à?" An Lâm chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi thử.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều sửng người, xem bói?

"Hỡi những người trẻ tuổi có duyên với nơi này, chào mừng các cô cậu vào Mệnh Chi Cung, tôi là Mệnh Lão. Chỗ tôi cung cấp dịch vụ bói toán chính xác nhất, mạnh nhất giá rẻ nhất, các cô cậu có muốn bói thử một quẻ không?" Ông lão râu tóc trắng xoá cười híp mắt, mặt mũi hiền tử mở miệng hỏi.

Sau đó hắn nhìn thấy một ông già râu tóc bạc phơ, ông ta đang ngồi trên ghế, trước mặt thì bày một cái bàn, trên bàn bày đặt giáp cốt, đồng tiền cổ, cỏ thi và những thứ kì lạ khác.

Mẹ nó, không tính được còn mà còn dám lấy tiền? Ăn cướp đúng không?

Mệnh Lão bị hai người nhìn tới chột dạ, vội vàng giải thích: "Tôi xem bói cần tốn rất nhiều sức lực, mớ linh thạch này tôi dùng để bổ sung sức mạnh của mình, nên không trả được, trả rồi lần sau tôi không xem bói tiếp được nữa..."

Mệnh Lão nói năng chân thành giọng điệu tha thiết, mắt còn đỏ cả lên, làm An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

"Đã vậy thì, ông tính thử giùm tôi xem... Thôi, thử cái nào đơn giản chút vậy, ông tính giúp tôi xem chừng nào tôi mới có bạn gái!"

An Lâm vốn muốn bảo Mệnh Lão giúp mình tính thử xem chuyến đi tới Thiên Chi Cung này liệu mình có gặp được nguy hiểm gì không, nhưng hắn cũng sợ Mệnh Lão sẽ phán bừa cho mình như bên Hứa Tiểu Lan, nên chọn một chuyện khác đơn giản hơn.

"Bạn gái là cái gì?" Mệnh Lão chớp đôi mắt hỏi lại.

An Lâm chợt nhớ ra, vội sửa miệng: "Thử tính xem chừng nào tôi mới có đạo lữ ấy!"

Hứa Tiểu Lan nghe vậy gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, chuyển mắt nhìn sang hướng khác.

Mệnh Lão cười tủm tỉm, chuyện này với ông không phải việc khó, ông bèn nói ngay: "Được thôi, được thôi, chuyện này chỉ cần mười ngàn linh thạch thôi."

An Lâm gật đầu, đưa một viên nguyên thạch cho Mệnh Lão.

Mệnh Lão dùng một sợi tơ màu trắng quấn quanh cổ tay An Lâm, bắt đầu bói thử.

Một lúc sau, trán lão ứa mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận