Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 255: Đại tác chiến công lược (1) tiên kiếm

Đạt Nhất Đạt Nhị dẫn đầu đi vào Địa Cung, cảnh giác nhìn phía trước, không có thêm động tác nào khác.

Một người đàn ông trung niên có mái tóc bạc trắng, trên đầu có sừng rồng đang ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tọa ở bên trong cung điện.

Hắn mặc long bào màu tím, dùng ánh mắt bình tĩnh lại có chút hiếu kỳ đánh giá đám người đi vào Địa Cung.

"Hoan nghênh các vị, những người hữu duyên tới Địa Cung chơi." Giọng nói ôn hòa mang theo từ tính phát ra từ trong miệng người đàn ông nọ, làm cho trong lòng mọi người như được an ủi.

An Lâm thấy người đàn ông trung niên có diện mạo bình thường, lại hết sức ôn hòa này thì không dám buông lỏng cảnh giác, ai biết dáng vẻ dễ nói chuyện này có phải là giả bộ hay không.

"Vị tiền bối này, trong cung của ngài có thứ tốt gì mà chúng ta có thể lấy được sao? Gâu!" Đại Bạch khắc sâu lời nói của An Lâm, nên vừa vào cửa, nhìn thấy cảnh sắc bên trong thì nó đã lập tức mở miệng hỏi.

Người đàn ông trung niên cười phá lên, hắn không ngờ ngay cả chó của người hữu duyên tới đây cũng thú vị đến vậy.

Hắn vô cùng thích thú mở miệng nói: "Trên đường tới đây, gần như tất cả các thứ tốt ở Long Mộ Đông Nhật đều bị các người móc sạch rồi, còn chưa đủ à?"

Chỉ một thoáng, toàn bộ trời đất cuộn trào kiếm khí, tiếng rồng gầm phượng hót vang dội lên chín tầng trời.

Kiếm Long Tước lơ lửng đứng thẳng trên không trung, ba màu trắng đỏ xanh hiện lên rất rõ ràng, toát ra ánh sáng chói lóa không gì sánh kịp.

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì ngẩn người một hồi, nhưng cũng rất đồng ý với hướng tu tiên văn minh hòa bình mà An Lâm nói, cho nên hắn vẫn gật đầu một cái, tiếp tục nói: "Chỗ này của tôi có một thanh tiên khí tên là kiếm Long Tước, là vũ khí Thần Âm sử dụng khi còn sống, chỉ tặng cho người hữu duyên. Kiếm này có linh hồn, rất khó thuần phục, các người có thể chủ động kết nối với nó, thử xem có thể khiến nó nhận chủ hay không!"

Hai mặt của lưỡi kiếm không hề giống nhau, một bên có màu đỏ đậm chói mắt như phượng hoàng tắm trong biển lửa. Bên còn lại thì có màu xanh thẳm khiến lòng người sợ hãi, như rồng thần đang nổi trận lôi đình, hai khí thế hoàn toàn bất đồng như thế lại có thể phối hợp với nhau hết sức hoàn mỹ, tạo cho người ta cảm giác rằng chúng nó rất hài hòa, thậm chí là bổ sung cho nhau.

"Nhưng món đồ này không thể dựa vào võ lực mà đạt được, muốn lấy được nó, các người phải bắt được trái tim của nó..."

Không thể không nói, sức hấp dẫn của tiên khí vẫn vô cùng lớn, đặc biệt là tiên khí đẹp đẽ như thế, quả thật là cả đời An Lâm cũng rất ít được thấy. Ánh mắt mọi người nóng bỏng, cả đám bắt đầu nhao nhao muốn thử.

Nghe được lời này, mọi người bỗng chốc cảm thấy hết sức ngượng ngùng.

Đám người An Lâm nhìn đến trợn cả mắt, chỉ hình dáng này, vẻ ngoài này thôi cũng đã đủ để nó được gọi bằng hai chữ tiên khí!

Hai mắt An Lâm sáng lên: "Không cần đánh nhau sao? Thế thì không còn gì tốt bằng! Hiện tại mọi người đang đề cao văn minh hòa bình trong tu tiên, động đao động thương nhiều cũng không thân thiện, không ngờ tiền bối cũng hiểu rõ lý lẽ này như thế, đúng là người có cùng chí hướng!"

"Nhưng mà... Chỗ của tôi thật sự có một món đồ tốt." Người đàn ông nhanh chóng chuyển đề tài, liếc nhìn mọi người một cách đầy thâm ý.

Kiếm Long Tước thân trắng như tuyết, lộ ra khí chất thánh khiết không gì sánh bằng.

Đại Bạch dẫn đầu xung phong nhận việc, nện bước chạy tới chỗ kiếm Long Tước.

Vừa nói, hắn vừa ném một thanh trường kiếm vào không trung.

Khóe miệng của nó hơi hơi nhếch lên, một đôi mắt to tròn đen nhánh đưa tình, nó nâng cái đầu cao ngạo bất khuất lên, dịu dàng nói: "Cục cưng, theo tôi lăn lộn đi, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt, vĩnh viễn ở bên cạnh cậu, cùng cậu ngắm phong cảnh đẹp nhất, đi dạo kỹ viện tốt nhất, chém giết kẻ địch mạnh nhất... Nếu cậu đồng ý, tôi còn có thể ngày ngày liếm cậu, ngày ngày thương yêu cậu, ngày ngày..."

Kiếm Thắng Tà, đinh Phá Giới cũng là tiên khí, nhưng nhìn vào bề ngoài, trong nháy mắt đã tụt mood đến mức muốn bùng nổ, có hay không!

"Tôi lên huấn luyện nó trước cho, gâu!"

Đại Bạch tuyên bố công lược thất bại.

"Hu hu... Dù cho cậu không thích cách biểu lộ của tôi thì cậu cũng đừng thô bạo như vậy chứ! Gâu..."

Tiểu Sửu mang vẻ mặt nghiêm nghị đi về phía kiếm Long Tước.

Lời còn chưa nói hết, một tia sét đã ầm ầm bổ về phía Đại Bạch, đánh cho nó cháy khét.

Ngay cả pháp khí của mình cũng không muốn, quả nhiên... Kiếm Long Tước đã hoàn toàn chinh phục được Tiểu Sửu.

"Ầm!"

Rất nhanh, hắn phát hiện mình đã nghĩ sai.

Thần kinh Tiểu Sửu lập tức căng thẳng, hắn cho là mình phải nhận lấy sự trừng phạt thô bạo giống như Đại Bạch vậy.

Kiếm Long Tước "ong" lên một tiếng vang dội, từng ngọn lửa màu đỏ cháy bùng lên trong không trung.

Đại Bạch há hốc mồm, khói trắng bay ra từ đó, đôi mắt to mờ mịt hơi nước, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

Ánh mắt của hắn vô cùng chân thành, đôi mắt to sáng như bóng đèn lấp lánh có thần, hắn cất cao giọng nói: "Người anh em Long Tước, cậu có thể theo tôi chinh chiến tứ phương hay không, chờ tôi quân lâm thiên hạ (2), nhất định sẽ dành cho cậu mười dặm đào hoa."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nghe vậy liền run rẩy cả người, hắn ta học được lời kịch tệ hại như thế ở đâu vậy.

Tiểu Sửu vẫn còn tiếp tục nói: "Vũ khí lúc trước tôi dùng là gậy sắt, nhưng vì cậu... tôi có thể luyện kiếm! Tôi sẵn sàng làm một tên Hầu Kiếm Tiên!"

Dường như Kiếm Long Tước còn muốn bổ thêm vài tia sét nữa, Đại Bạch thấy vậy thì bị dọa sợ đến mức lập tức nhấc chân bỏ chạy, nó cũng không dám... đi chọc ghẹo thanh tiên kiếm tính tình nóng nảy này nữa.

"Để tôi tới thử xem nào!"

Đừng nói kiếm Long Tước muốn đánh nó, nó mà còn nói thêm gì nữa, chính An Lâm cũng muốn đánh luôn.

An Lâm không ngờ Đại Bạch lại lựa chọn cách thức này để lấy lòng kiếm Long Tước, càng rất không ngờ Đại Bạch có thể nói ra những lời thoại buồn nôn kinh tởm như vậy, hắn nghe mà nổi hết cả da gà.

Ngọn lửa màu đỏ kết hợp thành từng chữ trên không, kiếm muốn nói chuyện!

Ánh mắt ba người Tiểu Sửu, An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều sáng lên, cho là có trò hay để xem rồi.

Từng chữ từ từ hiện lên:

[Cám ơn nhóc khỉ đã thương yêu, nhưng đừng gọi tôi là "người anh em Long Tước", "chị đây" là con gái.

Ngoài ra, cậu quá xấu xí, không phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi, cho nên cậu hãy cứ tiếp tục chơi đùa với cây gậy sắt của cậu đi.]

Ngọn lửa chậm rãi cháy thành từng chữ, mọi người vừa đọc hiểu nội dung vừa trợn mắt há mồm.

Ầm!

Bốn chữ "cậu quá xấu xí" trở thành đòn công kích nặng nề nhất, đánh cho Tiểu Sửu đờ đẫn cả mặt mày.

Đây gọi là đòn công kích tinh thần đáng sợ hơn gấp mấy lần đòn công kích bằng pháp thuật!

Hứa Tiểu Lan thở phào một hơi, xem ra tính tình của kiếm Long Tước cũng rất tốt.

"Ong..." Kiếm Long Tước cũng khẽ rung lên, dường như đang chào lại Hứa Tiểu Lan.

"Xin chào..." Cô dùng giọng nói thanh thúy dễ nghe cất tiếng chào hỏi.

Cô còn chưa nghĩ ra mình phải nói gì với kiếm Long Tước, cho nên trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Hứa Tiểu Lan đi tới trước mặt kiếm Long Tước, có chút chần chừ.

An Lâm vẫn tràn đầy tự tin như cũ, hừ hừ... Kiếm Long Tước này là giống cái, cùng dấu đẩy nhau, trái dấu hút nhau, đây là đạo lý của trời đất, ở chỗ này chỉ có hắn là đẹp trai nhất, cho nên hắn nhất định sẽ lấy được kiếm Long Tước!

Từ câu trả lời của kiếm Long Tước thì hắn có thể suy ra, kiếm này chỉ thích người đẹp!

An Lâm nghĩ một hồi, hắn đẹp trai như vậy, vấn đề này được giải quyết chắc rồi.

Nghĩ tới đây, trên mặt hắn không khỏi hiện ra nụ cười tự tin.

Đang muốn bước lên trước, trong đầu hắn bỗng nhiên có linh quang lóe lên, hắn đành miễn cưỡng dừng bước.

Không đúng... Hắn không thể gấp gáp xông lên như vậy!

Dựa theo sự phát triển của cốt truyện thường thấy, những người xông lên trước nhất đều là con chốt thí, nhân vật chính thường sẽ lên sân khấu cuối cùng!

An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan, ôn hòa cười nói: "Tiểu Lan, ưu tiên phụ nữ, cô lên trước đi."

"Hả?" Hứa Tiểu Lan chớp chớp đôi mắt trong suốt, sau đó gật đầu một cái: "Được thôi."

Cô không thèm suy nghĩ nhiều, theo lời An Lâm bước về phía kiếm Long Tước.

Đại Bạch và Tiểu Sửu đều thất bại, hiện tại chính là thời điểm chủ nhân của bọn hắn phải ra mặt để cứu vớt danh dự của cả đội.

An Lâm khoát tay: "Không có việc gì, anh ta cần phải quen với chuyện này..."

Hứa Tiểu Lan nhìn vẻ mặt như tro tàn của Tiểu Sửu, không khỏi có chút bận tâm: "An Lâm, Tiểu Sửu sẽ không sao chứ?"

Tiểu Sửu loạng chà loạng choạng xoay người, rời đi...

Ngọn lửa dần dần tiêu tan.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan và cả Đại Bạch vừa mới bị sét đánh đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tiểu Sửu.

Cô nhìn thấy thân kiếm xinh đẹp như vậy thì không khỏi đưa đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào thân thể trắng như tuyết của nó.

A... Cảm giác không tệ, thân kiếm vô cùng trơn bóng, dường như còn có hơi thở mát lạnh.

"Trời ơi! Cô thật là háo sắc, chỉ mới chào hỏi thôi mà đã bắt đầu táy máy tay chân rồi, gâu!" Đại Bạch không nhịn được mà nhổ nước bọt.

An Lâm lại cảm giác có chút không ổn, bởi vì lúc được Hứa Tiểu Lan vuốt ve, kiếm Long Tước lại phát ra âm thanh "ong ong ong...", âm thanh kia có vẻ hết sức sung sướng...

Chẳng biết từ lúc nào, đầu ngón tay Hứa Tiểu Lan bị nhuộm thành màu vàng kim đẹp mắt.

"Chuyện gì xảy ra thế này, sao khí tức của tôi lại bị rút ra rồi?" Hứa Tiểu Lan trợn mắt, không thể tin mà nhìn thứ đang xuất hiện trên đầu ngón tay mình.

Tại sao kiếm Long Tước có thể rút đi lực lượng trong cơ thể cô, rõ ràng nó còn chưa nhận chủ...

Người đàn ông trung niên ngồi trên chủ tọa chợt đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc hãi hùng.

Chỉ một thoáng, tình hình đã thay đổi!

Kiếm Long Tước phóng lên cao, một con rồng màu xanh vờn quanh thân kiếm, nó gầm lên âm thanh chí tôn cực kì uy nghiêm, nghe như sấm sét rền vang. Ảo ảnh phượng hoàng bay lượn trên không trung, thả ra hàng ngàn tia sáng mờ ảo.

"Kiếm Long Tước thức tỉnh rồi... Nó... Nó thật sự muốn nhận chủ rồi!" Người đàn ông trung niên kích động đến nổi toàn thân run rẩy.

An Lâm thì ngây ngốc đứng im tại chỗ, con mẹ nó, vậy là nó đã nhận chủ sao?

Chú thích:

(1) Công lược: chiến lược tấn công, tiến công chiếm đóng.

(2) Quân lâm thiên hạ: quân là vua, lâm là ở trên nhìn xuống, cả câu đại loại là trở thành vị vua của cả thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận