Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 289: Tôi tới để trả ơn

Long Thành là thành trì số một ở Đông Hải, có vùng lãnh thổ chạy dài hơn ngàn dặm, với hàng trăm triệu sinh linh phân bố rải rác trên đó.

Nó nằm trong lòng biển sâu, lại được một cái kết giới cực to bao bọc, bắt chước thế giới trên mặt đất có mặt trời mọc mặt trời lặn, xuân hạ thu đông, hiện tại trời đã vào thu.

An Lâm cưỡi Đại Bạch, đi tới khu đô thị sầm uất này.

"Chậc chậc chậc, tòa Long Thành này không hổ là thành trì số một Đông Hải!"

"Nhìn mỏi cả mắt cũng không thấy được điểm kết thúc của dãy phòng ốc này, còn có quang cảnh tự nhiên núi non sông suối thế này, nếu là lúc trước, tôi nhất định sẽ không tin đây là cảnh tượng đang thật sự tồn tại trong đáy biển sâu!"

An Lâm nhìn mà phải liên tục thán phục, cứ như hắn vừa phát hiện ra thế ngoại đào nguyên vậy.

Bây giờ hắn đã có thể tự do hoạt động, chẳng qua là thân thể vẫn còn hơi yếu, dáng vẻ vất vả cực độ.

Đại Bạch cũng là lần đầu tiên tới Long Thành, nó nhìn xung quanh mà hai mắt tỏa sáng: "Không chỉ có như thế đâu, con gái ở nơi này cũng rất nhiều nha, các tộc ở Đông Hải đều có mỹ nữ cả. Anh An, anh mau nhìn con cá ngựa kia kìa, nó mới vừa xoay xoay cái mông á, chậc chậc chậc..."

"Này, cậu nghe nói gì chưa, công chúa thứ mười một của Long Đình sắp bị Long Vương gả cho Hạ Trạch của đội Thần Vệ rồi!" Tên tôm to màu vàng kích động mở miệng nói.

Tên tôm to còn lại nghe xong thì liền ngẩn ra: "Sao tôi nghe cậu kể mà càng lúc càng thấy khó tin vậy..."

Sau khi bọn họ tiến vào phạm vi kết giới, lại tiếp tục đi bộ thêm nửa ngày là có thể đến được Long Đình, cho nên hiện tại cũng không cần gấp gáp.

"Thật sự là không hề lừa cậu, về phần tại sao đổi ý, tôi nghe nói là..." Con tôm màu vàng ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói: "Ở đế quốc Trân Châu, Tiểu Long Nữ đã cứu được thành Trân Châu, liều mạng với mấy tên Yêu Đế một trận, cuối cùng còn cứu thêm một người tu sĩ, lại còn tế luyện huyết mạch, bây giờ huyết mạch của cô ấy coi như đồ bỏ đi rồi! Nếu không cậu nghĩ làm sao mà Long Vương chịu gả cô con gái giỏi giang như vậy cho đội trưởng đội Thần Vệ chứ. Chuyện này đã truyền đi khắp Long Đình rồi, có lẽ chỉ một hai ngày nữa là sẽ có thông báo chính thức."

Về phạm trù thưởng thức nét đẹp của các chủng tộc khác loài này, có lẽ Đại Bạch thật sự chuyên nghiệp hơn hắn nhiều.

"Đi thôi, Đại Bạch, bay đi."

An Lâm: "..."

"Vì một đám Trân Châu vô dụng và một tu sĩ loài người vừa mới quen mà tự chặt đứt con đường tu luyện của mình, chẳng lẽ Tiểu Long Nữ điên rồi?"...

Ba người An Lâm, Đại Bạch, Tiểu Sửu cứ thong dong nhàn nhã mà đi về hướng Long Đình.

Một con cá ngựa xoay mông thì có cái gì hay để nhìn?

"Ha ha... Đừng lừa gạt tôi, việc Tiểu Long Nữ từ chối Hạ Trạch trước mặt mọi người hai năm trước chính là chuyện gây xôn xao nhất ở Long Thành đấy, sao bây giờ lại bỗng nhiên đổi ý?" Một con tôm to khác vội lắc đầu, hiển nhiên không tin.

"Chị Bắc Liên, chị thật sự muốn đi à?" Ngân Ngư nắm cổ tay Bắc Liên, vẻ mặt cực kỳ không nỡ.

An Lâm hết sức hứng thú hưởng thụ phong thổ nhân tình nơi đây, lúc này, hai kẻ đang đồng hành với họ chính là... hai con tôm to.

Cô biết lần này Bắc Liên rời đi là sẽ tương đương với việc cô ấy sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Long Đình, với tính cách của Long Vương, ông ấy cũng sẽ không cho phép Bắc Liên trở lại Long Đình...

Hai con tôm càng đi càng xa, An Lâm chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt áy náy sâu sắc.

Long Đình, Phỉ Thúy các.

Ngân Ngư chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, vẻ mặt mông lung nhìn chị mình.

"Hừ... Đều do tên tu sĩ loài người kia, hắn dựa vào cái gì mà khiến chị phải bỏ ra cái giá đắt như thế này?" Ngân Ngư đầy bụng uất ức mà lại không có chỗ khiếu nại, cho nên đành đổ hết tội lỗi lên đầu cái tên tu sĩ loài người đáng ghét đó.

Tên tu sĩ kia mà không xuất hiện ở chiến trường thời viễn cổ, có lẽ Ngân Ngư sẽ bỏ mạng ở nơi đó.

Hốc mắt Ngân Ngư đỏ bừng, không biết nên nói thêm gì nữa.

Chỉ là không biết, sau khi Ngân Ngư biết được chuyện này thì sẽ có phản ứng như thế nào...

Bắc Liên thản nhiên cười một tiếng, cầm ngược lại tay Ngân Ngư: "Không phải là bởi vì chị không còn cách nào sao? Phụ vương muốn gả chị cho một người mà chị không hề thích một chút nào, chuyện này chị không thể đồng ý được. Nếu đã không thể phản kháng, chị cũng chỉ có thể rời đi."

Bắc Liên tức giận nói: "Tiễn cái gì mà tiễn, cũng không phải đi làm chuyện đứng đắn gì, chị là đang chạy trốn đấy!"

Ngân Ngư đi theo: "Em tiễn chị!"

Bắc Liên hít sâu một hơi, bắt đầu đứng lên, cố gắng tỏ ra tự nhiên: "Chị đi đây, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau."

Cô biết rõ tính cách của Bắc Liên, nói một thì không hai, không người nào có thể ép buộc cô ấy làm bất cứ chuyện gì.

Nói cách khác, cô cứu mạng tu sĩ loài người kia, thì tương đương với cứu lấy sự sống của Ngân Ngư!

Đã trồng cây gì, thì ắt sẽ hái được quả đó.

Ừ, cô cũng không lỗ lã gì cả!

Bắc Liên dịu dàng nhìn cô em gái mà mình yêu thương nhất chốn Long Đình, cười nói: "Không, chị cảm thấy chị không hối hận khi cứu hắn. Về lí do của chuyện này, em sẽ sớm biết được thôi."

Nếu không phải cô cứu tu sĩ loài người kia, hắn sẽ không xuất hiện ở chiến trường thời viễn cổ.

Cô khẽ thở dài một tiếng, có đôi lúc duyên phận thật sự rất kỳ diệu.

Bắc Liên cũng không tiếp tục nói thêm, trước hết cô không nói tên người tu sĩ kia cho người trong Long Đình biết là vì không muốn gây thêm phiền toái không đáng có cho người kia. Nhưng chuyện này là không dấu được, dù sao hành động của hai người ở đế quốc Trân Châu đã bị truyền đi khắp nơi, Ngân Ngư sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Cái miệng nhỏ nhắn của Ngân Ngư méo xẹo, vẻ mặt kiên cường không buông: "Chị, sau này chị nhất định không được quên Tiểu Ngư, lúc Tiểu Ngư đi ra ngoài rèn luyện, em sẽ dùng bùa truyền âm liên lạc với chị."

"Được rồi, chị biết rồi." Bắc Liên xoa xoa đầu Ngân Ngư, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc hết sức dịu dàng: "Em phải tự chăm sóc mình thật tốt đấy."

"Dạ, chị, chị cũng phải cẩn thận!" Ngân Ngư gật đầu, đôi mắt đẹp dõi theo bóng người xinh xắn kia.

Bóng người xinh đẹp hóa thành một tia sáng màu hồng dứt khoát bay ra khỏi Phỉ Thúy các, chạy về phía xa.

Bắc Liên nhẹ nhàng bay đi, rời khỏi cái nơi đã từng là nhà.

Có nhiều anh chị em như vậy nhưng cô cũng chỉ nói lời từ biệt với mỗi cô em gái Ngân Ngư này.

Suy cho cùng, trừ Ngân Ngư, Long Đình đã không còn bất kỳ thứ gì đáng giá để cô lưu luyến nữa.

Bây giờ cô chỉ muốn tìm một chỗ thật tốt, tự do tự tại qua hết cuộc đời còn lại mà thôi.

"Ừm... Mình nên đi nơi nào đây?"

"Cái đó... Tôi là tới giúp cô tinh luyện kích hoạt huyết mạch lần nữa."

Bắc Liên dở khóc dở cười, đang muốn mở miệng từ chối thì đã bị câu nói tiếp theo của An Lâm làm cho ngây ngốc tại chỗ.

Trả ơn?

An Lâm nghe vậy lại lắc đầu: "Không, tôi đặc biệt tới đây để trả ơn!"

Bắc Liên cảm thấy khó hiểu: "Cái gì tới chậm bị uất ức... Cậu đặc biệt tới đây để nói lời xin lỗi với tôi?"

"Thật xin lỗi, tôi tới muộn, khiến cô phải chịu nhiều uất ức như vậy..."

"Là tôi, Bắc Liên đạo hữu, tôi tới Long Thành rồi, cô đang ở Long Đình phải không? Tôi đi tìm cô."

"Không cần, tôi đã rời khỏi Long Đình, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại."

"Cái gì có duyên hay không có duyên chứ, cô đang ở đâu, tôi lập tức tới gặp cô!" Giọng điệu An Lâm trở nên vội vàng.

Bắc Liên không có trả lời, bởi vì lúc cô đang phi hành thì đã nhìn thấy đối diện có một người đang cưỡi chó bay đến.

Người thanh niên cưỡi chó hiển nhiên cũng giật mình.

Cuối cùng hắn cười: "Ha ha, quả nhiên câu có duyên gặp lại nói rất hay, xem ra duyên phận giữa chúng ta cũng không cạn đâu."

Rõ ràng người vừa cất lời chính là An Lâm, hắn cũng vô cùng ngoài ý muốn.

Bắc Liên thầm than nhẹ một tiếng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: "Cậu tìm tôi có việc gì?"

"Quả thật có chuyện." An Lâm có chút nghiêm túc lại có chút áy náy gật đầu.

Bắc Liên do dự một hồi, cuối cùng cũng đáp lại bùa truyền âm: "An Lâm đạo hữu?"

À phải rồi, hắn từng nói muốn tới Long Đình làm khách, có lẽ là đi tìm Tiểu Ngư.

Sao lại là hắn, hắn còn liên lạc với cô làm gì?

Hơi thở này là... Cô ngơ ngác, lấy bùa truyền âm ra.

Đúng lúc này, bùa truyền âm trong ngực cô bỗng nhiên chớp nháy.

Gương mặt trong trẻo xinh đẹp của Bắc Liên hiện lên vẻ hoang mang.

"Quá trình thu thập tài liệu đã làm trễ nãi thời gian, chuyện của cô tôi đã nghe nói, thật không ngờ sẽ xảy ra tình huống này... Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, tôi nhất định sẽ nói cho cô biết từ trước rồi. Vô cùng xin lỗi..."

Bắc Liên vẫn chưa thể phục hồi tinh thần, trong đầu chỉ có câu nói kia của An Lâm là còn đang vang vọng.

Cô có thể tinh luyện kích hoạt huyết mạch một lần nữa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận