Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 309: Người bị đóng băng đáng thương

Ngay giữa ban ngày, An Lâm tự nhiên bị đông cứng đơ, còn bị bao phủ bởi một khối băng rất dày.

Cứ thế liền khiến cả đám tu sĩ khiếp sợ.

"Công pháp của An Lâm đạo hữu lại có thể đông cứng chính mình thành cái bộ dạng này sao?!"

Trình Anh trợn mắt há hốc mồm, có vẻ như tam quan lại bị đổi mới một lần nữa.

"Mắt vẫn còn không nhắm lại, thật sự không có vấn đề gì sao?" Lộ Tuyết mở to mắt, trên mặt có cả thần sắc lo âu.

An Minh Xuyên thấy cặp mắt trợn trừng kia của An Lâm, cùng với biểu cảm có phần đau đớn không thay đổi khi bị đông cứng cũng vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết nên làm gì mới tốt.

"Tôi sẽ đưa An Lâm về núi Bắc Vụ trước!" An Minh Xuyên biết Thi Thần vẫn còn chưa bị giết, cho dù có dừng chân ở núi Trường Bạch thì vẫn sẽ gặp nguy hiểm, lúc này liền mở miệng nói.

Địa phương an toàn nhất mà ông có thể nghĩ đến chính là núi Bắc Vụ, cho nên ông quyết định trước tiên sẽ chuyển thân thể An Lâm đến nơi đó.

Trong đình, có một người đàn ông trung niên đang một mình nhàn nhã thưởng thức trà xanh.

Sau đó, nụ cười của ông liền cứng đờ trên mặt.

An Minh Xuyên gật đầu, khiêng An Lâm bị bọc bởi khối băng cùng nhảy lên lưng Đại Bạch, bay lên trời.

"Ha ha ha... An Lâm đạo hữu đã xử lý xong việc nhanh như vậy rồi ư? Cuối cùng chú cũng có thể uống được một ly với cháu rồi." Thôi Triết đứng dậy, trên mặt nở nụ cười, vui mừng nghênh đón.

An Minh Xuyên chắp tay cảm tạ, sau đó đi đến bên cạnh An Lâm, dùng sức nhấc lên, vác trên vai.

An Minh Xuyên khẽ đặt An Lâm xuống mặt đất, hơi thở hổn hển.

"Được, Minh Xuyên hãy mang An Lâm đạo hữu rời đi trước, có chỗ nào cần chúng tôi trợ giúp thì cứ việc nói." Trình Anh nói lời tạm biệt với An Minh Xuyên, trên mặt mang theo thần sắc ân cần.

Sao người ngồi trên lưng chó lại là An Minh Xuyên?!

"Chú An, hãy đặt anh An lên trên lưng tôi, tôi chở hai người đi, gâu!" Đại Bạch nói bằng linh ngữ của loài thú.

"Tốt quá, Minh Xuyên xin cảm ơn Trình tướng quân trước."

Sau đó, đột nhiên ông ta cảm nhận được hơi thở quen thuộc, lúc này mới mở khe hở của trận pháp ra, nghênh đón thân ảnh quen thuộc kia vào.

"Thằng bé đang luyện một loại công pháp, phải biến thành người đông lạnh trong vòng ba ngày, tôi mang nó đến đây là vì bảo vệ an toàn cho nó." Vừa nói, An Minh Xuyên vừa ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, có chút mong đợi nói, "Cứ phơi ở nơi này trước đi, xem xem ánh mặt trời này có thể giúp con tôi ấm áp được thêm chút nào hay không..."

Núi Bắc Vụ, từng đám mây mù uốn lượn trên núi cao.

Thôi Triết nhìn khối băng này, đã không biết nên bày ra biểu cảm như thế nào nữa, quả thật là sống lâu mới thấy mà!

Con mẹ nó chứ! Thứ An Minh Xuyên đang ôm là An Lâm? An Lâm bị biến thành khối băng?!

Thôi Triết đi nhanh tới, trên mặt khó nén được thần sắc khiếp sợ: "Minh Xuyên, chuyện này... An Lâm đạo hữu sao vậy?"

Nó truyền âm cho An Lâm: "Anh An, anh còn sống không, có thể nói chuyện được không?"

Hắn có thể thấy được khuôn mặt lo âu của cha,thần sắc vừa có chút bận tâm lại hơi tò mò của Thôi Triết, có thể nhìn thấy Đại Bạch đang đứng trước mặt hắn, mở hai con mắt tròn vo to đùng đối mặt với hắn.

"Này, Hứa Tiểu Lan, bây giờ An Lâm đang bị biến thành khối băng, có muốn tới xem một chút không?"

Thị giác, thính giác của hắn không hề bị ảnh hưởng, chẳng qua là thân thể luôn bị khí lạnh vô tận không ngừng xâm nhập.

"Này, Hiên Viên Thành, bây giờ An Lâm đang bị biến thành khối băng, có muốn tới xem một chút không?"

Giờ phút này An Lâm đang ở trong một loại trạng thái vô cùng kỳ dị, hắn cũng không hề rơi vào trạng thái ngủ say.

Sau đó, trên mặt Đại Bạch liền xuất hiện vẻ xoắn xuýt.

"Dịp này không thể để lỡ, lỡ rồi sẽ không trở lại đâu, hắc hắc hắc... Tôi sẽ gửi tọa độ cho anh... Gâu!"

"Đừng kích động! Không cần báo thù, là chính bản thân hắn chủ động biến hóa, chỉ có thời gian ba ngày để thăm thôi nha."

Đó là một loại cảm giác lạnh lẽo đến mức ngay cả linh hồn đều cảm thấy thống khổ, loại năng lượng băng hàn này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Không có việc gì! Đừng khẩn trương, chỉ có thời gian ba ngày để thăm thú thôi nha, không thể để lỡ, lỡ rồi thì sẽ không quay lại được nữa đâu."

"Ừ, tôi gửi tọa độ cho cô, hắc hắc hắc... Gâu!"

Cúp điện thoại, lại tiếp tục bấm số của một người khác.

Bỗng nhiên Đại Bạch cười tà mị một tiếng.

Sau đó, hắn nhìn thấy Đại Bạch lôi điện thoại di động ra, gọi điện.

Hắn không có cách nào làm được bất kỳ động tác gì, chỉ có mỗi ý thức là đang tỉnh táo, đương nhiên cũng không có cách nào trao đổi được.

An Lâm: "..."

"Thật đáng tiếc, hình như không có số điện thoại của đại mỹ nữ Liễu Thiên Huyễn... Gâu!"

Bên trong khối băng, tâm trạng của An Lâm đang rất bực bội.

Mẹ nó chứ! Gọi nhiều người như thế đến đây thăm thú chủ nhân của mình?

Ha ha, Đại Bạch thật đúng là lớn thật rồi đấy, ba ngày sau hắn ra ngoài, nhất định phải ăn thịt chó!

Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân là người đến đầu tiên, hai cô gái từ trên trời hạ xuống, đến trước mặt An Lâm.

Điều khiến cho An Lâm vui vẻ chính là trên mặt bọn họ đều có thần sắc lo âu, không giống như cái đồ không có lương tâm Đại Bạch kia.

"An Lâm, cậu có chuyện gì không, nói chuyện đi, đừng dọa tôi mà!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan đầy biểu cảm hốt hoảng lo lắng, bàn tay nhỏ trắng tinh như ngọc cũng vỗ nhẹ lên khối băng, định đánh thức hắn.

"Tiểu Lan đừng kích động, lỡ như không cẩn thận đập vỡ bạn học An Lâm thì sẽ không hay." Tô Thiển Vân nhanh chóng lên đi ngăn lại hành động của Hứa Tiểu Lan.

"Vậy tôi dùng lửa đốt!"

Duy có mỗi người bị đóng băng là đáng thương, đứng cô độc ở một góc hẻo lánh bị lãng quên, lẳng lặng nghe âm thanh cười nói trong đình.

Đại Bạch cũng mặt đầy hưng phấn cọ cọ Tô Thiển Vân và Hứa Tiểu Lan, bán manh, bán thịt, vui vẻ đến mức khó kìm.

An Minh Xuyên nói đến những chuyện lý thú ở phàm trần và chuyện lý thú hồi nhỏ của An Lâm, Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân thì nói về những kiến thức tại giới Cửu Châu, trong lúc nhất thời, cả ba người trò chuyện với nhau thật vui vẻ hòa thuận, vô cùng cao hứng.

Sau khi ông biết quan hệ giữa Tô Thiển Vân và An Lâm cũng không tệ liền vui tươi hớn hở mời hai cô gái vào trong đình uống trà, tâm sự chuyện nhân sinh. Mặc dù Tô Thiển Vân không biết nói tiếng phổ thông, nhưng cũng không có vấn đề gì, Hứa Tiểu Lan biết phiên dịch mà.

An Minh Xuyên bị dung mạo tuyệt thế của Tô Thiển Vân khiến cho kinh diễm không nhẹ, mặc dù tuổi ông đã cao nhưng cũng cảm thấy căng thẳng trong lòng, Tô Thiển Vân chính là cô gái có dung mạo đẹp nhất trong số rất nhiều cô gái mà ông từng gặp.

Sau khi Tô Thiển Vân biết An Minh Xuyên là cha An Lâm, cũng nhút nhát đưa ra một viên châu an thần, cố gắng nhét cho An Minh Xuyên.

Đôi mày liễu của Hứa Tiểu Lan khẽ nhăn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại hành động đốt lửa, bởi vì cô phát hiện ra ngọn lửa mà mình đốt lên thậm chí ngay cả phía ngoài cùng của khối băng cũng không cách nào làm cho tan ra, hiển nhiên đã cho thấy đây không phải là một khối băng bình thường.

Cứ thế, ngay cả một tia ấm áp cuối cùng An Lâm cũng không có nữa rồi.

Một lần nữa hắn lại phải vùi thân trong trong giá rét vô tận, vô cùng thống khổ.

Nếu như có thể rơi lệ, hắn đã sớm lệ rơi đầy mặt rồi.

Hắn thật sự rất hi vọng Hứa Tiểu Lan sẽ tiếp tục đốt lửa, cái cô gái Tô Thiển Vân kia sao lại cứ phải ngăn cản Hứa Tiểu Lan cơ chứ...

Đúng lúc này, An Minh Xuyên cũng đi đến, nhìn thấy Hứa Tiểu Lan liền mừng rỡ không thôi.

"Cháu chính là Hứa Tiểu Lan sao? Chú là cha của An Lâm, An Minh Xuyên!" An Minh Xuyên nhìn Hứa Tiểu Lan bằng vẻ mặt đầy hiền hòa.

Trên khuôn mặt thanh lệ của Hứa Tiểu Lan xuất hiện một nụ cười, cô vô cùng nhẹ nhàng khéo léo trả lời: "Chú An khỏe chứ ạ, cháu đã sớm nghe An Lâm nhắc qua chú, dạ... Cháu có chút lễ vật nho nhỏ, đang muốn tặng chú đây ạ."

An Minh Xuyên có phần thụ sủng nhược kinh, nhận lấy một ít đan dược và đồ trang sức hộ thân mà Hứa Tiểu Lan tặng, càng nhìn cô con dâu này lại càng thấy thuận mắt.

An Lâm: "..."

"Ô kìa! Tiểu Lan đừng kích động, lỡ như không cẩn thận khiến bạn học An Lâm bị cháy hỏng thì không được đâu!" Tô Thiển Vân nhanh chóng bước tới ngăn cản hành động của Hứa Tiểu Lan.

An Lâm sướng đến phát rồ, quả nhiên Hứa Tiểu Lan là tốt nhất!

Cái cảm giác kia như là bạn đang bị vùi thân bên trong hàn băng vạn năm, bỗng nhiên tìm được một chút ấm áp!

Ngọn lửa này mang theo một loại lực chí thuần chí dương, thật sự mà nói, thế mà An Lâm lại cảm nhận được một sự ấm áp.

Trên ngón tay ngọc nhỏ dài của Hứa Tiểu Lan xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ vàng, đâm về phía khối băng trước mặt.

Trên bầu trời, ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, ấm áp lan tỏa khắp nơi, xuyên qua khối băng trong suốt, nhưng không có cách nào giúp trái tim hắn trở nên ấm áp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận