Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 312: Bắt được một con cá lớn

Đại Bạch bị An Lâm đánh thành một con chó chết.

Dưới sự cầu xin tha thứ thảm thiết của nó, cuối cùng An Lâm cũng dẹp bỏ lòng xúc động muốn làm thịt nó.

Mọi người thấy An Lâm có tinh thần như vậy thì đều thở phào một cái, yên tâm thả lỏng, có thể đánh Đại Bạch thành cái dạng này, xem ra An Lâm đã sinh long hoạt hổ trở lại rồi!

Kết quả là, bữa ăn của mọi người từ thịt chó biến thành thịt trâu, buổi tối bọn họ còn tổ chức nướng thịt ngoài trời trên đỉnh núi, tất cả mọi người chơi hết sức thỏa thích.

Sáng sớm ngày tiếp theo chính là thời gian tập hợp của cả đội tại Thiên Trì núi Trường Bạch.

Đại Bạch không có bùa ngọc cho nên An Lâm để nó ở lại núi Bắc Vụ giữ cửa.

Trước khi lên đường, An Lâm còn cố ý gọi điện thoại cho sáu người Liễu Thiên Huyễn, Đường Tây Môn, Hồ Quán, Diêu Minh Hi, Điền Linh Linh và Bạch Linh Xà, nhắc nhở bọn họ qua Thiên Trì tập hợp.

Sau đó hắn cưỡi lên cục gạch, cùng đám người Hứa Tiểu Lan bay về phía núi Trường Bạch.

Cùng lúc đó, hơi thở nguy hiểm từ bốn phương tám hướng bắt đầu xâm nhập vào chính giữa ba người, những bóng mờ màu đen hiện lên khắp nơi, từng cái bóng đều hàm chứa hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.

"Tộc sói Hắc Ám, ta nhớ rõ địa bàn của các người là ở băng nguyên (*) Siberia, bọn mi có tư cách gì mà bảo chúng ta rời khỏi đây?" Đỗ Khắc hờ hững mở miệng.

"Có chó sói." Người đàn ông tên là Đỗ Khắc chìa một tay ra, một thanh Huyết Mâu xuất hiện trên tay hắn.

Một con sói to dài chừng mười mét xuất hiện ở giữa bầy sói, đôi mắt màu vàng óng của nó đang chăm chú nhìn ba người bị vây ở trung tâm, giống y như hung thú thời viễn cổ, gây cho người ta cảm giác bị áp bách.

Bỗng nhiên, tên mặc áo đỏ đi đằng trước dừng bước.

Đỗ Khắc: "..."

Trên dãy núi Trường Bạch.

"Ha ha, từ xưa tới nay, dãy núi Trường Bạch chính là một chi nhánh của tộc sói Hắc Ám chúng ta, chớ có lải nhải thêm nữa, cho các người mười giây đồng hồ, đi hoặc là chết!"

"Ngài Đỗ Khắc, tình hình thế nào?" Một cô gái mặc áo đỏ mở miệng hỏi.

Ba tên nhân loại mặc áo đỏ che kín khuôn mặt đang đi qua đi lại trong rừng.

"Huyết tộc bẩn thỉu, cút khỏi dãy núi này cho tôi!" Một tiếng quát vô cùng uy nghiêm vang lên.

"Ầm!" Làn sóng máu cuồn cuộn mang theo hơi thở ăn mòn biến chất đột nhiên dâng lên tấn công ồ ạt về bốn phía, chỗ nó đi qua, cỏ cây chết khô, đất đai hoang vu.

Nguyên khí trong trời đất bị Huyết Mâu khơi lên, rừng cây lập tức tràn ngập mùi máu tanh xơ xác tiêu điều.

"Ha ha... Hôm nay ông đây sẽ nuốt luôn viên đại bổ hoàn là mi!"

Con sói thủ lĩnh lạnh lùng cười nói.

Hắn phủi phủi áo dài màu đỏ: "Xem ra chúng ta không thể thỏa thuận rồi."

Mấy ngày nay, các đại tu sĩ thuộc các tông phái tu tiên cũng sôi nổi tham gia, khu vực dãy núi Trường Bạch đã thực sự trở thành chiến trường để các thế lực lớn đánh nhau.

Cùng lúc đó, ninja Nhật Bản và Âm Dương Sư, chiến sĩ người máy nước Mỹ và Vu tộc thích lánh đời cũng âm thầm lẻn vào dãy núi Trường Bạch, dòm ngó bảo vật của dãy núi Trường Bạch.

Phía trên miệng núi lửa được mười sáu ngọn núi vây quanh, có một cái hồ với mặt nước trong veo như được khảm ngọc bích màu xanh.

"Ầm!" Trận va chạm khủng bố khơi lên gió lớn, khiến cho toàn bộ cây cối trong chu vi trăm trượng bị cong rạp xuống mặt đất.

Bọn họ chính là đám người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân và Hiên Viên Thành vừa đến từ núi Bắc Vụ.

Con sói đầu đàn nhe nanh cười một tiếng, cơn gió đen nhánh bao bọc toàn thân nó, móng vuốt bén nhọn màu mực xé rách làn sóng máu, mãnh liệt va chạm với Huyết Mâu của Đỗ Khắc.

"Ừ, phong cảnh quả thật không tệ, chúng ta chờ bọn họ ở chỗ này đi!" An Lâm vỗ vỗ tay, dẫn đầu ngồi xuống.

Tô Thiển Vân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, kinh ngạc thán phục.

"Ồ wow, phong cảnh nơi này đẹp thật."

Trận đại chiến kinh thiên động địa này, cuối cùng cũng bùng nổ trong khu vực rừng núi rất hiếm dấu vết con người.

Nó chính là Thiên Trì trên núi Trường Bạch nổi tiếng khắp trong và ngoài nước.

Hiện tại, bởi vì nguyên khí trong trời đất đang chuyển động, Thiên Trì núi Trường Bạch đã lâm vào trạng thái phong bế, diệt sạch bất kỳ du khách nào dám lui tới.

Từ trên bầu trời, bỗng nhiên có bốn luồng sáng màu đỏ hạ xuống, đáp bên bờ Thiên Trì.

Trận dị động của nguyên khí này ảnh hưởng quá rộng, khiến cho không chỉ có tu sĩ trong nước không ngừng xôn xao rối loạn, mà ngay cả những người tu hành ở ngoại quốc cũng rối rít tới thăm dò.

Mà suy nghĩ của nước hắn và thế lực nước khác lại giống y hệt nhau, chỉ khác ở chỗ bọn họ thì biết kiềm chế, biết ẩn nấp. Tính khí nóng nảy, vừa thấy mặt đã đánh giống như tộc sói Hắc Ám dù sao vẫn là số ít.

Đối với tu sĩ trong nước mà nói, chỉ cần là thế lực ngoại lai xuất hiện ở đây thì cả đám đều không có ý tốt, muốn đoạt bảo vật của bọn họ, cho nên một khi gặp mặt thì chính là chiến!

Bảo vật còn chưa thấy tăm hơi, mà chiến đấu thì đã bắt đầu.

Hiên Viên Thành đề phòng liếc nhìn bốn phía: "Có không ít tu sĩ đang lẩn trốn ở xung quanh."

"Không sao cả, việc dãy núi Trường Bạch xuất hiện hiện tượng lạ chắc chắn sẽ hấp dẫn những tu sĩ khác tới, chỉ cần bọn họ không quấy rầy chúng ta là được." An Lâm tỏ vẻ không có vấn đề gì cả.

"Nhiều người thì dễ gặp rắc rối hơn, tôi sẽ bố trí một trận pháp phòng ngự ở bốn phía vậy." Tính Hiên Viên Thành khá là cẩn thận, lập tức mở miệng nói.

"Tôi cũng giúp một tay!" Thiên phú về trận pháp của Hứa Tiểu Lan vốn không tệ, nhàn rỗi không có việc để làm, cô bèn xung phong giúp Hiên Viên Thành bày trận.

Sau đó, chỉ còn dư lại An Lâm và Tô Thiển Vân nhàn nhã ngồi không.

Tô Thiển Vân cực kỳ im lặng, thấy không có chuyện có thể giúp gì, cô liền ngồi thiền tĩnh tu.

An Lâm lười luyện đan, mà dù có luyện thì cũng không có chỗ dùng, thế là hắn nảy ra ý định xuống hồ bắt mấy con cá lên ăn.

Thiên Trì là vùng đất nguyên khí hội tụ, chắc chắn là cá trong hồ cũng sẽ rất tươi và ngon miệng, hắn chính là một kẻ tham ăn có tiếng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

"Tõm!" An Lâm khởi động tiên pháp chống nước, kế tiếp nhảy vào trong hồ.

"Ha ha, tôi bắt được một con cá lớn!"

Ầm! Một bóng người vọt ra khỏi mặt nước, chính là An Lâm vừa xuống hồ bắt cá lúc nãy.

Trên bờ Thiên Trì, Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành vốn đang bố trí trận pháp, chợt thấy trong hồ bỗng nhiên nổi phình rất nhiều con cá bị lật bụng lên trên...

Trong nháy mắt, đáy hồ tối như mực bị sấm sét chiếu sáng, ánh sáng màu lam mang theo năng lượng đáng sợ truyền khắp bốn phía.

Vẻ mặt An Lâm lạnh nhạt, bằng vào cảm giác, hắn né tránh một đao kia dễ như trở bàn tay, đầu ngón tay phát ra tia sét khủng bố.

Trong bóng tối, một luồng đao với sát ý nồng đậm chém đứt nước trong hồ, bổ vào ngực An Lâm.

Trong lòng hắn hết sức kinh ngạc, bắt đầu lôi kéo con cá bị sóng nước đánh trúng kia đến gần mình.

Tất cả những chuyện này đều xảy ra vô cùng nhanh, sóng nước bỗng nhiên bị một luồng lực lượng chặt đứt.

Trong bóng tối bỗng nhiên truyền tới một tiếng "Baka!" (Đồ ngu!)

An Lâm: "..."

Hắn liên tục cong mười ngón tay, từng luồng sóng nước hóa thành thiên la địa võng, bắn về hướng truyền ra âm thanh kia.

Lại thêm một tiếng kêu đau đớn truyền tới, ngón tay An Lâm không ngừng bắn ra, kéo bóng đen kia về phía mình.

"Baka yarou!" (Thằng ngu!)

Trong bóng tối, một tiếng hét truyền tới.

"Mẹ kiếp, quả nhiên là đám quỷ Nhật Bản! Các người muốn chết?" Ánh mắt An Lâm rét lạnh.

Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết truyền tới từ đáy hồ.

Ánh mắt An Lâm sáng lên, cong ngón tay bắn vào một nơi nào đó trong bóng tối.

Ồ? Hơi thở này rất thần bí, nó là cá gì vậy?

Lúc này, hắn căn bản phải dựa vào thần thức cảm giác để tiến hành tấn công cá.

Hắn càng lặn càng sâu, sau khi lặn xuống độ sâu hơn trăm thước, ánh sáng đã vô cùng yếu.

An Lâm vào trong nước, ngón tay bắn liên tục, lợi dụng lực sóng nước mà đánh trúng mấy con cá đang bơi dưới đáy hồ, sau đó thu chúng đến bên người, bỏ vào trong nhẫn không gian.

Hắn cười ha ha, xách một chàng trai mặt cháy đen, miệng sùi bọt mép, quăng lên mặt đất.

"Wow, bạn An Lâm, đây là cá gì vậy, gương mặt trông rất giống con người." Tô Thiển Vân ngơ ngác nhìn chàng trai giống như cá chết, ngạc nhiên nói.

An Lâm: "... Bạn Tô à, cá lớn là hoán dụ thôi, hắn chính là người, một tên ninja Nhật Bản!"

"Nơi này lại có ninja sao, nghe nói pháp thuật của bọn họ cũng cực kỳ đặc biết đấy." Hứa Tiểu Lan cũng đi tới, tò mò xem xét.

An Lâm gật đầu: "Hắn mai phục ở đáy hồ thì nhất định là có ý đồ, tôi định đợi hắn tỉnh lại, tra khảo vài chuyện tình báo."

Đang lúc này, chàng trai mặt cháy đen kia mở hai mắt ra.

"Các người là ai, chúng ta không thù không oán, cậu bắt tôi làm gì?" (tiếng Nhật)

Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân chớp chớp mắt, nhìn An Lâm, bọn họ muốn hỏi chàng trai kia đang nói gì.

Khóe miệng An Lâm co quắp: "Cậu có biết nói tiếng phổ thông không?"

"Mau buông tôi ra! Nếu không, Ninja cấp cao nhất của chúng tôi, Hatake Kakashi tới, các người nhất định sẽ chết!" (tiếng Nhật) Chàng trai nọ hét lên.

@uả thực Hứa Tiểu Lan không nhịn được nữa: "Này An Lâm, hắn ta vừa nói cái gì thế?"

Ngực An Lâm nghẹn một hơi, cô hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây.

Nhưng hắn cũng không thể thừa nhận là mình nghe không hiểu, lúc nãy đã nói muốn thẩm vấn thu thập tình báo, bây giờ mà nói bản thân nghe không hiểu, quả thật hắn rất mất mặt.

An Lâm gãi mũi, mở miệng nói: "Hắn nói là, dẫu có chết hắn cũng sẽ không nói ra bọn họ có kế hoạch gì."

"Baka yarou! Mau thả tôi ra!" Tên ninja kia lại nói.

Câu này thì An Lâm nghe hiểu, phiên dịch lại: "Hắn chửi chúng ta ngu ngốc, còn nói chúng ta muốn chém muốn giết hay là róc thịt hắn thế nào cũng được!"

Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân gật đầu một cái, nghiêm nghị nhìn tên ninja kia.

Tên ninja vẻ mặt ngơ ngẩn, chỉ thấy An Lâm đã rút kiếm Thắng Tà ra, lia qua cần cổ của hắn...

Máu tươi văng tung tóe, cổ của hắn xuất hiện một vết cắt chảy máu, thế là hắn cứ chết một cách không rõ ràng như thế...

Cuối cùng, thi thể của tên ninja kia bị An Lâm ném trở lại vào trong Thiên Trì.

Nói cho văn vẻ một chút chính là, người tới từ đâu, thì trở về từ chỗ đó thôi...

Chú thích:

(*) Băng nguyên: vùng đất rộng lớn bị băng tuyết bao phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận