Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 298: Tặng quà cho cha

Tu sĩ trên toàn thế giới cùng liên hợp lại chung sức bảo vệ trái đất.

[Thanh Hà Kiếm Tiên: Giải quyết xong, chúng ta đã diệt tận gốc đám tai họa Hắc Vu giáo.]

[Kim Ngọc Tử: An Lâm đạo hữu ra tay?]

[Thanh Hà Kiếm Tiên: Không sai, hắn còn mang đến bảy cường giả Kỳ Dục Linh làm tiếp viện.]

[Thần Toán Tử Bách Phát Bách Trúng: Mẹ nó, hắn khoa trương như vậy à?]

[Thanh Hà Kiếm Tiên: Đúng vậy, Hắc Vu giáo và đám viện binh của bọn họ là Hỏa Độc giáo đã bị giết sạch toàn bộ. Tôi chỉ ở một bên xem cuộc vui, chẳng biết tại sao, tôi luôn cảm thấy thân thể không thoải mái...]

[Tĩnh Tâm tiên nữ: Bởi vì người lập công không phải là cậu.]

[Bom Nguyên Tử tiên tử: Chị nói rất đúng!]

[Thiên Linh Linh: Đây là thú cưng của đạo sĩ rởm, là Linh Thú Dục Linh hậu kỳ đó nha.]

[Thiên Linh Linh: Chuyện này thì có gì đáng kinh ngạc, cảnh giới của đạo sĩ rởm cũng đã đến Dục Linh hậu kỳ rồi.]

[Thiên Linh Linh: Tôi vô cùng yêu thích Đại Bạch!]

[Chúa Cứu Thế: Mẹ kiếp, chỉ là một con thú cưng của hắn thôi mà đã kinh khủng tới mức này rồi hả?]

Lúc này, Thiên Linh Linh đăng một tấm ảnh tự sướng vào nhóm.

[Lưu Ly chân nhân: ...]

[Mộc Ngưu đạo nhân: +1]

[Lưu Ly chân nhân: Tôi nhớ là hai năm trước hắn chỉ mới là Đạo Chi Thể cấp chín thôi mà, bây giờ đã là Dục Linh hậu kỳ?]

Trong hình, cô đang ôm một con chó lông trắng cực to, dáng vẻ tươi cười hết sức vui vẻ.

[Thanh Hà Kiếm Tiên: ...]

[Mộc Ngưu đạo nhân: ...]

[Kim Ngọc Tử: ...]

[Tĩnh Tâm tiên nữ: Wow, thật là đáng yêu, thật là oai phong, đây là chó nhà ai vậy nhỉ?]

[Thần Toán Tử Bách Phát Bách Trúng: ...]

[Thiên Linh Linh: Sao ông không nói ba năm trước hắn chỉ là Đạo Chi Thể cấp không luôn cho rồi?]

[Mộng Âm Tiên Tử: ...]

"Cô gái nhỏ trần gian này sao cứ thích giở trò lưu manh với tôi vậy? Gâu!" Đại Bạch cao giọng kháng nghị.

Cả nhóm chìm vào bầu không khí quỷ dị tự hoài nghi chính mình.

"Sao anh có thể bảo cái này là kéo thù hận chứ? Đây là bầu không khí biến thể của công tác xúc tiến mọi người trong nhóm tích cực tu tiên mà, là 'công tại đương đại, lợi tại thiên thu' (*) nha!"

[Bom Nguyên Tử tiên tử: Chẳng lẽ là tôi tu tiên nhầm đường rồi sao, không phải là cùng một thứ à? Lòng tôi khó chịu quá!]

Sau đó, cái mông của nó lại bị sờ.

[Tĩnh Tâm tiên nữ: Tôi cũng muốn yên lặng.]

"Alo, An Lâm, là con sao, con trở về rồi à?"

Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc, người nọ kích động đến có chút run rẩy:

An Lâm mở điện thoại di động lên, bấm một dãy số.

[Xích Xà đạo nhân: Quả thật tôi chỉ là một con cá mặn.]...

"Thật sao? Vậy vừa nãy lúc nghe tôi đã tu đến Dục Linh hậu kỳ thì ai đã chán ngán thất vọng, suýt nữa còn khóc nhè?"

"..."

"Thì ra em gái này không chỉ lưu manh, mà còn rất xấu bụng nữa!" Đại Bạch âm thầm phê bình trong lòng.

"Ha ha ha ha..." Giờ phút này, trên bầu trời, Điền Linh Linh nhìn điện thoại di động mà cười ngã nghiêng ngã ngửa, hết sức là vui vẻ, còn thuận tay vỗ vỗ cặp mông trắng to bự.

"Má ơi! Cô lại kéo thù hận cho tôi à?"

"Đạo sĩ rởm, đám người trong nhóm lại bị tên biến thái là cậu đả kích nè."

Khóe miệng An Lâm co quắp, hắn không biết để cho cô gái sau lưng cưỡi Đại Bạch thì có phải là lựa chọn chính xác hay không.

An Lâm mỉm cười, nghe được giọng nói này, trong lòng hắn cũng vô cùng xúc động: "Cha, là con, con đã trở lại, gần đây thân thể cha có khỏe không?"

"Tốt lắm, gần đây tinh thần cũng ổn, sau khi nhập môn tu tiên, mỗi ngày thân thể cha một tốt hơn!"

"Vậy thì tốt, cha còn dùng We Chat không, phát tọa độ vị trí của cha cho con đi, con mang quà tới cho cha!"

"Ha ha, con trai có lòng. Cha vẫn luôn vùi đầu tu tiên, không dùng tới We Chat, cũng không biết con online lúc nào, thôi để cha cúp điện thoại, sau đó phát cho con."

An Minh Xuyên không thể chờ đợi mà cúp điện thoại, sau đó, tọa độ của ông liền xuất hiện trong bảng tin tức của khung chat.

Có thể nhìn ra được là ông cũng cực kỳ muốn gặp con mình một lần, nếu không sẽ không gấp gáp như vậy.

An Lâm nhìn tọa độ kia, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng cũng cảm thấy hết sức ấm áp.

Đặc biệt là sau khi nghe được âm thanh vô cùng có sức lực của cha trong điện thoại, trái tim vốn treo lơ lửng của hắn đã hoàn toàn hạ xuống.

"Chú An bây giờ đã là ngôi sao mới của ngành tu tiên rồi, chỉ tu luyện trong thời gian hai năm mà cảnh giới đã đạt đến Đạo Chi Thể cấp năm, tốc độ kia phải nói là đã phá nát kỷ lục được ghi chép trong sổ rồi." Điền Linh Linh hâm mộ nói với An Lâm.

Thôi Triết nheo mắt, trong lòng lập tức nổi lên sóng to gió lớn.

Sau đó, ông liền thấy hai người cưỡi một con chó lớn lông trắng bay tới gần núi Bắc Vụ.

Ông mở trận pháp hộ sơn ra, chuẩn bị đón khách.

Thôi Triết híp mắt, nhìn hướng chân trời, nơi đó thật sự đang tản ra khí tức mênh mông, khiến cho ông cũng cảm thấy có chút kinh sợ.

"Ha ha... Con trai bảo bối của anh tới rồi."

Tu tiên đều chú trọng cơ duyên, Thôi Triết cảm thấy An Minh Xuyên chính là cơ duyên của mình.

Một trận pháp khổng lồ đã ngăn cản hoàn cảnh bên trong và bên ngoài, đem đến tác dụng che mắt và phòng vệ.

Cho dù có máy bay xẹt qua bầu trời, người trên máy bay cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng non xanh nước biếc mà thôi.

Hiện tại, trên đỉnh núi Bắc Vụ, An Minh Xuyên đang nhìn chân trời, chờ một người đến.

Một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu trắng đi tới, cười ha ha một tiếng: "Minh Xuyên à, tôi vừa mới nhận được tin tức, nghe nói con trai bảo bối của anh muốn tới đây?"

An Minh Xuyên thấy người đến thì nói với giọng kính nể: "Giáo sư, An Lâm nói nó đã đến tỉnh Ký."

Người đàn ông trung niên này là giáo sư dạy An Minh Xuyên tu tiên, tên là Thôi Triết, là giáo sư cấp bậc cao nhất của quốc gia tu tiên, nắm giữ tu vi Dục Linh hậu kỳ.

Thực lực cỡ Thôi Triết, dù là xét trong bộ môn tác chiến với đặc điểm nhân tài đông đúc thì ông cũng đã được xem là cao thủ hàng đầu.

Nhưng cho dù là có thân phận cao, Thôi Triết đối xử với An Minh Xuyên vẫn không có bất kỳ điệu bộ làm giá nào, mà là móc tim móc phổi dạy hết sở học của mình cho hắn, một mặt là vì An Minh Xuyên thật sự là hạt mầm tốt hiếm thấy trong lĩnh vực tu tiên, mặt khác là là bởi vì An Minh Xuyên có đứa con trai tốt.

Đúng vậy, có lẽ người khác không biết An Lâm lợi hại đến mức nào, nhưng ông thân là thượng cấp của quốc gia tu tiên, bắt buộc phải biết rõ rốt cuộc An Lâm có bao nhiêu đáng sợ, đó là một sự đáng sợ vượt xa lẽ thường.

Núi Bắc Vụ, thủ đô, nơi này thường xuyên có sương mù bao quanh, có một khu vực bị lưới sắt rào lại, cấm người ngoài đi vào.

Sở dĩ tốc độ tu luyện của An Minh Xuyên nhanh như vậy, ngoại trừ có một đống tài nguyên tu luyện rất lớn chống lưng thì tư chất bản thân càng là không thể thiếu. Hai năm đã lên tới Đạo Chi Thể cấp năm, như vậy có thể thấy được, tư chất tu luyện của ông cũng không tệ.

An Lâm không thèm để ý lời "khen tặng" của cái con chó lớn và cái cô nàng loli kia, thản nhiên ngâm nga một ca khúc nào đó.

"Da mặt anh An là dày vô địch rồi, điểm này tôi phải hết sức tán thành! Gâu!" Lúc này Đại Bạch cũng mở miệng phụ họa.

Điền Linh Linh trợn mắt: "Sao mặt cậu lại dày như vậy chứ? Khen cậu một câu cậu liền lên trời, khen cha cậu một câu, cậu cũng phải tự thổi mình lên trời mới được à?"

"Đương nhiên rồi, cũng không nhìn một chút xem ai là con của ông ấy. Hổ phụ vô khuyển tử, câu nói này không có sai!" An Lâm có chút đắc chí.

Chỉ một con thú cưng mà tu vi đã ngang sức ngang tài với ông rồi.

Không ngờ chỉ mới hai năm ngắn ngủi, An Lâm đã trưởng thành tới mức này, quả là đáng sợ ...

"Cha!"

An Lâm nhảy khỏi người Đại Bạch, chạy tới ôm chầm lấy An Minh Xuyên.

"Ha ha ha, trông con có vẻ rất có tinh thần!" An Minh Xuyên hớn hở vỗ lưng An Lâm.

"Đó là đương nhiên, bây giờ con có thể ngạo mạn rồi!" An Lâm cười đắc chí.

Hắn thấy tóc cha mình từ trắng đã chuyển thành đen, nếp nhăn trên mặt cũng ít hơn trước thì trong lòng không khỏi vui vẻ hẳn lên.

"Cháu chào chú An!" Điền Linh Linh nhảy khỏi lưng Đại Bạch, đáng yêu khéo léo chào hỏi.

"Ai ôi, Linh Linh cũng tới nữa à?" Ánh mắt An Minh Xuyên sáng lên, đáp lại.

Bởi vì mối quan hệ với An Lâm, Điền Linh Linh đã tới núi Bắc Vụ mấy lần để thăm An Minh Xuyên, vì vậy cũng có quen biết.

"Đúng rồi, giới thiệu cho con một chút, đây là giáo sư của cha, Thôi Triết." An Minh Xuyên trịnh trọng nói.

Sau khi biết người đàn ông trung niên bên cạnh chính là người vẫn một mực dạy dỗ cha mình, An Lâm lập tức cung kính cúi chào.

Hắn mở miệng: "Chú Thôi, thì ra chú chính là giáo sư của cha cháu, lần này cháu đưa quà về cũng có một phần lễ vật của chú."

Thôi Triết nghe vậy thì kinh ngạc, từ chối theo bản năng: "Chuyện này sao mà được, dạy dỗ cha của cháu chính là nhiệm vụ công việc của chú, không cần phải quà cáp gì cả!"

"Chuyện này, chú đừng nói vậy, chuyện nào ra chuyện đó. Cha cháu có thể trở thành người đột phá nhanh nhất trong bộ môn, công lao của chú là lớn nhất, đây là phần cảm tạ của cá nhân cháu, chú cũng đừng từ chối." An Lâm khoát tay, thái độ cực kỳ kiên quyết.

Thôi Triết không lay chuyển được An Lâm, đành phải gật đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút vui sướng.

Xem đi, quả nhiên An Minh Xuyên là cơ duyên của ông, mới đó mà đã có người tặng quà rồi!

Chú thích:

(*) Công tại đương đại, lợi tại thiên thu: Làm việc cực khổ ở hiện tại để đạt được kết quả tốt đẹp dài lâu trong tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận