Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 264: Tạm biệt Vương Huyền Chiến

Hứa Tiểu Lan nhìn đôi mắt to như bóng đèn của Tiểu Sửu, mũi tẹt, khuôn miệng xiêu vẹo, cảm thấy có chút cay mắt.

Trong lòng cô khẽ động, lập tức nảy ra một ý.

Chỉ giới chợt lóe, một chiếc mặt nạ được chế tạo từ thần đá thanh thần xuất hiện trong tay cô.

"Mặt nạ này được đặt tên là Thanh Chiến La, chế tạo tinh xảo, ngày thường nó sẽ hấp thu nguyên khí trời đất một cách tự nhiên, lúc đeo lên trong nháy mắt có thể giải phóng nguyên khí tích trữ trong mặt nạ ra ngoài, giúp anh có được sức mạnh vô cùng lớn trong thời gian ngắn, là linh khí cấp cao. Điểm quan trọng nhất, nó lại còn rất đẹp trai nữa..."

Nhìn chiếc mặt nạ trong tay Hứa Tiểu Lan, Tiểu Sửu lộ vẻ xúc động, hai tay khẽ run run nhận lấy chiếc mặt nạ.

Lễ vật này rất quý giá, đồng thời cũng rất thích hợp với hắn!

Lần tặng quà cảm ơn này của Hứa Tiểu Lan có thể nói vô cùng thật lòng thật dạ, nghĩ cho tất cả mọi người mà đem đồ tốt nhất của mình ra, đám người An Lâm há lại không hiểu tâm ý của cô?

Nhưng cho dù là vậy, Hứa Tiểu Lan cảm thấy vẫn có gì đó thiếu thiếu.

Cho dù là chưởng môn của những đại hình tiên tông, đi đến Tiên Trân Các cũng không dám thoải mái ăn uống, dẫu sao những thứ ăn vào trong miệng đều là những đồ vật trân quý có giá trị không rẻ! Nhưng trên bàn của đám người An Lâm lại tràn đầy thức ăn, có thể nói là ăn như sói như hổ, ăn xong một bàn lại gọi người mang lên một bàn khác... Hành động này khiến những thổ hào tiên giới ở trong Tiên Trân Các cảm thấy xấu hổ, chưa từng nhìn thấy ai có khả năng ăn đến mức đó, đồng thời cũng chưa từng thấy người nào tiêu tiền đến mức này.

Hôm sau, đại học Liên Hiệp Tu Tiên tổ chức đại hội tổng kết hàng năm.

Mọi người ở nơi đây đang ăn một bữa tiệc lớn vô cùng xa hoa, ngay cả ăn cơm cũng sử dụng hơn sáu mươi nghìn linh thạch.

Mọi người thừa dịp hăng hái này, một đường không chút lo lắng trở lại thiên đình.

Hứa Tiểu Lan không nhớ ra nổi, không thể làm gì khác hơn là gật đầu cười, không nghĩ nữa, đi theo An Lâm bay về phía Đô quận của châu Thiên Hà.

An Lâm nhìn người đàn ông rạng rõ vô hạn, khí phách ngời ngời kia trên đài, trong lòng không kìm được mà có chút cảm khái, thời gian trôi qua thật nhanh, không nghĩ đến ngay cả hắn cũng sắp tốt nghiệp rồi.

Đôi mày liễu của cô khẽ nhíu lại, tự mình lẩm bẩm: "Cứ cảm thấy dường như tôi đã quên mất một người nào đó..."

Sinh viên năm thứ hai đại học, bởi vì đánh một trận với Kiến tộc mà được khen ngợi tập thể, những sinh viên giáo viên tham dự hành động chém đầu nhận được phần thưởng phong phú, tuy nhiên những thứ này An Lâm đều không quá coi trọng.

Tiên Trân Các, tại Đô quận của châu Thiên Hà.

An Lâm nghe được lời nói của Hứa Tiểu Lan, lập tức nói: "Ngay cả Đại Bạch Tiểu Sửu của tôi cũng đều nhận được quà rồi, còn có thể quên ai được nữa? Đừng suy nghĩ nhiều, đi thôi, chúng ta đi ăn một bữa ăn ngon nào!"

Sau khi ăn uống một chầu no nê, mọi người đều gạt bỏ được hết mệt nhọc khi chiến đấu trong mộ rồng đi, khí huyết trong người vô cùng dồi dào, như sức mạnh xài mãi không hết.

Sau khi diễn thuyết kết thúc, Vương Huyền Chiến cố tình đến chào An Lâm.

Bữa tiệc này vô cùng xa hoa nên món ăn chính cũng không phải là đồ ăn bình thường, mà là lấy các loại thiên tài địa bảo, kỳ trân dị thú làm nguyên liệu chính, do tiên trù cao cấp dày công chế biến. Khi các loại thức ăn ngon được bưng lên, không chỉ tiên khí bay khắp nơi, hơn nữa còn chứa năng lượng đậm đà, có thể nói là đồ ăn vừa ngon mà lại giúp tăng mạnh thể chất.

Hai người đi trên đường nhỏ trong trường, liên tục hấp dẫn ánh mắt của các sinh viên, dẫu sao thì một người là người tài giỏi đứng đầu thiên bảng giáo viên, một người là thần thoại trong trường có tiếng tăm rất lớn.

Tiếp theo đó chính là buổi lễ tốt nghiệp của học sinh, Vương Huyền Chiến đại diện cho học sinh tốt nghiệp đứng lên diễn thuyết trước toàn trường.

Vương Huyền Chiến và An Lâm cũng coi như là bạn bè, trong đại hội luận đạo giao lưu bốn phương đã bồi đắp ra tình nghĩa cách mạng, một bắp đùi đáng tin như vậy rời đi rồi, An Lâm thấy thật mất mát.

Gương mặt Vương Huyền Chiến liền biến sắc: "Đúng vậy? Tại sao cậu biết!"

Sau đó, hắn tỏ vẻ rất thần bí mở miệng: "Huống chi... Cậu đoán một chút xem, tôi đã gặp được ai ở nơi đó?"

"Nhưng lần chiến đấu cùng với Trần Trần kia, hắn còn chưa động, tôi đã bị khí thế ép đến không dám đánh. Sợ hãi không dám chiến, đây là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời tôi... Tôi phải tìm được hắn, đường đường chính chính đánh một trận với hắn. Cho dù thua, tôi cũng phải chiến đấu đến khắc cuối cùng hoàn toàn ngã xuống mới thôi!"

Châu Phong Nguyên tiếp giáp với thánh địa Băng Hàn, thường xuyên bùng nổ chiến tranh, đừng nhìn vào kẻ địch là tuyết nữ xinh đẹp mà có thể xem thường, các nàng chém giết vô cùng quả quyết, thực lực mạnh mẽ, so với Huyết tộc ở phía nam còn cao hơn một bậc. Nơi đó là khu vực xảy ra chiến tranh kịch liệt nhất Cửu Châu, cũng là bộ chấp hành nguy hiểm nhất của Thiên Đình.

"Tuy nhiên lúc hắn đi muốn tôi truyền lại một câu cho cậu." Bỗng nhiên Vương Huyền Chiến nói.

"Học trưởng Vương, anh thật sự muốn đi châu Phong Nguyên? Nghe nói Bộ chấp hành của thiên đình ở châu Phong Nguyên luôn chiến tranh không ngừng, vô cùng nguy hiểm." An Lâm nghe thấy Vương Huyền Chiến quyết định gia nhập Bộ chấp hành của Thiên Đình ở châu Phong Nguyên, không kìm được mà có chút lo lắng.

An Lâm: "..."

Gương mặt Vương Huyền Chiến đầy vẻ cổ quái, gật đầu: "Hắn nói, hắn không chỉ biết Thiên Đạo Nhất Chỉ, còn có Thiên Đạo Nhất Quyền, Thiên Đạo Nhất Cước, Thiên Đạo Nhất Kiếm... Nếu như cậu muốn học, đi đến thánh địa Băng Hàn tìm hắn, hắn có thể dạy cho cậu..."

"Truyền lời cho tôi?" An Lâm trợn to cặp mắt, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Gương mặt Vương Huyền Chiến đường nét rõ ràng, hiện ra một nụ cười khá là thoải mái: "Cuộc đời này Vương Huyền Chiến tôi chưa bao giờ sợ chiến đấu, cũng chính bởi vì nơi đó chiến tranh không ngừng, ta mới lựa chọn trú đóng ở nơi đó, chỉ có chiến đấu mới có thể khiến cho tôi trở nên mạnh mẽ hơn!"

An Lâm nghe vậy có chút hiếu kỳ: "Vậy lần trước anh gặp Trần Trần ở thánh địa Băng Hàn, không đánh nhau sao?"

Vương Huyền Chiến lắc đầu: "Không đánh, hắn chạy rồi."

An Lâm: "..."

An Lâm ngay lập tức nói ra một cái tên: "Trần Trần?"

"Lần đầu tiên chiến đấu với cậu, tôi thua, lần đó tôi tâm phục khẩu phục, dẫu sao cậu chỉ cần dùng một đầu ngón tay đâm xuống khiến cả vùng nứt ra, tôi căn bản không cách nào chặn được."

Vương Huyền Chiến hơi ngượng ngùng cười khan mấy tiếng, sau đó mới nói: "Từ khi tôi ra đời cho đến bây giờ, chiến đấu vô số lần, chỉ có hai lần để lại ấn tượng sâu sắc nhất, một lần chiến đầu với cậu, một lần là cùng với hắn."

"Ngoại trừ Trần Trần, ai có thể khiến anh nhắc đến với vẻ mặt hứng thú như vậy chứ..." An Lâm cười như không cười nhìn người đàn ông bên cạnh, biểu tình ra vẻ "Tôi hiểu mà".

Excuse me?

An Lâm không biết nên dùng phương thức gì để biểu đạt tâm tình của mình vào thời khắc này.

Còn có Thiên Đạo Nhất Cước nữa sao, sao không nói đến Thiên Đạo Nhất Thí (rắm) luôn đi? Những chiêu số kia là đặc sản của thiên đạo à?

Mặc dù nghe có vẻ rất trâu bò, nhưng vừa nghĩ đến lúc đầu sau khi dùng xong Thiên Đạo Nhất Chỉ, tình cảnh tự nổ vô cùng thảm thiết, cả người hắn liền run lên, theo bản năng muốn cự tuyệt.

Tại sao Trần Trần nói: "Có thể dạy hắn" chứ...

Chiêu thức trâu bò như vậy, An Lâm vừa học liền biết, Trần Trần cũng không cảm thấy kỳ quái. Trong này nhất định có bí mật lớn, nhưng hắn không có ý nghĩ muốn đụng đến bí mật này, luôn cảm thấy một khi đụng phải những chuyện này thì sẽ rất nguy hiểm.

Ừ... Thôi bỏ đi, bỏ đi, sau này rồi nói sau.

An Lâm lắc đầu một cái, đem những nghi hoặc này quăng vào một góc trong đầu.

Bây giờ điều quan trọng nhất chính là tăng cường thực lực của mình, chỉ có thực lực tăng cao, vấn đề mới có thể giải quyết, đến lúc đó quản hắn cái gì mà Thiên Đạo Nhất Quyền, Thiên Đạo Nhất Cước chứ, chửi trời cũng được!

Sau khi tạm biệt Vương Huyền Chiến, hắn trở lại chỗ ở của mình, ăn một viên nguyên khí đan, lập tức bắt đầu tu luyện.

Nguyên khí đan là linh đan cấp chín, sau khi uống viên thuốc này có thể khiến cho tốc độ tu luyện của hắn cao lên rất nhiều.

Mặc dù giá cả không rẻ, hơn nữa thời gian kéo dài cũng chỉ có hai ngày, hắn cũng không để bụng, bởi vì hắn có tiền mà!

Thổ hào phải có phương pháp tu luyện của thổ hào, điểm này An Lâm cảm thấy không sai chút nào.

Hai ngày sau, An Lâm bế quan ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận