Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 259: Nghe tôi kể một câu chuyện

Thần Âm đối xử với Hứa Tiểu Lan tốt như thế khiến Hứa Tiểu Lan không biết làm thế nào.

Ngay cả khảo nghiệm cũng được miễn, cứ hào phóng như thế mà giao truyền thừa cho cô ấy. Đây không phải là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống hay sao?

"Không cần hồi hộp, trước tiên để chị giúp em kích hoạt lực huyết mạch Rồng tộc." Thần Âm mỉm cười mở miệng nói, trên gương mặt tràn đầy vẻ cưng chiều của một trưởng bối đối với một vãn bối.

Hứa Tiểu Lan gật đầu. Vấn đề lực huyết mạch Rồng tộc ngay cả cha cô cũng không có cách nào giải quyết được, không ngờ hôm nay tại Mộ Rồng Mùa Đông này lại có thể hóa giải được. Chuyện này đối với cô mà nói có lẽ là một ân huệ lớn nhất rồi.

Đồng tử của Thần Âm chuyển sang màu vàng, long uy vô thượng vô tình phát tán ra, giống như đang quan sát thần linh của mọi người.

Mặt đất xuất hiện một trận pháp màu vàng cực kỳ to lớn, bao trùm toàn bộ lục địa đang lơ lửng.

Nguyên khí đất trời bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ, vô số bùa chú màu vàng hiện lên giữa hư không, chuyển động xoay quanh Hứa Tiểu Lan.

Thần Âm khẽ lẩm bẩm thần chú của rồng, ngón tay xanh xao linh hoạt chuyển động, bấm ra từng pháp quyết một.

Đôi mắt của cô đã chuyển sang màu vàng óng, sau lưng mọc ra hai cánh phượng hoàng, ngoài ra còn có một con rồng xanh cuộn quanh cơ thể mảnh khảnh lung linh của cô ấy, tôn lên vẻ cao quý bất khả xâm phạm của cô.

Rất nhanh sau đó, đôi mắt của Hứa Tiểu Lan biến trở lại thành hai màu đen trắng rõ ràng, khí tức bắt đầu được thu hồi.

Sau một phút đồng hồ, dường như có thứ gì đó đã thức tỉnh.

Đây là phiên bản siêu tiến hóa của Hứa Tiểu Lan! Quá chói mắt rồi!!

"Ầm ầm!" Trận pháp nhanh chóng xoay chuyển, vô số bùa chú điên cuồng dung nhập vào cơ thể của Hứa Tiểu Lan.

Thần Âm lắc đầu: "Không sao... Chúng ta bắt đầu bước tiếp theo của việc truyền thừa đi. Chị sẽ đem kiến thức, cảm ngộ và một chút lực huyết mạch còn sót lại của chị truyền hết một lượt cho em."

"Tổ long thần uy, vạn cấm giai phá!"

Cơ thể của Thần Âm hơi chao đảo một chút, dường như là vì dùng quá nhiều sức lực.

Hứa Tiểu Lan khẽ chau mày, đau đớn hừ lên.

Cuối cùng Thần Âm cũng nói được một câu mà An Lâm có thể nghe hiểu, sau đó cô liền khép hai ngón tay lại, điểm lên ấn đường của Hứa Tiểu Lan.

An Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Tiểu Lan, suýt chút nữa đã quỳ xuống hành lễ rồi.

Lần truyền thừa này nhẹ nhàng hơn nhiều, bốn phía dường như không có bất kỳ chấn động nào.

Vẻ hồn nhiên của Hứa Tiểu Lan biến đổi, thay vào đó là một loại khí chất nữ vương như muốn vượt lên trên vạn vật.

Thời gian từng giờ từng phút đang trôi qua, An Lâm nằm trên người Đại Bạch, không biết phải làm gì, chỉ có thể ở một bên yên lặng mà thưởng thức hai cô gái xinh đẹp đứng thẳng người, bất động.

Hứa Tiểu Lan nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Thần Âm, vừa biết ơn vừa lo lắng nói: "Cảm ơn chị Thần Âm! Chị không sao chứ?"

Sau khi nói xong, cô cũng không để ý tới phản ứng của Hứa Tiểu Lan, một lần nữa dùng ngón tay điểm vào ấn đường của Hứa Tiểu Lan...

Đại Bạch: "..., Thần Âm."

Đầu của Đại Bạch nổi lên một cục u to tướng.

Ngón tay ngọc ngà của cô khẽ giơ lên, trên hư không xuất hiện lớp lớp gợn sóng, một chiếc nhẫn trắng trong như tuyết từ trong hư không từ từ hiện ra, sau đó khẽ lướt qua đầu ngón tay cô.

Đại Bạch vừa bị dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần khi hoàn toàn lột xác của Hứa Tiểu Lan làm cho kinh ngạc, lúc này không chút do dự trả lời: "Đương nhiên là Hứa Tiểu Lan rồi, gâu!"

Hai cô gái xinh đẹp, tại một cung điện nguy nga, dưới sự chiếu rọi của vầng sáng rực rỡ thánh khiết nghiêm trang, chuyển giao nhẫn thành công.

"Này, Đại Bạch, hai cô gái này, cậu thích người nào hơn?" An Lâm bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.

Bỗng nhiên trong lòng hắn có một cảm giác Hứa Tiểu Lan sắp bị cướp đi mất.

An Lâm rất nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

An Lâm, Đại Bạch, Tiểu Sửu ngây người nhìn cảnh tượng này, cảm thấy rất tốt đẹp, rất hài hòa, dường như trong lòng có một loại thuộc tính nào đó được đánh thức.

"Ầm!"

Cô nằm bàntay trắng mịn của Hứa Tiểu Lan lên, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay ấy.

Một vầng ánh sáng thần thánh màu trắng chiếu lên cơ thể hai người, soi sáng thành một vòng tròn trên mặt đất ngăn cách với thế giới bên ngoài, hình thành một không gian riêng biệt, giống như trong thế giới đó chỉ còn lại hai người họ.

Thần Âm mỉm cười, nụ cười xinh đẹp tuyệt sắc. Hứa Tiểu Lan có chút kinh ngạc, sắc mặt hơi ửng đỏ.

"Cho cậu thêm một cơ hội." An Lâm lạnh lùng nói.

Thần Âm buông ngón tay điểm ở ấn đường của Hứa Tiểu Lan xuống, trên mặt có biểu hiện như trút được gánh nặng.

Trong lúc một người một thú nói cười vui vẻ, thấm thoát việc truyền thừa cho Hứa Tiểu Lan đã kết thúc.

Lúc này An Lâm mới hài lòng gật đầu. Thân là thú sủng sao có thể ưa thích cùng một cô gái với chủ nhân chứ.

May mà nghi thức giao nhẫn này kết thúc rất nhanh. Vầng sáng thần thánh khó hiểu bất ngờ chiếu rọi kia cũng đã tiêu tán.

"Chị Thần Âm..." Hứa Tiểu Lan có chút lơ ngơ nhìn cô gái trước mặt.

Thần Âm không chỉ giúp cô ấy thức tỉnh huyết mạch, tặng cho cô tiên khí, mà còn đem cảm ngộ và tri thức cả đời, thậm chí một chút lực huyết mạch sau cùng toàn bộ giao cho cô... Những kinh nghiệm kỳ diệu này đến bây giờ vẫn khiến cho cô có một cảm giác không thể tin được. Cô có tài đức gì để Thần Âm đối xử tốt với cô như thế chứ?

Thần Âm chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía mọi người, dịu dàng mở miệng nói: "Không biết mọi người có hứng thú nghe một câu chuyện xưa hay không?"

"Có, có." Nhóm người An Lâm liên tục gật đầu nói.

Họ biết nếu trả lời là "Không có hứng thú nghe" thì nhất định sẽ bị một chưởng đánh chết.

Trên mặt Thần Âm hiện ra nét mặt hồi tưởng, biểu cảm càng trở nên dịu dàng, hệt như một cô gái thùy mị của vùng sông nước Giang Nam. Cô bắt đầu cất giọng nói khẽ: "Vậy thì tốt, tiếp theo đây tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện cũ liên quan đến... chuyện của tôi."

An Lâm khéo léo lấy ra mấy chiếc ghế nhỏ từ trong nhẫn không gian, phân phát cho mọi người, để họ ngồi nghe.

Sauk hi mọi người ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn thì cùng nhau nhìn về phía Thần Âm, làm ra bộ dạng "Tôi đã chuẩn bị xong, mời lão đại bắt đầu biểu diễn".

Khóe miệng Thần Âm hơi run rẩy, cảm thấy bầu không khí hình như hơi bị phá hỏng rồi.

Nhưng Thần Âm không hổ danh là cao thủ đắc đạo, rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở miệng bắt đầukể câu chuyện này. Tuy nhiên điều khiến mọi người cảm thấy bất ngờ không phải là cô kể chuyện bằng lời nói, mà lại dùng những âm tiết hết sức tuyệt vời để truyền tải câu chuyện.

Nhịp điệu êm tai du dương vang lên trong không gian. Đây chính là âm thanh của thiên nhiên, là tiếng hát tuyệt vời nhất.

Nghe tiếng hát của Thần Âm, một vài hình ảnh xuất hiện trong đầu mọi người. Đây không phải là hình ảnh đơn thuần, mà chính là hình ảnh ẩn chứa ký ức, tình cảm và thậm chí là cảm ngộ của một con người.

Đại đệ tử đứng đầu Chu Tước tông —— Đông Phương Minh.

Trận pháp này đối với cô mà nói là một thế cờ chết. Nhưng chính trong lúc này, một chàng trai giống như phượng hoàng chói mắt bỗng nhiên xuất hiệntrong cuộc đời của cô.

Thần Âm ngoan ngoãn đáng yêu, có một cặp sừng rồng hoàn mỹ khiến người trong tộc vô cùng ngưỡng mộ, còn có huyết mạch Rồng Tổ thuần chính nhất, đạo thể trời sinh đã có đôi mắt vàng có một không hai trong tộc.

Việc tu hành của cô ấy tiến triển cực nhanh, từ Giao Long nhanh chóng biến thành Vân Long, rồi từ Vân Long tiến hóa thành Giác Long.

Nhan sắc của cô thanh tú tuyệt thế, thực lực so với những người cùng trang lứa phải nói là có một không hai, là một viên minh châu óng ánh nhất ở Long Đình. Đến cả Long Vương cũng khen ngợi cô hết lời, cô được người đời tôn xưng là Thiên Long Nữ.

Tiếng hát dần dần trở nên cao vút, hăng hái.

Thần Âm đi du ngoạn ở đại lục Thái Sơn, bằng thực lực siêu việt và nhan sắc xinh đẹp như tiên nữ, cái tên Thiên Long Nữ đã nổi tiếng khắp lục địa. Cô ấy không phải là một cô gái dịu dàng nhu nhược, ngược lại, suốt trên con đường du ngoạn này, cô sát phạt quả quyết, diệt trừ yêu ma bảo vệ đạo, số môn phái tà đạo bị cô trừ khử tận gốc đếm mãi không hết, người cải tà quy chánh đi theo cô cùng chiến đấu cũng ngày càng tăng lên.

Cô đi một mạch về phía tây, bước vào giới Cửu Châu.

Ở giới Cửu Châu, cô bị kẻ thù là tông môn ma giáo bậc nhất Thanh Hoan tông để mắt đến.

Thanh Hoan tông huy động tám vị trưởng lão Kỳ Hóa Thần cùng chung sức thiết lập trận tru sát để bắt nhốt cô lại.

Trận pháp này vô cùng mạnh mẽ, có thể vây giết bất kỳ tu sĩ nào chưa đạt cảnh giới Phản Hư. Dù Thần Âm tu vi rất cao, nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới Phản Hư, nên kết cục cũng chỉ có thể là bị giết chết.

An Lâm nghe không hiểu Thần Âm đang hát gì, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng từ trong tiếng hát ấy sự non nớt, ngây thơ và thuần khiết của một đứa bé vừa mới chào đời...

Họ nhìn thấy được bên trong đại dương sâu thẳm là một tòa Long Đình hào quang rực rỡ, nhìn thấy được một bé gái nhỏ vẫn còn đang mặc tã, tên của cô bé là Thần Âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận