Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 296: Trở về trái đất

Một đạo quan nhỏ nằm trong quần sơn chợt tỏa ra ánh sáng trắng lóa mắt.

Hai tên đạo sĩ đứng cạnh trận pháp với vẻ mặt đầy cung kính.

Sau khi ánh sáng trắng tản đi, tám tên tu sĩ bắt đầu lần lượt xuất hiện tại đây.

Tên tu sĩ cầm đầu cưỡi một con chó lớn màu trắng, khí chất mạnh mẽ, uy phong lẫm liệt.

"Vãn bối Lý Trường Sinh."

"Vãn bối Lý Ngọc."

"Cung nghênh Tiên Sứ hạ phàm!"

Sau khi hai tên đạo sĩ trông thấy tám người tu sĩ kia xuất hiện thì ngay lập tức cung kính hành lễ.

An Lâm mở bản đồ hướng dẫn ra: "Ừ, bây giờ chúng ta đang ở một huyện thành rất xa xôi là tỉnh Quế, quả đúng là cách Thiên Trì một mảnh trời nam, một vùng biển bắc."

Hắn là Đại Tứ Đường Tây Môn, nghĩ lại thời điểm lần đầu tiên hạ phàm, năm đầu tiên cũng quen biết được một số bạn bè tại đây.

Lúc này, chỉ có hai người khẩn cấp móc điện thoại di động ra.

"Ba năm rồi, không biết mấy người bạn cũ kia bây giờ ra sao." Một chàng trai có khuôn mặt thanh tú miệng cười tủm tỉm, nói.

Hai tên đạo sĩ nghe vậy thì nhanh chóng lui ra. Bọn họ chỉ biết là sẽ có Tiên Sứ tới nơi đây, nhưng mà cụ thể là để làm gì, bọn họ còn chưa có tư cách được biết.

Đúng lúc bây giờ trong nhóm có người đang comment.

An Lâm cưỡi trên lưng Đại Bạch sung sướng hít thở bầu không khí hết sức quen thuộc, cười nói:

Nghe thấy lời Đường Tây Môn nói, An Lâm cũng kịp phản ứng lại, click mở Wechat lâu không dùng trong điện thoại, vào nhóm "Các tu sĩ trên toàn thế giới cùng nhau sát cánh bảo vệ Trái Đất".

"Nơi này chính là Oa giới ư? Đúng là nguyên khí đất trời có hơi loãng, chỉ là chênh lệch cũng không lớn lắm." Vì mới hạ phàm lần đầu tiên nên Hồ Quán rất hiếu kỳ với những sự vật, sự việc ở Trái Đất.

"Không cần đa lễ, các cậu cứ đi làm việc của mình, những chuyện khác, để tôi xử lí là được."

Liễu Thiên Huyễn nháy đôi mắt tím linh động, ngạc nhiên nói: "Trời ạ, thế mà lại có thêm hơn mười vị anh hùng mới? Tự nhiên tôi cảm thấy như bị thời đại vứt bỏ!"

[Thiên Linh Linh: Tức chết tôi rồi, trong nhóm còn có ai tới hỗ trợ không? Đám người khốn kiếp kia nuôi tới hơn trăm cổ nhân, quả thực là táng tận lương tâm, tuyệt đối không thể để bọn họ tiếp tục tồn tại!]

Một là An Lâm, người còn lại là Liễu Thiên Huyễn.

[Thần Toán Tử Bách Phát Bách Trúng: Đến Thanh Hà Kiếm Tiên cũng không thể phá cái trận pháp hộ sơn kia, chúng tôi cũng chẳng giúp được cái gì, chỉ sợ phải tới mời chưởng môn của Tứ đại giáo phái đến ra mặt may ra mới được.]

Phần lớn những cái tên bên trong đó đều rất quen thuộc, chỉ là số thành viên đã tăng thêm mười mấy người, hẳn là người mới gia nhập trong hai năm qua.

[Thanh Hà Kiếm Tiên: Toàn bộ người của Hắc Vu giáo đều trốn vào núi Ngũ Thải rồi, trận pháp hộ sơn thật sự quá mạnh, chúng tôi không phá được.]

Hơn mười giây sau.

[Đạo Sĩ Rởm Tiểu An: Điền Linh Linh, gửi cho tôi định vị tọa độ nơi cô đang ở, tôi tới giúp cô.]

[Bom Nguyên Tử Tiên Tử: Mẹ kiếp! Đây là tình huống gì?]

An Lâm xem tới đây, trên mặt hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, mẹ nó, đây là muốn người ta hiển linh trước chứ gì nữa!

Toàn bộ tu sĩ trong nhóm chat lập tức náo loạn, dường như vô số tu sĩ ẩn cư đã lâu cũng bị dọa đến rồi.

[Kim Ngọc Tử: Tôi đi hỏi thăm một chút.]

[Thiên Linh Linh vô cùng kích động: A a a a... Đạo sĩ rởm! Là anh thật sao? Tôi lập tức gửi tọa độ đến ngay!]

[Đạo Sĩ Rởm Tiểu An: Tôi mới đi hai năm thôi mà mấy người đã đến nông nỗi này rồi sao?]

[Đạo Sĩ Rởm Tiểu An: ...]

Cứ như vậy, một tài khoản đã im hơi lặng tiếng suốt hai năm trời bỗng nhiên xuất hiện.

[Tĩnh Tâm Tiên Nữ: Tôi bị hoa mắt à?]

[Kim Ngọc Tử: Xác chết vùng dậy sao?]

[Chúa Cứu Thế: Bị trộm tài khoản hả?]...

Nhom chat vừa đang nhiệt tình như lửa, đột nhiên yên lặng triệt để.

[Thanh Hà Kiếm Tiên: Bà mẹ nó!]

[Thần Toán Tử Bách Phát Bách Trúng: Bà mẹ nó!]

[Thiên Linh Linh: Bà mẹ nó!]

Rất nhanh, một tọa độ định vị đã xuất hiện trong nhóm chat.

[Mộc Ngưu Đạo Nhân: An Lâm đạo hữu có tự tin phá vỡ được cái trận pháp hộ sơn kia không? Đó chính là trận pháp mà đến cả Thanh Hà Kiếm Tiên có tu vi Dục Linh trung kỳ cũng không thể phá được đấy.]

[Đạo Sĩ Rởm Tiểu An: Yên tâm, không thành vấn đề.]

[Chúa Cứu Thế: Mộc Ngưu, phải chăng lão già nhà ông đã quên mất trận chiến tàng khu năm ấy?]

[Mộng Âm Tiên Tử: Ha ha, cuối cùng độc tôn cũng muốn đại triển thần uy!]

Lúc này, trong nhóm chat có rất nhiều tu sĩ bắt đầu thổi phồng An Lâm, trận chiến năm ấy đúng thật là một sự kiện kinh thiên động địa, được vô số tu sĩ tôn sùng coi là truyền thuyết cấp bậc đại chiến.

[Bạch Linh Xà: Ôi, các vị tiền bối, mọi người kể cho tôi xem tiền bối Đạo Sĩ Rởm Tiểu An là ai vậy?]

Một người mới vào diễn đàn không lâu, nhìn thấy toàn bộ diễn đàn bỗng nhiên điên cuồng, hơn nữa khởi nguồn lại là do một vị đạo hữu mà chính mình chưa từng gặp qua cũng chưa từng nói chuyện, lòng hiếu kỳ không khỏi trỗi dậy.

[Thần Toán Tử Bách Phát Bách Trúng: Ha ha, Tiểu Bạch Xà, cậu vừa mới gia nhập diễn đàn, không biết đại thần mà diễn đàn chúng ta che giấu, để tôi kể một vài sự tích về vị đại thần này cho cậu nghe nhé.]

Thiếu nữ tóc ngắn màu nâu bỏ điện thoại xuống, cầm lấy bộ đàm, mở miệng nói: "Các đạo hữu ở quan khẩu xin chú ý, viện binh của Hắc Vu giáo đang trên đường tới, một khi có chuyện gì xảy ra, hãy lập tức báo về đây."

Một chàng trai mặc trang phục màu xanh lục đang cầm kiếm mà đứng, mang vể mặt nghiêm trọng nhìn về phía trận pháp cách đó không xa.

Núi Ngũ Thải tỉnh Quế, một cái vòng bảo hộ được hình thành từ sương mù ngũ sắc, bao vây bốn phía của ngọn núi.

Thiên Linh Linh gửi một icon "khinh thường" tới, rồi không nói thêm gì nữa.

[Đạo Sĩ Rởm Tiểu An: Không thành vấn đề, chờ đại quân của tôi đến sẽ đẩy lùi tất cả!]

Thiên Linh Linh nhanh chóng trả lời: [Được, chúng tôi đang ở bên ngoài trận pháp, chỉ là hình như Hắc Vu giáo cũng đang gọi viện binh, các anh mau nhanh lên, bằng không viện binh của chúng mà tới thì rắc rối to.]

Khuôn mặt Tô Thiển Vân nóng ran, căng thẳng nói: "Bạn học An Lâm, tôi... Tôi không nói với người khác."

Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành là đồng đội lâu năm, đương nhiên sẽ không phản đối.

Cứ như vậy, bảy người dưới sự dẫn dắt của An Lâm, hấp ta hấp tấp chạy tới núi Ngũ Thải.

Núi Ngũ Thải là một ngọn núi nổi tiếng nằm trong phạm vi nội tỉnh, cách vị trí của bọn họ hơn hai trăm kilomet.

Thoạt nhìn thì hai trăm kilomet khá là xa, nhưng đối với những tu sĩ đều ở cảnh giới Dục Linh Kỳ, thì chẳng cần tới một tiếng là có thể đuổi đến.

Cưỡi trên người Đại Bạch, An Lâm mở điện thoại ra lần nữa, xem nhóm chat của các tu sĩ.

Phát hiện "Bạch Linh Xà" gửi lời mời kết bạn tới, còn thêm một tin nhắn bổ sung: [Độc tôn tiền bối, anh đẹp trai quá, tôi rất sùng bái anh a a a a a.]

An Lâm yên lặng xem nhẹ tin nhắn này, vừa thấy chính là fan não tàn, hắn không thể chấp nhận lời kết bạn này, bằng không mỗi ngày đều sẽ bị quấy rầy mất.

[Đạo Sĩ Rởm Tiểu An: Điền Linh Linh, nửa giờ sau tôi tới!]

Diêu Minh Hi và Hồ Quán: "Anh An chỉ đi đâu, chúng em sẽ đánh đó!"

Liễu Thiên Huyễn: "Đi nhanh thôi, chị đây còn muốn chơi game!"

Đường Tây Môn: "Ha ha, tôi đã sớm muốn hoạt động gân cốt rồi, hy vọng bọn họ sẽ không khiến tôi phải thất vọng."

An Lâm: "Đi, tôi đưa mọi người đi thu phục đám tà tu trên Trái Đất!"

Việc này tạm thời không đề cập tới nữa, sau khi An Lâm nhận được định vị của Điền Linh Linh, hắn lập tức dẫn đại đội của mình đi luyện tập một chút.

Rất nhanh, theo từng sự tích được Thần Toán Tử Bách Phát Bách Trúng nói ra, người mới dễ thương Bạch Linh Xà trong nhóm chat đã hoàn toàn bị hoảng sợ bởi sự tích về đạo sĩ rởm.

"Ai da, chị Linh Linh, chị nói xem anh ấy có thể giải quyết đám viện binh kia không? Chúng em đã đặt cả nhà cửa tính mạng vào đây rồi đó." Trong bộ đàm truyền tới một tiếng cười yêu kiều của thiếu nữ.

Điền Linh Linh hơi bĩu môi: "Hắn ta à, cũng có chút bản lĩnh, thỉnh thoảng cũng sẽ bùng nổ. Nếu là ở trạng thái bình thường, thì cũng mạnh hơn tôi một chút."

"Wow! Vậy thì em yên tâm rồi!" Cô gái bên kia nhẹ nhõm thở dài một hơi, lấy tính cách kiêu ngạo kia của Điền Linh Linh, nói hơi mạnh, vậy thì chắc chắn là rất mạnh.

Cùng lúc đó, bên trong núi Ngũ Thải, hơn mười người mặc trang phục tu sĩ đang vô cùng căng thẳng nhìn chăm chăm vào một chàng trai đứng ở trung tâm, đó là giáo chủ Hắc Vu giáo của bọn họ - Tưởng Bằng.

"Giáo chủ, giáo bao người của Hỏa Độc giờ mới đến?" Một tên trưởng lão không nhịn nổi mà lên tiếng hỏi.

Tưởng Bằng mỉm cười dữ tợn: "Yên tâm, Hỏa Độc giáo đang ở gần đây, tối đa là mười phút nữa sẽ đến. Tới lúc đó, chúng ta một hơi giết ra ngoài, hai bên giáp công, diệt sạch đám tu sĩ không biết trời cao đất dày kia!"

Chúng tu sĩ nghe vậy đều cảm thấy chấn động, bọn họ đã sớm bị đám tu sĩ nhân loại ở ngoài núi kia đuổi giết đến uất nghẹn, chủ yếu là do Thanh Hà Kiếm Tiên quá mạnh, Tưởng Bằng khó có thể đơn độc ngăn cản, cho nên mới liên tục tháo chạy như lúc này.

Nhưng nếu Hỏa Độc giáo tới, tình huống sẽ khác, phải biết rằng giáo chủ Hỏa Độc giáo cũng là cường giả Dục Linh Kỳ, hai người hợp lực, nói không chừng thật sự có thể nuốt hết đám tu sĩ kia vào bụng.

Rất nhanh, đôi mắt của Tưởng Bằng lập tức sáng lên.

Nơi xa, một đoàn người toàn thân bao quanh lửa độc khói độc rào rạt mà tới, phía sau còn có hơn mười người khoác trên mình trường bào màu đỏ, tu sĩ có hơi thở vô cùng mạnh mẽ.

"Ha ha ha, người của Hỏa Độc giáo tới rồi! Chúng ta giết ra ngoài, diệt sạch đám tu sĩ kia!" Tưởng Bằng vung tay hô lớn, sĩ khí của tu sĩ bốn phía nháy mắt tăng vọt, theo đó hoan hô.

Điền Linh Linh và Thanh Hà Kiếm Tiên cũng nhận ra sự uy hiếp đến từ phía trong núi, sắc mặt đều biến đổi.

"Không được rồi, không ngờ rằng viện quân của Hắc Vu giáo lại tới trước, bọn họ muốn nuốt sạch chúng ta!" Điền Linh Linh lấy ra một số bùa chú, trên mặt hiện lên biểu cảm không cam lòng, đã chuẩn bị liều mạng để chiến đấu.

Nhưng mà đúng lúc này, tầng mây phía chân trời xảy ra dị tượng.

Một con chó trắng lớn từ trên trời giáng xuống, thiên phong ngập trời đè bẹp toàn bộ hơn mười tu sĩ dưới mặt đất.

"Ai đó!?"

Người duy nhất đứng thẳng chính là một người quanh thân bao phủ lửa độc và khói độc, ngẩng đầu nhìn lên không trung, kinh hãi kêu to.

Nhưng mà tiếp đón hắn, là một luồng hồ quang màu đen.

Nháy mắt, An Lâm đã xuất hiện ở phía sau hắn, vung kiếm lên, sau đó phóng khoáng thu kiếm về.

Máu tươi vẩy ra, giáo chủ Hỏa Độc giáo chết không nhắm mắt, yên lặng ngã xuống đất.

"Vừa thấy đã biết không phải người tốt, giết trước rồi nói." An Lâm lắc lắc đầu, sau đó nhìn thiếu nữ tóc nâu cách đó không xa, phất tay chào hỏi, "Hey, Điền loli, tôi vẫn được xem như là đến đúng lúc phải không?"

Điền Linh Linh trừng lớn hai mắt, bốn chữ 'không thể tin được' hiện lên trên mặt.

Hỏa Độc giáo - giáo phái mạnh nhất Tây Nam, vừa đối mặt đã bị tiêu diệt toàn bộ?

Đường đường là giáo chủ của một giáo phái, là cường giả cảnh giới Dục Linh Kỳ, mà lại bị một kiếm của An Lâm chém chết?

Thiếu nữ thật sự không nhịn được mà há to miệng: "Mẹ kiếp! Sao anh lại mạnh như vậy hả đạo sĩ rởm?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận