Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 290: Lựa chọn của Tiểu Long Nữ

"Nhưng mà huyết mạch của tôi đã bị phế bỏ rồi mà... Cả phụ vương của tôi cũng không làm gì được, chẳng lẽ cậu có cách giúp tôi tinh luyện kích hoạt à?" Đôi mắt xinh đẹp của Bắc Liên trừng to, mặt cô hiện rõ vẻ không dám tin.

An Lâm nghiêm túc gật đầu: "Phụ vương cô không có cách, đâu có nghĩa là những người khác cũng bó tay chứ, đây là cách tôi tìm được từ chỗ của tiền bối Thần Âm, bảo đảm sẽ thành công!"

"Tiền bối Thần Âm... người cậu nói chẳng lẽ Thiên Long Nữ Thần Âm của long tộc?" Bắc Liên mở to miệng, như vừa nghe được chuyện gì cực kì đáng sợ vậy.

Thần Âm chính là tiền bối có hy vọng hợp đạo thành công nhất trong gần mấy mươi ngàn năm nay ở Long Đình đó, nếu tiền bối chịu chọn đi long đại đạo, nói không chừng đã sớm thành công rồi. Nhưng những gì người trải qua, cũng đã đủ để người trở thành nhân vật được truyền tụng ở Long Đình, đồng thời Thần Âm cũng là người Bắc Liên cực kì sùng bái. Vậy mà giờ An Lâm lại nói cho cô hay, hắn tìm được cách giúp cô khôi phục huyết mạch từ trong tay Thần Âm, làm sao Bắc Liên còn bình tĩnh cho nổi chứ.

"Là cô ấy đó." An Lâm gật đầu khẳng định, "Tôi cũng chỉ vô tình tìm được cách tinh luyện và kích hoạt huyết mạch này thôi, đi nào, chúng ta đổi một chỗ khác rồi hãy nói tiếp."

An Lâm nói xong, bèn cưỡi chó bay về một hướng khác, Bắc Liên ngây ngốc đi theo sau hắn, như còn đang tiêu hoá chuyện này.

Trên một ngọn núi xa xôi, hoàn cảnh nơi này cực kì im lặng, thi thoảng mới có một hai tiếng côn trùng kêu.

"Ừm, hoàn cảnh chỗ này không tệ, là một nơi rất tiện tiện để làm chuyện lén lút." An Lâm nhìn hoàn cảnh chung quanh, vừa lòng gật đầu.

An Lâm nghe vậy thấy ngực đau buốt, mẹ nó, câu này của Đại Bạch có khác nào đánh địch một ngàn, tự giết tám trăm đâu chứ!

An Lâm phát hiện Bắc Liên vẫn luôn nhìn mình, không khỏi đỏ mặt xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Đừng làm rộn nữa, vào việc chính nào!"

"Ai nói câu này cũng được, chỉ có cậu là không được! Con chó lưu manh như cậu còn mặt mũi để phán xét tôi à?" An Lâm tức giận cãi lại.

Cô đã lấy lại tinh thần từ những lời An Lâm nói khi nãy, tuy vẫn còn rất kích động, nhưng cô không vội mở miệng, chỉ dùng ánh mắt chờ mong, ngóng trông nhìn người thanh niên trước mặt mình.

"Bốp!"

Bắc Liên yên lặng nhìn An Lâm lần lượt lấy mớ tài liệu trong nhẫn không gian ra, những tài liệu này đều ẩn chứa dao động sức mạnh cực kì mãnh liệt, chỉ cần nhìn một cái, cũng đủ biết chúng không hề tầm thường, đặc biệt là khi nhìn thấy dây mây Tử Cổ và chân huyết Ứng Long, trong lòng cô càng thêm chấn động.

Bắc Liên: "..."

Nói rồi, hắn bắt đầu lấy đồ trong nhẫn không gian ra.

Đầu Đại Bạch dính ngay một quyền.

"Anh An, tuy rằng đại ý câu này không có vấn đề gì hết, nhưng sao nó nói ra từ miệng cậu lại đáng khinh tới vậy nhỉ? Gâu!" Đại Bạch thở dài một hơi, mở miệng tranh cãi.

Bắc Liên nhìn một người một chó đứng đó đùa giỡn, mặt hiện lên ý cười thật khẽ.

"Ừm, tài liệu đã đủ rồi, lát nữa tôi sẽ hợp lực với Tiểu Sửu bố trị một trận pháp tinh luyện huyết mạch, những chuyện khác cô không cần phải lo, chỉ cần bước vào ngồi xuống chính giữa trận pháp, vận chuyện tâm pháp Chân Long là được." Những lúc nói chuyện quan trọng, An Lâm đều rất nghiêm túc.

"Gâu! Trên không đàng hoàng dưới sẽ rối loạn, chủ nhân thế nào, chó cũng sẽ thế đó!" Đại Bạch không hề yếu thế, phản bác lại ngay.

Trận pháp bố trí cực kỳ phức tạp, đây dù gì cũng không phải là trận pháp bình thường gì, nó cần một lượng năng lượng cực kì lớn, không chỉ cần nguyên khí trong thiên địa làm mỗi, mà còn cần tới một trăm ngàn viên linh thạch duy trì.

"Đây là gỗ Trầm Nguyệt ngàn năm tôi lấy được ở Lục Đảo; đây là dây mây Tử Cổ tôi lấy được trong chiến trường Viễn Cổ của Long Đình, đây là chân huyết của Ứng Long; đây là Huyền Băng Hàn Tinh của đảo Băng Thiên Sương, đây là Mãng Hoang Hỏa Cốt của núi lửa Đằng Xà, đây là dược thảo Thần Bạch của đảo Tôn Ma..."

Cô từng nghe nói về hai thứ tài liệu này ở chỗ Ngân Ngư, chẳng lẽ An Lâm mạo hiểm đi vào chiến trường Viễn Cổ là vì lấy hai thứ tài liệu này à? Thì ra là thế... Hoá ra An Lâm cực khổ đi vào chiến trường Viễn Cổ là vì sưu tập hai thứ tài liệu này, để giải quyết chuyện huyết mạch cho cô.

Bước thứ hai, chính là thử kích hoạt lại huyết mạch đã ngủ say trong người Bắc Liên, là quá trình hồi sinh thứ đã chết, tương đương với việc dung hợp lại những mảnh vỡ đã được xếp lại một cách hoàn mỹ nhất, biến nó trở thành món đồ sứ đẹp đẽ như lúc ban đầu, đây cũng chính là bước để kì tích xuất hiện.

Phá huỷ một món đồ cực kì đơn giản, nhưng muốn sửa chữa lại món đồ đó về như ban đầu thì độ khó đã tăng lên mấy chục lần. Cũng như khi ta làm bể một món đồ sứ, rồi muốn phục hồi món đồ sứ đó về nguyên dạng vậy, độ khó trực tiếp tăng tới mấy cấp lận

Không biết đã trải qua bao lâu, một tiếng rồng ngâm vui sướng cất lên vang vọng khắp thiên địa.

An Lâm và Tiểu Sửu là hai người điều khiển trận pháp chính, hai người chia cả quá trình này làm hai giai đoạn, một giai đoạn là đưa nguyên khí vào trong trận pháp, dẫn dắt trận pháp khởi động.

Sức mạnh đang bùng cháy trong cơ thể cô, còn mạnh hơn cả trước khi cô hiến tế huyết mạch nữa!

Chỉ mỗi việc bố trí trận pháp đã tốn mất cả tiếng đồng hồ, tiếp theo sau là chuyện vận chuyển trận pháp.

"Ha ha, Tiểu Long Nữ, cô xem đi, tin tưởng tôi tuyệt đối không sai đâu, coi đi, giờ chúng ta thành công rồi nè!" An Lâm vừa cười đắc ý vừa nói.

Thân thể hắn vốn chưa khoẻ lại hoàn toàn, giờ lại còn dốc sức vào chuyện này, thật sự rất mệt mỏi, mệt tới không ngồi dậy nổi luôn.

An Lâm mệt đến kiệt sức, mồ hôi đầm đìa nằm dài trên đất, thuận tay lấy một viên Bổ Khí đan ra cắn.

Trận pháp vừa khởi động, ảo ảnh của một con rồng vàng vừa cổ xưa vừa mờ mịt, mang theo vương uy vô vàn xuất hiện giữa trời đất, tinh hoa của tài liệu bị trận pháp thôi thúc, hoá thành những đường nước nhỏ, bay vào trong cơ thể Bắc Liên, cọ rửa huyết mạch loang lổ của cô.

Như thể đang nói: Tiểu Long Nữ tôi đã trở về rồi!

Đúng vậy, Tiểu Long Nữ cao ngạo lạnh lùng của ngày xưa đã trở về.

Bắc Liên đứng thẳng người dậy, cảm nhận sức mạnh huyết mạch mênh mông bùng cháy trong cơ thể mình.

Hiện giờ bước đầu tiên là phải tinh luyện rửa sạch huyết mạch trong người Bắc Liên, bài trừ tạp chất, một bước này không khác gì sắp xếp những mảnh vỡ của món đồ sứ lại nguyên dạng.

Như cây khô gặp mùa xuân, cá khô trở mình...

Tất cả tài liệu đều nhanh chóng héo rũ, năng lượng bị con rồng vàng hút cạn, sau đó chuyển dời lên người cô gái đang ngồi giữa trận pháp.

Bất tri bất giác, họ đã vào tới bước thứ hai, trận pháp cũng bắt đầu vận chuyển mạnh hơn, nguyên khí trong thiên địa và năng lượng trong linh thạch đều bị rút hết vào trận pháp, khiến ảo ảnh của con rồng vàng càng ngưng đọng hơn.

Nói thật trước khi bắt đầu làm, hắn vẫn không tự tin mấy, dù sao lý luận hay tri thức hắn đều không thiếu, nhưng hắn chưa từng thực nghiệm lần nào hết, ai biết giữa đường có xảy ra chuyện bất ngờ nào không chứ.

Nhưng An Lâm vừa nghe được tiếng rồng ngâm kia, thì biết ngay là mình đã thành công!

Bắc Liên dùng ánh mắt phức tạp nhìn An Lâm đang nằm dài dưới đất.

Phải, là cô hy sinh huyết mạch của mình để cứu mạng An Lâm, nhưng lúc ấy cô không hề nghĩ gì nhiều, cũng không hề dự đoán được, hơn mười ngày sau An Lâm sẽ trở về, còn mang theo tài liệu có thể tinh luyện kích hoạt lại huyết mạch đi tới chỗ cô, giúp cô mở ra một cuộc đời mới.

"Cám ơn."

Bắc Liên không biết nên nói gì nữa, cô suy nghĩ một lúc lâu, mới thốt ra hai chữ này.

An Lâm cười khoát tay: "Cám ơn làm gì, nếu không nhờ có cô, mạng tôi đã để lại ở thành Ba Lan rồi!"

"Tôi chỉ trả lại ơn cứu mạng của cô thôi, với lại mạng tôi hơi bị đáng giá đó nha, cái ơn này không dễ dàng trả hết vậy đâu, phải trả từ từ thôi. Ừm... giờ không cần phải trả gấp, nhưng sẽ có một ngày tôi lớn mạnh hơn bây giờ, danh tiếng vang khắp cả đại lục. Tới lúc đó, tôi sẽ bảo kê cho cô!"

Bắc Liên che miệng bật cười, không chấp nhất so đo làm gì: "Được, vậy tôi phải ôm chặt bức tượng Phật lớn như cậu đây mới được."

An Lâm tỏ vẻ đương nhiên gật đầu, rồi lại nói: "Vậy tiếp theo đây cô định làm gì?"

Bắc Liên đương nhiên biết An Lâm đang hỏi cái gì, giờ sức mạnh huyết mạch của cô đã khôi phục, chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào cô cũng có thể lấy lại địa vị của mình ở Long Đình.

Một nơi nào đó trong lòng An Lâm, từ nay về sau có thêm một người, được hắn dán lên cái nhãn "thích".

Bắc Liên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn An Lâm, dường như cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng tất thảy đều hoá thành một nụ cười tươi đẹp như gió xuân, cô phất tay, xoay người bay đi.

"Tạm biệt Tiểu Long Nữ."

"Vậy thì An Lâm, chúng ta chia tay ở đây nhé, có duyên sẽ gặp lại!"

"Tôi không muốn trở về." Bắc Liên hít sâu một hơi, cười nói.

Một khi rời khỏi Long Đình, cô sẽ mất hết tất cả tài nguyên tu luyện, công pháp, đan dược, linh thạch, tài liệu, không còn bất kì thứ gì cả, triệt để trở thành một tán tu, mọi thứ cô cần, cô đều phải tự mình giành lấy...

Nhưng không biết tại sao, cô không hề muốn quay trở về nơi đó.

An Lâm rất hiểu cho quyết định của Bắc Liên, bây giờ là thời đại nào rồi, giới tu tiên còn chơi trò ép duyên mai mối, chỉ dựa vào điểm này, hắn đã không có bất kì hảo cảm gì với Long Đình.

Làm vậy có khác nào đang phạm pháp đâu chứ!

"An Lâm, cậu về Long Đình nhớ nhắn Ngân Ngư dùm tôi nhé, cứ bảo huyết mạch của tôi đã khôi phục nên tôi muốn đi vào đất liền du lịch vài năm, cậu bảo cô ấy đừng lo lắng gì cả, cũng nhớ phải giúp tôi giữ bí mật chuyện này."

"Ừm, cô không tự mình đi tạm biệt cô ấy à?"

"Được rồi, tình cảm là một thứ rất dễ bị hao tổn, nếu đã dốc hết tình cảm nói lời chia tay một lần, giờ làm lại, sẽ rất lãng phí tình cảm."

"..., Vả lại, có gặp tôi cũng không biết nên nói gì cho phải."

Cho dù cô biết rất rõ tính tình người nhà mình là vậy, nhưng khi mọi chuyện thật sự xảy ra trên người cô, cô lại thấy tim mình lạnh thấu. Một gia đình không hề có chút dịu dàng hay ấm áp gì, chỉ dựa vào một dòng máu chung để duy trì, thật sự đáng để cô nâng niu trân trọng trong tay à?

Khi mọi người biết được tin huyết mạch của cô đã bị phế, tu vi sẽ không còn tăng tiến được thêm nữa, các anh chị em xưa nay luôn hoà khí với cô, giờ lại lạnh lùng xa cách, cả một câu quan tâm cũng không có, chỉ còn mỗi mình Ngân Ngư là vẫn như cũ. Phụ vương càng quá đáng hơn, không thèm để tâm tới ý kiến của cô, nhất quyết muốn gả cô cho Hạ Trạch.

Có một câu rất hay, hoạn nạn mới biết lòng nhau.

Nhưng mà... cô thật sự muốn trở về đó à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận