Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 282: Nhân sâm hoàng kim

"Răng rắc..."

Quả cầu màu đen nứt ra rất đều, vỏ ngoài nhẵn nhụi bóng loáng nháy mắt phủ đầy vết nứt đều nhau.

Vỏ ngoài quả cầu hoàn toàn vỡ ra, thứ bên trong khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy một cây nhân sâm toàn thân vàng óng ánh, trên đỉnh đầu mọc một đóa hoa, lớn chừng nửa người, "lịch bịch" một tiếng rơi xuống đất, vô cùng hoang mang hé mở đôi mắt to bự.

"Đây là..." An Lâm hít sâu một hơi, "Sâm Luân Hồi?"

Những người khác cũng là dáng vẻ không thể tin, không phải tiên tài cấp một sao? Chẳng lẽ thứ này có thể thành tinh?

Nhân sâm vàng óng đứng lên, đôi mắt tròn vành vạnh nhìn về phía trước.

"Ba ba!" Nó lạch bà lạch bạch ôm lấy chân một đài cao.

Tiểu Sửu nhìn trời: "Các cậu cứ từ từ tán gẫu."

Vô số ác quỷ đang lắc lư bốn phía đồng loạt dồn ánh mắt lên đám người An Lâm.

Khóe miệng Ngân Ngư khẽ giật giật: "Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm hẳn là vì sao nó vừa sinh ra đã biết chạy chứ, đây chẳng phải là bỏ qua giai đoạn sơ sinh luôn sao!?"

Ngay sau đó, vạn quỷ gào khóc.

Cao Đạt nhà ta: "..."

"Oa oa!" Nhân sâm vàng óng bắt đầu khóc lên, "Sữa sữa... Con muốn uống sữa..."

Đạt cao nhà ta: "..."

Từ trong khe nứt, cốt quỷ kết bè kết đám bò lên hoặc bay ra, rậm rạp chi chít như châu chấu, hốc mắt trống rỗng tối đen, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào đám người.

An Lâm nhìn thấy một màn này, lại hít ngược một ngụm khí lạnh: "Vậy mà nó lại biết nói!?"

"Ma ma!" Nó lại lạch bà lạch bạch chạy tới ôm lấy một chân của Cao Đạt.

Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung động.

Cao Đạt: "..."

Mặt Đại Bạch giật giật, lớn tiếng nói: "Điểm chú ý của cả hai người đều có vấn đề đó! Trọng điểm đáng nói đúng ra phải là vì sao nhân sâm này có thể phân biệt được Đạt Nhất, Đạt Nhị, ai là đực, si là cái chứ? Gâu!"

Mọi người: "..."

"Tôi có dự cảm xấu..." An Lâm nhìn tình hình bốn phía, trong lòng chợt lạnh.

Nói rồi, nó ôm lấy đùi Cao Đạt, khóc nói: "Ma ma, con muốn uống sữa..."

Lẽ nào nhân sâm này vẫn chưa thành tinh? Nhẫn không gian không thể chứa sinh mệnh có trí tuệ, không ngờ nhân sâm hoàng kim lại có thể để vào nhẫn không gian, việc này không phải nói rõ nó không phải sinh mệnh có trí tuệ sao?

Quỷ quái nhìn thấy đám người An Lâm bỏ chạy, điên cuồng đuổi theo.

An Lâm không có nhiều thời gian lo lắng như vậy, tiến vào hình thức chiến đấu.

"Chạy đi!" An Lâm hét lớn một tiếng, túm lấy nhân sâm lập tức cưỡi gạch bay lên.

"Bây giờ chúng ta trốn ở đâu!?" Ngân Ngư nói với giọng đầy gấp gáp.

Đúng lúc này, dường như ác quỷ và cốt quỷ ở bốn phía đã chịu kích thích nào đó, mang theo khí thế ngập trời, ùn ùn đánh về đám người An Lâm, trong đó còn có ba Cốt Vụ Long Kỳ Hóa Thần.

Hiện giờ An Lâm đã thu thập được kha khá bảo vật, nhân sâm hoàng kim kia hơn một nửa là sâm Luân Hồi, ở trong này đã không còn thứ gì tốt.

"Chạy về hướng lối ra! Xem thử con đường ra khỏi không gian có mở hay không!"

Ác quỷ phía sau càng ngày càng nhiều, làm cho cô dựng cả tóc gáy, nếu tốc độ bỏ chạy hơi chậm đi vài phần, bị đuổi kịp, chắc chắn sẽ phải chết.

Mọi người không chút do dự bắt đầu bỏ chạy.

Quỷ quái ở bốn phương tám hướng giống như đều bị cái gì đó kích thích, điên cuồng đánh tới phía An Lâm.

Bọn chúng không có dấu hiệu dừng lại, từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, càng ngày càng đông.

Cứ tiếp tục như vậy, có quỷ mới biết sau đó sẽ hình thành một đám đại quân ác quỷ quy mô cỡ nào.

An Lâm thử cất nhân sâm hoàng kim vào nhẫn không gian, không ngờ lại thành công.

Phía trước bỗng nhiên lại có một đám ác quỷ đánh tới.

"Phì phì..."

Vậy nó biết nói chuyện lại là thế nào? Còn muốn uống sữa...

Kết giới con đường không gian.

Khe nứt màu trắng càng lúc càng lớn, trên cơ bản đã khôi phục kích cỡ vốn có.

Chàng trai tóc dài màu đỏ nhìn về phía con đường xa xa, ánh mắt nóng rực.

Hiện giờ là lúc thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Chỉ là đám cốt quỷ vòng ngoài không gian vẫn là một phiền toái rất lớn, dựa vào thực lực một mình hắn, không có vật hy sinh làm mồi, cứ như vậy đột phá thẳng vào phòng tuyến của cốt quỷ, nói không chừng sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.

"Ầm ầm ầm..."

Hửm? Tiếng động gì.

Xích Ô nhìn lại phía sau, nhìn thấy bầu trời phía xa dường như tối sầm lại, đen như mực.

Lại nhìn kỹ hơn, mẹ ơi! Xích Ô bị dọa tiểu ra quần, chân cũng bắt đầu run rẩy, con mẹ nó tất cả đều là ác quỷ và cốt quỷ!!!

Ngân Ngư nhìn thấy thấy cái dáng vẻ này của Xích Ô, thì vẫn nghiêm mặt như cũ, không nói lời nào.

Xích Ô Vương Tử tỏ vẻ xấu hổ, viền mắt ửng đỏ, nước mắt chực tràn ra: "Phải... là anh vô dụng, chỉ trách anh không có năng lực cứu em ra khỏi vực Vạn Quỷ... Chỉ là, em có thể bình an thật sự là tốt quá..."

Ngân Ngư nhìn thấy là ai tới, vẻ mặt ngẩn ra, sau đó xoay mặt đi, lạnh giọng cười nói: "Anh còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt em?"

Hốc mắt Xích Ô đượm hồng, bay tới phía công chúa Ngân Ngư.

Thập Tam Muội, cô không có việc gì thật là tốt quá rồi!

Nhìn thấy mọi người sắp bay đến nơi này, hắn lập tức hóa thành một luồng đỏ sậm vọt ra.

Ngay sau đó, hắn thấy được những gương mặt quen thuộc kia, loài người kia, chó, khỉ.

Là bọn họ!?

Sắc mặt Xích Ô Vương Tử thoáng lạnh đi, việc An Lâm bán đứng hắn, hắn còn nhớ đó.

Tuy rằng hắn cũng bán đứng đồng đội, nhưng đó là thị vệ của hắn, hắn có thể bán, nhóm người này dựa vào cái gì mà bán đứng hắn? Hắn thật đau lòng mà!

Sau đó, trong lòng hắn nẩy lên, bởi vì hắn lại nhìn thấy ba bóng người quen thuộc.

"Thập Tam Muội! Thế mà cô ấy vẫn còn sống?"

Thật tốt quá! Đang lo làm sao giải thích với phụ vương chuyện này đây, vậy thì đỡ rồi, là đám người kia cứu cô ấy sao?

Xích Ô Vương Tử cũng không cho rằng Thập Tam công chúa có thể dựa vào năng lực của chính mình chạy thoát khỏi Vạn Quỷ Vực kia, tất nhiên là có người trợ giúp. Nếu là như vậy, thái độ của hắn đối với An Lâm sẽ tốt hơn một chút.

Hắn biết đây gần như là cơ hội cuối cùng để thoát khỏi kết giới này, đàn quỷ phía sau cũng không phải là đùa giỡn.

Xích Ô Vương Tử Hai mắt căng mắt nhìn kỹ, bên kia có người!

Ấy... Không đúng!

Hắn rõ ràng chỉ là người qua đường mà, phải thù hận đến cỡ nào mới điều động nhiều ác quỷ như vậy?

Bọn chúng chạy tới làm gì, không phải là tới làm thịt hắn chứ?

Hai mắt Xích Ô trợn tròn, vẻ mặt không thể tin, nhìn theo bầy quỷ từ xa cắn xé tới.

Bao nhiêu con tất cả đây, ba vạn con? Năm vạn con? Hay là mười vạn con?

Thật ra lúc An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên không thôi. Cái dáng vẻ tình sâu nghĩa nặng này của Xích Ô Vương Tử, nếu ở trái đất, rõ ràng là ứng cử viên sáng giá cho giải Oscar! Tuyệt đối có thể bỏ xa Ma Vương Trí Tuệ một vạn con phố.

Lúc này Xích Ô mới quay đầu nhìn về phía An Lâm, kích động nói: "Đạo hữu, vô cùng cảm ơn cậu đã cứu em gái tôi. Sau này cậu vĩnh viễn là bạn của Xích Ô tôi, vĩnh viễn là bạn của Long Đình chúng tôi!"

Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình này của Xích Ô, An Lâm khoát khoát tay, thẳng thắn nói: "Không cần cảm ơn, việc nên làm, việc nên làm, làm việc vì tiền mà thôi..."

"Làm việc vì tiền?" Xích Ô chớp chớp mắt.

"Em đưa bản đồ da dê cho An Lâm đạo hữu rồi." Ngân Ngư nói với giọng lạnh lùng.

Ầm ầm! Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, đánh cho Xích Ô ngoài cháy trong mềm.

An Lâm dùng vẻ mặt lạnh nhạt đưa cuộn da dê cho Xích Ô: "Thứ này cũng không chính xác lắm, trong mười chỗ chỉ có tám chỗ có bảo vật, ừm, trả bản đồ lại cho anh!"

Xích Ô cầm bản đồ, khóe miệng run rẩy.

Trả lại cho tôi? Bảo vật đều cầm đi rồi, cho tôi bản đồ thì có tác dụng cái rắm gì chứ!!

Xích Ô cười, cười đến mức so với khóc còn khó coi hơn.

Hắn còn định trở về Long Đình tìm người giúp đỡ, lại tới chiến trường viễn cổ này lần nữa.

Giờ thì tốt rồi, gì cũng không còn...

Ầm ầm!

Đạt Nhất, Đạt Nhị sử dụng pháo Quang Phục, nổ bay hai Hắc Vụ Cốt Long canh giữ phía trước cửa kết giới.

Mọi người đối mặt với cốt quỷ, lại bắt đầu ra sức chém giết, miễn cưỡng nổ ra một con đường, sau đó nhanh chóng xông ra ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận