Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 313: Đội ngũ tập hợp đông đủ

Khi chàng trai nhẫn giả bị An Lâm quăng xuống hồ làm mồi cho cá, từ rừng cây phía xa bỗng nhiên nổi lên một trận xôn xao.

Một bóng người màu đen không ngừng kích động, bọn họ có thuật pháp bóng ảo, cho dù là tu sĩ bình thường có nhìn qua chỗ này, cũng rất khó nhận ra sự tồn tại của bọn họ.

"Hạc Điền Quân bị xử lý rồi! Kỳ Mộc Thuận, Thuận Tây đại nhân, chúng tôi muốn báo thù cho cậu ấy!' ' Một bóng đen phẫn nộ nói.

"Không cần vội." Một chàng trai tóc ngắn màu trắng lắc đầu, nhìn về phía đám người An Lâm, sắc mặt nghiêm trọng, mở miệng nói: "Hạc Điền là nhẫn giả trên mức Dục Linh sơ kỳ, có thể phát hiện ra hắn, hơn nữa thủ tiêu hắn dưới đáy hồ, thực lực của người kia không hề đơn giản, huống hồ còn không rõ thực lực bạn bè của hắn, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.''

"Chẳng lẽ bây giờ chúng ta không làm gì ư?'' Một bóng đen khác không cam lòng nói.

"Thù nhất định phải báo, nhưng bây giờ chưa phải lúc." Kỳ Mộc Thuận Thuận Tây khẽ mở miệng: "Thiên Trì là nơi tập trung nhiều nguyên khí nhất ở sơn mạch Trường Bạch, nếu nói sắp có kỳ trân dị bảo hay di tích xuất hiện thì hơn phân nửa sẽ xảy ra ở đây. Chờ khi dị bảo hoặc di tích vừa xuất thế, đến lúc đó thế lực khắp nơi long tranh hổ đấu, tình hình hỗn loạn. Chúng ta tinh thông chuyện ám sát, nhân lúc ấy giết lung tung vài tu sĩ cũng không sợ chuyện bị bắt chứ?''

Hai bóng đen còn lại nghe vậy cũng gật đầu, đội trưởng cẩn thận và mạnh mẽ chính là điều quan trọng nhất để tiểu đội của bọn hắn lần lượt hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Lần này tạm tha cho chàng trai đã giết Hạc Điền, để hắn sống thêm một thời gian nữa.

"Lại có cường giả đến rồi." Kỳ Mộc Thuận Thuận Tây ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Khóe miệng Kỳ Mộc Thuận Thuận Tây có chút run rẩy, mở miệng động viên tinh thần: "Nhẫn giả chúng ta am hiểu việc ám sát, lấy yếu đánh thắng là chuyện bình thường, cho nên dù kẻ địch có mạnh hơn chúng ta, chúng ta vẫn có thể đánh thắng kẻ địch bất ngờ!''

Một cô gái dung mạo xinh đẹp từ trời giáng xuống, dừng bên cạnh An Lâm, hơi thở cuồn cuộn như biển cả, ví như cảnh giới Thần.

Không bao lâu, lại có một chàng trai ngự kiếm bay đến.

Đúng lúc đó, có một vòng tròn màu hồng nhạt cắt xuyên tầng mây.

Có thể ngự kiếm bay đến, đã chứng tỏ hai người này là cường giả ngoài Kỳ Dục Linh, kể từ đó, chiến lực phía bên An Lâm lại càng mạnh hơn rất nhiều.

"Các cậu còn nhớ rõ nhiệm vụ của chúng ta tới nơi này để làm gì không?" Kỳ Mộc Thuận Thuận Tây mở miệng nói.

Chỉ thấy hai tu sĩ ngự kiếm xé không mà đến, sau đó dừng lại bên cạnh An Lâm.

Kỳ Mộc Thuận Thuận Tây hít một hơi lạnh, rơi vào trạng thái im lặng rất sâu.

"Không sao đâu, chẳng qua là thêm hai gã tu sĩ Kỳ Dục Linh mà thôi, chỉ cần không mạnh hơn tôi, bọn chúng cũng không gây nên sóng gió gì." Kỳ Mộc Thuận Thuận Tây mở miệng trấn an lòng quân.

Nhìn thấy cảnh này, khiến Kỳ Mộc Thuận Thuận Tây và hai nhẫn giả còn lại đều nghiêm mặt thêm vài phần.

Hai nhẫn giả còn lại gật đầu phụ họa, từ khi bọn họ xuất đạo đến nay, chưa từng biết sợ ai cả!

"Không sai! Trách nhiệm thiêng liêng của nhẫn giả chúng ta là gì?" Kỳ Mộc Thuận Thuận Tây tiếp tục hỏi.

Hắn không che giấu hơi thở của mình, khí thế cường đại cuồn cuộn lan ra bốn phía, hơi thở này còn mạnh hơn Kỳ Mộc Thuận Thuận Tây mấy phần, cũng dừng lại bên cạnh An Lâm.

"Nhiệm vụ là quan trọng nhất, đánh cược mạng sống để hoàn thành nhiệm vụ!'' Nhẫn giả nhiệt huyết sôi trào trả lời.

"Đội trưởng... " Một nhẫn giả có chút kinh hãi mở miệng nói.

"Là tranh đoạt dị bảo, công chiếm di tích!'' Một nhẫn giả khác mở miệng đáp lời.

Hiên Viên Thành vặn cái lưng mỏi: "Nếu xong rồi, tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."

Ngay khi nhẫn giả bắt đầu thay đổi suy nghĩ và mục tiêu, bên này An Lâm đã bố trí trận pháp xong.

Hai người Diêu Minh Hi và Hồ Quán nhìn thịt nướng trên giá, không ngừng chép miệng, hai mắt nhanh lấp lánh.

"Đội trưởng sáng suốt!''

Hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu phấn lam phối với thắt lưng màu xanh, mái tóc ngắn hồng nhạt được một cái băng đô màu trắng buộc thành hai đuôi ngựa rất đáng yêu cùng với khuôn mặt vốn đã tinh xảo của cô, càng vô cùng xuân sắc lay động lòng người.

"Tốt lắm, xem ra mọi người đều hiểu rõ. Mục tiêu chính của chúng ta là hoàn thành nhiệm vụ, không phải là báo thù! Trước mắt cứ để chuyện của Hạc Điền xuống, nhiệm vụ quan trọng nhất!'' Kỳ Mộc Thuận Thuận Tây hiên ngang lẫm liệt, giọng nói có lực vang dội.

"Ôi chao, haizz, ôi chao, haizz... Đây là gia vị gì?''

Hắn xoay xiên nướng, cắt thịt, rắc gia vị, lại xoay... Động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.

Đáng tiếc cho vẻ xinh đẹp của Liễu Thiên Huyễn, làm người đầu tiên đến bên cạnh giá nướng thịt, đạo đức nghề nghiệp tốt nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt lên giá thịt nướng của An Lâm.

Hai nhẫn giả cùng kêu lên.

Thịt nướng là món ngon chỉ đứng sau, quan trọng nhất là thần tượng của bọn họ tự mình nướng cá đó!

Có thể ăn cá nướng do thần tượng nướng, ngay cả hương vị có giống phân, bọn họ cũng sẽ ăn thết!

Liễu Thiên Huyễn cũng khó buông xuống được, ngồi bên cạnh An Lâm, rất có hứng thú nhìn mấy con cá lớn trên giá.

"Phù, thành công rực rỡ, Thái Cực Hấp Linh trận và Hoàng Viêm Kim Lôi trận, ngay cả tu sĩ Kỳ Hóa Thần tùy tiện xông vào, đảm bảo cũng sẽ bị thương!'' Hứa Tiểu Lan phủi hai tay, trên khuôn mặt xinh đẹp có sự đắc ý.

Mùi thơm từ thịt nướng lan tỏa bốn phía, vô cùng mê người.

Xoay xiên nướng thịt trước mặt.

"Vất vả rồi, sau khi tôi nướng cá xong sẽ kêu cậu đến nếm thử, cá con Thiên Trì rất ngon đó!'' An Lâm cười.

"Woa, có thể ăn chưa, thơm quá!"

"Chỗi tôi có bình quả Linh Du trăm năm, có thể bỏ lên trên không?''

Liễu Thiên Huyễn có hứng thú với việc nướng thịt, không ngừng ở bên cạnh ríu rít hỏi.

Rất nhanh, con cá đầu tiên đã nướng xong.

Liễu Thiên Huyễn, Hồ Quán, Diêu Minh Hi đều liếm môi.

Nhưng An Lâm lại vui vẻ mang con cá đầu tiên cho Hứa Tiểu Lan ngồi cách đó không xa.

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy An Lâm đưa cá đến, mỉm cười nhận lấy: "Cám ơn!''

"Không cần khách sáo, nếu cô thích, tôi sẽ nướng thêm cho cô một con." An Lâm trả lời thản nhiên.

Sau đó, hắn vô cùng vui vẻ trở lại nướng mấy con cá còn lại.

Liễu Thiên Huyễn nghiến răng kêu ken két, con ngươi màu tím trừng mắt hung dữ với An Lâm: "Hừ, cậu bất công quá rồi đấy, chị đây ở cạnh hò hét trợ uy cho cậu nửa ngày, kết quả cậu nướng con cá đầu tiên xong lại chỉ biết đưa cho Hứa Tiểu Lan đang ngồi cạnh sao?''

"Hò hét trợ uy?'' An Lâm đảo mắt khinh thường: "Tôi thấy chị quấy rầy tôi nửa ngày mới đúng... "

Liễu Thiên Huyễn tức giận nắm lấy góc áo An Lâm: "Chị mặc kệ, chị mặc kệ, con cá thứ hai phải là của chị!''

"Được." An Lâm gật đầu trịnh trọng đáp ứng: "Chỉ cần Hứa Tiểu Lan không muốn ăn con cá thứ hai, vậy con cá thứ hai sẽ là của chị."

Liễu Thiên Huyễn: "..."

Không lâu sau, Điền Linh Linh và Bạch Linh Xà cũng thuận lợi tập hợp với đội ngũ của An Lâm.

Điền Linh Linh vô cùng hoạt bát, rất nhanh đã hòa nhập được với những người khác.

Bạch Linh Xà thì lại không ngờ ngượng ngùng, nhìn thấy những người còn lại thì khiếp sợ giới thiệu bản thân một lần, rồi không chủ động nói chuyện, điều duy nhất ngoại lệ là thái độ với An Lâm vô cùng tích cực.

Cô mở miệng một tiếng "tiền bối Độc Tôn'', không ngừng vây quanh An Lâm, thỉnh thoảng sẽ lấy can đảm nói một hai câu, tham gia đội ngũ não tàn của Hồ Quán và Diêu Minh Hi, cũng nói chuyện như nước chảy thành sông.

Đáng nhắc tới là, dánh vẻ của Bạch Linh Xà vô cùng thanh tú, da trắng như ôn ngọc dương chi, mặt hình trái xoan, thân thể mong manh như cành liễu non bên hồ, tóc đen như mực bay bay vẽ nên một cảnh tuyệt đẹp.

Phải, có lẽ là vì giá trị nhan sắc nên An Lâm cũng không phản cảm với fan não tàn này quá mức.

Nghĩ lại thì, nếu có một cô gái xinh đẹp tình cờ nhìn bạn thâm tình, so với hai chàng trai tình cờ nhìn bạn thâm tình, còn tốt hơn rất nhiều. Người trước còn có chút tự hào, người sau thì có kinh sợ.

Đến lúc này, các thành viên của đội An Lâm tiến vào lăng mộ Thủ Dương đã chính thức tập hợp xong, chỉ chờ ngày mai lăng mộ mở ra mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận