Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 266: Bị bệnh Văn Thanh

May mà thỏ Nguyệt còn nhẹ tay, trước khi mắt An Lâm tối sầm, cũng không bị đánh đến mức hoàn toàn ngất đi.

Tô Thiển Vân vội vàng đi qua đỡ lấy An Lâm mắt nổ đom đóm, trừng mắt oán hận với thỏ Nguyệt.

Thỏ Nguyệt hừ một tiếng, bộ dạng tất nhiên phải như thế.

Bao lâu nay Cung Nguyệt không có đàn ông tới, hiếm khi mới có một người, tất nhiên phải dạy dỗ cho tốt.

"Nếu cậu đã chủ động đến trả tiền, như vậy thì theo tôi đi gặp chị Hằng Nga."

Thỏ Nguyệt liếc mắt nhìn An Lâm đã tỉnh. xoay người đi trước dẫn đường.

"Nhưng mà bản thỏ phải nhắc nhở cậu một câu, gần đây cảm xúc của Cung chủ không tốt, cậu phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Đừng khiến chị ấy mất hứng, bản thỏ không cứu được cậu đâu!" Đi được hai bước, thỏ Nguyệt lại quay đầu cảnh cáo An Lâm.

An Lâm nghe xong nghiêm túc gật đầu, hắn chỉ tới trả tiền, chỉ cần tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn là được.

"Chị Hằng Nga, gần đây g bạn học An Lâm óp được không ít linh thạch, cố ý sang đây để đền lại ơn cứu mạng ngày đó của chị." Tô Thiển Vân nói cười, mở miệng nói trước.

Giọng nói lạnh lùng của Hằng Nga vang lên, nhìn biển sao trên không bằng cặp mắt sâu thẳm, khẽ lắc đầu.

Đương nhiên không cần nhiều lời về nhan sắc của Hằng Nga, so với Tô Thiển Vân còn đẹp hơn, đó mới là làm rung động lòng người chân chính, khiến người khác say mê, giống như thần nữ trên chín tầng trời.

"Vậy đổi sao dời, năm tháng đằng đẵng. Từ đầu đến cuối tôi vẫn nhìn không ra màu sắc của vùng trời đất này..."

Cô mặc một bộ áo lụa xanh nhạt phấp phới như gợn sóng trong gió nhẹ, giống như hoa sen nở trong đêm lạnh vậy.

An Lâm có chút mơ hồ, hắn không biết Hằng Nga nghe có hiểu lời hắn nói hay không, sau đó hắn nên làm gì? Có cần nói lại lần nữa không?

Tầng thứ chín của Nguyệt Cung, trong này có thể thu hết cung trăng vào đáy mắt.

An Lâm nghe xong chớp mắt.

Thân thể cao gầy mềm mại dựa vào ghế tựa, ngón tay như ngọc nâng cằm, gương mặt có chút lười nhác. Đôi mắt dịu dàng như nước nhìn về phía nơi khác, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Vòng qua bức bình phong cổ họa núi non, hình dáng rõ ràng bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt, An Lâm thấy được cô gái được mệnh danh là Đệ nhất Mỹ Nhân trên đời này.

An Lâm lấy lại tinh thần, cũng cung kính nói: "Hậu bối An Lâm, đa tạ lúc trước ngài đã ra tay cứu giúp. Bây giờ hậu bối tích lũy được không ít linh thạch, muốn dùng để bày tỏ cảm kích, hi vọng ngài có thể nhận cho."

An Lâm bừng tỉnh, cảm thấy cao nhân nói chuyện quả nhiên không giống người thường, không có trình độ thì nghe không hiểu.

An Lâm tự nhận là không có tiên nữ nào chưa từng gặp, sớm có sự miễn nhiễm, song khi hắn được tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp không tỳ vết, vẻ đẹp tự nhiên của tạo hóa, vẫn bị kinh diễm ngây người tại chỗ, quên nói chuyện.

Sau đó dường như hắn đã tìm thấy cọng cỏ cứu mạng, lập tức truyền âm mật nói với Tô Thiển Vân: "Hình như chị ấy không trả lời thẳng chuyện linh thạch của tôi, tôi nên làm gì bây giờ?"

Cô ấy đang nói gì vậy?

"Chị Hằng Nga có ý muốn nói, chị ấy buồn chán vì thời gian quá dài." Giọng nói của Tô Thiển Vân khẽ truyền đến chỗ An Lâm, giải thích.

An Lâm mơ hồ, không nhịn được truyền âm mật với Tô Thiển Vân: "Những lời này của Hằng Nga là có ý gì?"

Gần đây chị có tâm sự gì phiền lòng, có thể nói với Tô Tô một chút mà." Tô Thiển Vân lên tiếng tấn công đầu tiên, cười tươi như hoa đến bên cạnh Hằng Nga, giọng nói mềm mại mở miệng nói.

Tô Thiển Vân và Hằng Nga cứ chị một câu em một câu mà trò chuyện, dù sao thì lời Hằng Nga nói một câu An Lâm cũng không hiểu, chỉ sợ chỉ có Tô Thiển Vân mới có thể đối đáp trôi chảy như vậy.

Khóe miệng An Lâm run rẩy, dỗ Hằng Nga? Ngay cả thú sủng nhà hắn cáu gắt cũng không biết nên dỗ thế nào, huống chi một người xa lạ không quen biết.

An Lâm: "..."

"Rõ ràng là chị Hằng Nga đang bị vấn đề này quấy nhiễu, cho nên không có tâm tư quan tâm đến việc cậu trả nợ đâu. Chúng ta dỗ chị ấy, chờ chị ấy vui vẻ lại nhắc tới!" Tô Thiển Vân truyền âm nói.

Hắn vốn còn nghi ngờ có phải chỉ số thông minh của bản thân gặp vấn đề rồi không, cần phải đi đo lường chỉ số IQ một chút.

Bệnh Văn Thanh ư? An Lâm hít sâu một hơi, hai mắt sáng ngời, dường như mọi thứ đề rộng mở sáng sủa hẳn lên.

Sau một câu cáu giận với An Lâm, thỏ Nguyệt tiếp tục nói: "Chỉ khi Cung chủ có bệnh Văn Thanh mới nói chuyện thế này, trạng thái này của chị ấy, chỉ có Tô Tô mới có thể trao đổi bình thường với chị..."

"Chị Hằng Nga,

Thỏ Nguyệt ôm chày ngọc ngồi xổm bên cạnh An Lâm, ánh mắt chớp chớp nhìn Hằng Nga.

An Lâm nhìn thấy biểu cảm của con thỏ cũng có chút mơ hồ, nhất thời tò mò truyền âm nói: "Tiểu Nguyệt, lời nói của tiền bối Hằng Nga, nhóc nghe hiểu không?"

Thỏ Nguyệt nghe vậy cả người run lên: "Tiểu Nguyệt là tên An đại ngốc cậu có thể gọi sao? Nổi hết da gà rồi!''

Cuối cùng Hằng Nga cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía dung nhan diễm lệ của Tô Thiển Vân bên cạnh, khẽ thở dài, phiền muộn nói: "Suy nghĩ đúng là lạc thú như cỏ rác, hợp rồi tan, tan rồi hợp."

Loại đối thoại áp bức này, thứ quê mùa như hắn không có khả năng tham dự.

An Lâm nghiêm túc gật đầu, sau đó đứng yên một bên.

"Khi chị nói buồn chán, dễ nghĩ nhiều, như lạc thú như cỏ rác. Tôi cảm thấy chị ấy có chút buồn bã, vẫn nên khuyên giải chị trước đã." Tô Thiển Vân trả lời.

Nhưng bây giờ cả thỏ Nguyệt cũng nghe không hiểu, cái này chứng minh Hằng Nga có vấn đề!

Nghĩ đến đây, An Lâm vui vẻ trong lòng, nghe hai vị tiên nữ Văn Thanh trước mặt nói chuyện, nhất thời cảm thấy có chút hứng thú.

"Hoa rơi khe núi không người hỏi, trải qua hồng trận mộng luân hồi, một mình thâm cung trời giá rét..."

"Chị Hằng Nga, em sẽ luôn ở cạnh chị, hơn nữa còn có Tiểu Nguyệt, em không cho chị nói như vậy!"

"Hoang mang bối rối, thất kinh bàng hoàng..."

"Hi hi, chờ em nhận bằng Thiên Tiên, sẽ đến Nguyệt cung làm Cung phó, như vậy có thể thường xuyên ở cạnh chị rồi."

An Lâm càng nghe càng bội phục Tô Thiển Vân, trước tình trạng này của Hằng Nga, bọn họ vẫn có thể nói chuyện vui vẻ, điều này nói lên đó là một loại năng lực giải thích vô cùng mạnh mẽ...

Tô Thiển Vân không có thiên phú ngôn ngữ ghê gớm gì lắm, ngay cả Hán ngữ, tiếng Anh cô sinh viên trẻ cũng học không tốt, thay đổi chóng mặt, cô biến thành giáo viên của An Lâm, bậc thầy ngôn ngữ khiến hắn phải ngẩng mặt trông lên!

Thậm chí An Lâm còn sinh là một ảo giác, Tô Thiển Vân xinh đẹp ngây thơ, mới là chị của Hằng Nga. Cô đang nhẫn nại khuyên giải em gái có thần kinh không bình thường...

"Đa tình chỉ có Xuân Đình Nguyệt, lại vì mộng ảo khiến hoa rơi, ta như trăng xa, ngắm hoa trong mộng."

Sau khi Hằng Nga nói xong, trên mặt hiện lên vẻ tổn thương, khiến người khác thương tiếc, sau khi An Lâm nhìn thấy, cũng không kiềm được muốn ôm cô vào lòng.

Đương nhiên, cuộc sống tốt đẹp như thế, An Lâm cũng sẽ không tìm đường chết.

Sau khi Tô Thiển Vân nghe xong, sắc mặt ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nói: "Chị thật sự nghĩ như vậy sao?"

Hằng Nga gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Lần đầu tiên An Lâm thấy thần sắc kinh ngạc của Tô Thiển Vân, không khỏi tò mò truyền âm hỏi: "Hằng Nga vừa nói gì vậy?"

Tô Thiển Vân nghiêm túc nói: "Chị Hằng Nga nói chị ấy quá hoàn hảo, tuy người theo đuổi rất nhiều nhưng đều là kẻ có mục đích trong lòng, rất khó tìm ra người thật tâm theo đuổi, chính chị ấy cũng không có người thật tâm để mắt đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận