Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 3: Hệ thống làm người ta vừa yêu vừa hận

Sau khi báo danh nhập học xong, An Lâm đi tới bị chỗ ở mình được phân cho.

Lúc này, hắn lại tiếp tục kinh ngạc cảm thán.

Không hổ là học viện tu tiên đứng đầu cả Cửu Châu này, phúc lợi trong trường cao quá là cao, mỗi một học sinh vừa nhập học đều được phân cho một căn nhà hai tầng riêng lẻ!

Căn nhà được xây từ gỗ, vật dụng trong nhà đều có đầy đủ hết cả, phải nói cần gì có đó luôn.

Đương nhiên, máy tính, TV, điều hòa, máy giặt linh tinh gì đó thì đừng có mơ, đồ đạc trong nhà đa phần đều là hàng làm bằng gỗ hết.

An Lâm thấy như vầy mới giống với những cảnh trong tiểu thuyết tu tiên hắn từng xem lúc còn ở trái đất.

Cho dù không có bất kì đồ dùng hiện đại hoá nào, nhưng vừa nhập học đã được một căn nhà riêng thế này, trong lòng hắn vẫn thấy sướng rơn.

Mấy ngôi nhà này đều được chia theo khu vực lớp, và vừa hay Hứa Tiểu Lan ở trong căn phòng gần sát An Lâm.

Tục ngữ có câu, gần quan được ban lộc, sau khi biết chuyện này, An Lâm mừng thầm trong lòng một lúc lâu luôn.

Dù gì Hứa Tiểu Lan vừa nhiệt tình vừa lương thiện, mặt mũi còn cực kì xinh xắn, không hề để ý việc hắn chỉ là một gã vô dụng, bạn tốt vậy biết tìm đâu ra chứ?

Hừ, tôi là người sở hữu hệ thống Chiến Thần, là người đàn ông chắc chắn sẽ xưng bá thế giới tu tiên đó.

Hứa Tiểu Lan, tôi sẽ chứng minh bản thân mình, để cô nhìn tôi với cặp mắt khác xưa!

Mắt An Lâm dấy lên một ngọn lửa, hào khí dâng trào trong tim.

Đạo Chi Thể cấp 0 thì đã sao, Tiêu Viêm mà còn có thể tu thành Đấu Đế, bộ tôi không tu thành Tiên Đế được à?

Nghĩ đến đây, An Lâm nhếch miệng, lòng đầy tự tin.

Hắn ngồi ở trên giường, mở hệ thống Chiến Thần trong đầu lên, bắt đầu con đường tu tiên nghịch thiên của mình.

Trang chủ của hệ thống Chiến Thần trong khá đơn giản, có ba tab lớn là cấp bậc, công pháp và chiêu thức.

À, còn có một tab tên "Nhiệm vụ đặc biệt" rất kì lạ

Tab công pháp, chiêu thức và nhiệm vụ đặc biệt hiện màu xám, tab công pháp và chiêu thức ghi chú là phải đạt tới Đạo Chi Thể cấp bảy mới được tu luyện.

Mặt An Lâm hiện lên vẻ bất đắc dĩ, hắn chuyển mắt về phía tab cấp bậc.

[Đạo Chi Thể cấp một, điều kiện đạt được: Mười cái hít đất.]

"Mẹ tôi ơi!" An Lâm mở to miệng, mặt hiện lên vẻ không dám tin, lắp bắp hỏi lại: "Nhiệm vụ này là cho không điểm hở?"

An Lâm nửa tin nửa ngờ, nằm trên giường làm mười cái hít đất.

Ngay sau đó, xương cốt hắn truyền tới từng tiếng "răng rắc", ngay sau đó cơ bắp toàn thân cũng trở nên đau nhức.

Qua một lúc lâu, hắn thở hổn hển, toàn thân nhễ nhãi mồ hôi.

"Mình... mạnh lên rồi..." An Lâm cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình đã xảy ra biến hoá rõ rệt, hắn chưa bao giờ thế này cả, chỉ cảm thấy cơ thể mình tràn trề năng lượng.

Hơn nữa, có một loại khí, một loại khí nổi trôi trong đất trời, hắn cũng có thể cảm nhận và chiếm được.

"Đây là nguyên khí à? Đúng là quá tuyệt vời."

An Lâm biết, từ giờ trở đi, hắn đã chính thức trở thành một người tu tiên!

Hắn ráng kiềm chế nội tâm đang cực kì rung động của mình, tiếp tục xem xét trang chủ của hệ thống Chiến Thần.

[Đạo Chi Thể cấp hai, điều kiện đạt được: mười cộng mười cái hít đất.]

"Hở... đang nói giỡn hả?" An Lâm tuy ngoài miệng thì nói vậy đó, nhưng mặt mày tỏ rõ vẻ vui sướng.

Mẹ nó ơi, cứ theo xu hướng này, ngày mai ông đây sẽ là người đứng đầu cái trường học tu tiên này cho coi!

An Lâm phát ra tiếng cười mà bản thân hắn thì thấy rất khí phách, còn trên thực tế thì cực kì đáng khinh.

Làm xong hai mươi cái hít đất, An Lâm đổ mồ hôi đầm đìa, hắn cảm nhận được, mình lại mạnh hơn rồi!

Hắn nắm chặt hai tay, nện mạnh một quyền xuống cái bàn bên cạnh, ngay sau đó, cả cái bàn đã bị một quyền này của An Lâm đập nát.

"Ha ha ha ha, mình vô địch rồi, không hổ là hệ thống Chiến Thần, tao yêu mày chết được!" An Lâm cười sảng khoái.

Hắn tiếp tục xem xét hệ thống, phát hiện nội dung trong đó biến thành: [Đạo Chi Thể cấp ba, điều kiện đạt được: Mười nhân mười cái hít đất.]

Hì hì hì coi nè, độ khó tăng lên không ít à nha...

Bấy giờ An Lâm làm hít đất mà mặt cười toe toét.

Không lâu sau, hắn đã làm xong một trăm cái hít đất, cấp bậc của hắn cũng tăng lên tới Đạo Chi Thể cấp ba.

Cái hệ thống này đúng là buff mà, người ta mà biết hắn tăng cấp thế này, chắc tức chết luôn quá!

An Lâm cảm thấy mình sẽ nhanh chóng đi tới đỉnh cao cuộc đời, hắn vui vẻ hớn hở mở trang chủ của hệ thống ra, nhìn thử yêu cầu để tăng lên tới cấp kế tiếp, hắn sắp vui vẻ tới nhảy cẫng lên luôn rồi này.

[Đạo Chi Thể cấp bốn, điều kiện đạt được: mười mũ mười cái hít đất.]

Mười mũ mười cái hít đất?

An Lâm sửng sốt khoảng tầm mười giây.

Hắn thử tính xem, mười mũ mười cái hít đất là bao nhiêu cái...

Một lúc lâu sau, ừm, tính ra rồi.

Mười mũ mười tương đương mười tỷ, tức là phải làm mười tỷ cái hít đất.

Một ngày nếu mình liều mạng làm được một trăm nghìn cái, tức là phải làm hơn hai trăm bảy mươi năm...

"Hờ..." Hai mắt An Lâm dại ra, ngẩn người ngồi trên giường, như bị rút sạch tất cả tín ngưỡng.

Hắn mở hệ thống Chiến Thần ra, phát hiện ngoại trừ tab tu vi, những tab khác toàn là một màu xám.

Nói cách khác, hắn chỉ có thể làm hơn hai trăm năm hít đất mới được thăng cấp à?

Không, trước đó phải tính coi, hắn có sống được tới hai trăm tuổi không đã...

Nước mắt đảo quanh hốc mắt An Lâm, đây rốt cục là cái hệ thống quái quỷ gì thế này, thế này có khác nào đang bức hắn vào đường cùng đâu chứ?

Ngay lúc An Lâm mất hết can đảm, hắn bỗng nhiên nhận ra một chuyện rất quan trọng.

Đâu có đúng! Mình đâu có nhất thiết phải dựa vào hệ thống để tu tiên đâu, mình có thể tự tu luyện được mà!

Lúc nãy An Lâm bị cái yêu cầu đáng sợ của hệ thống doạ cho chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, giờ hắn mới kịp nhận ra, kì thật mỗi khi hắn tăng lên một cấp bậc, yêu cầu tăng cấp của hệ thống sẽ lại thay đổi.

Nói cách khác, sau khi hắn dựa vào tự thân mình tăng lên cấp cao hơn, nhiệm vụ của hệ thống cũng sẽ thay đổi, nói không chừng nhiệm vụ tiếp theo sẽ đơn giản trở lại!

An Lâm tự cảm thán một tiếng, chắc là vậy rồi, không thì cái hệ thống này vô dụng chết được.

Nhưng mà, giờ lại xuất hiện vấn đề mới, tu tiên phải tu luyện thế nào ấy nhỉ?

"Cốc cốc cốc".

An Lâm ôm một bụng lo lắng bất an gõ cửa.

Cửa gỗ mở ra, một bóng hình thướt tha xinh đẹp xuất hiện trước mắt An Lâm.

Cô gái có mái tóc dài màu đen xoã tung trên vai, hình như cô vừa tắm xong, nên tóc vẫn còn ươn ướt.

Ngay lúc cửa mở ra, An Lâm ngửi thấy được một mùi hương thơm ngát.

"An Lâm, sao cậu lại tới đây?" Cô gái hiển nhiên không ngờ An Lâm sẽ tới tìm mình vào lúc này, giọng nói tỏ rõ vẻ ngạc nhiên.

An Lâm cười ngại ngùng: "À, ừm, Hứa Tiểu Lan, xin lỗi nha, trễ vầy còn tới quấy rầy cô, thật ra tôi có một việc rất quan trọng muốn tìm cô hỏi thăm."

"À, chuyện gì thế, có bí mật lắm không? Có cần vào phòng tôi rồi lén lút nói không?" Đôi mắt linh động của Hứa Tiểu Lan hiện đầy vẻ chờ mong, hiển nhiên cô nàng có hứng thú không nhỏ với cái "chuyện quan trọng" An Lâm vừa nói.

"Không, không cần đâu."Vì tránh tai tiếng, theo bản năng, An Lâm liên tục xua tay từ chối đề nghị của Hứa Tiểu Lan.

Nhưng giây tiếp theo hắn đã thấy hối hận, giờ còn cần tránh tai tiếng làm cái mợ gì! Con gái người ta chủ động mời mày vào phòng, mày còn từ chối người ta nữa cơ đấy?

"Haiz..." An Lâm khó chịu thở dài.

"Sao vậy?" Hứa Tiểu Lan thấy vẻ mặt An Lâm bỗng hiện lên vẻ mất mát, lại nhớ tới chuyện xảy ra lúc hắn báo danh, kiểm tra tu vi.

Điều này làm cô khá đồng tình với An Lâm, bèn mở miệng nói: "Cậu vào trong rồi từ từ nói đi, nếu giúp được gì cho cậu, tôi sẽ cố hết sức giúp!"

"Hở? Được chứ!" Lúc này An Lâm còn đang cảm thấy mất mát vì vừa nãy mình đã từ chối cơ hội hiếm có đó, chẳng ngờ Hứa Tiểu Lan lại vươn tay mời hắn vào phòng lần nữa.

Lúc này hắn học khôn rồi, sau tiếng hỏi lại đầy ngạc nhiên, hắn gật đầu đồng ý ngay.

Vào nhà, Hứa Tiểu Lan pha một bình trà mời An Lâm.

Trà này An Lâm không biết tên gì, nhưng chỉ dựa vào mùi hương toả ra từ ấm trà, đã làm hắn cảm thấy sảng khoái, vui vẻ, thoải mái.

Hai người ngồi xuống hai bên bàn, uống hớp trà, lúc này mới nói tới chuyện chính.

"Như vậy, giờ cậu có thể nói chuyện quan trọng lúc nãy cậu đề cập rồi đó." Mỗi một cử chỉ của Hứa Tiểu Lan đều rất nhã nhặn, hai ngón tay cầm chén trà lên, đôi môi anh đào khẽ mở ra, uống một hớp trà nhỏ, hờ hững lên tiếng.

"Được rồi." An Lâm nghiêm túc nhìn Hứa Tiểu Lan gật đầu.

Chẳng biết tại sao không khí lại trở nên cực kì căng thẳng, điều này làm Hứa Tiểu Lan cũng bắt đầu nghiêm túc lên.

An Lâm nói rằng: "Bây giờ tôi gặp phải bình cảnh."

Hứa Tiểu Lan nghiêm túc gật đầu, ý bảo An Lâm tiếp tục nói tiếp.

"Đó chính là, tôi hoàn toàn không biết gì về tu tiên, cô dạy tôi được không?"

"Phụt!" Hứa Tiểu Lan phun hết hớp trà mình vừa uống vào miệng lên mặt An Lâm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận