Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 314: Lăng mộ Thủ Dương mở ra

Buổi tối, Thiên Trì núi Trường Sơn.

Phía trên bầu trời bất ngờ xuất hiện nhiều vệt sáng màu cầu vồng.

Dưới mặt hồ phản chiếu trời sao về đêm, lòng hồ trong vắt, dưới sự yên bình ẩn giấu mạch nước ngầm cuồn cuộn.

Tuy những vệt sáng cầu vồng chỉ xẹt qua rất ngắn hơn mười giây, nhưng hầu như đã hấp dẫn toàn bộ tu sĩ tại dãy Trường Sơn tới đây.

Đám người An Lâm cũng không có hành động gì quá khích, dù có ra sao thì vẫn im lặng ở trong trận pháp phòng ngự chờ lăng mộ mở ra.

Cường giả của các thế lực đều tụ tập quanh khu vực lân cận Thiên Trì, trong rừng bóng đen chuyển động, bầu không khí xung quanh có phần ngưng trọng đầy sát khí, có thể nói là nguy hiểm trùng trùng. Một khi có điều gì đó thực sự xuất hiện, chỉ sợ sẽ có một trận hỗn chiến lớn.

Điền Linh Linh và Liễu Thiên Huyễn lại đang chiến tranh rồi.

Điền Linh Linh đang chơi một trò chơi gọi là Tân Liên Minh Huyền Thoại, dựa vào rank kim cương của cô, thua đến mức rối tinh rối mù, bị Liễu học tỷ áp bức ngược đến mức hoa rơi nước chảy.

Mọi người đều vui vẻ, cả nhà đều hòa thuận!

"Hú hú... "

Nhưng chuyện này lại không có quan hệ gì, Điền Linh Linh không biết việc này, cho nên cô chơi rất vui vẻ.

Chủ nhân của con ngươi này là một chàng trai có diện mạo vô cùng phi phàm, tên của hắn là Đỗ Khắc, Huyết Thần chí cao vô thương, là cường giả đứng đầu Huyết tộc phương tây. Nhưng bây giờ hắn đang rất chật vật, hồng bào và quần áo giống như dây đeo trên người, hệt như người ăn xin trên đường.

Hai tiếng đồng hồ có thể nhận được thù lao một trăm linh thạch đó! Kẻ ngốc mới từ chối!

Một chàng trai mặc áo bào hồng nghiến răng nghiến lợi nói.

Bạn hỏi vì sao cô ấy còn muốn chơi à?

Lúc này, có tiếng sói tru kiêu ngạo từ đỉnh núi đằng xa truyền đến, mang theo uy thế cuồn cuộn, vang vong khắp Thiên Trì và mấy chục đỉnh núi lân cận.

Nhưng cô lại không biết, lúc đầu ở đại học Liên Hợp Tu Tiên, giá để An Lâm cùng chơi với Liễu Thiên Huyễn, hai tiếng đòng hồ là 1000 linh thạch...

Nói thừa, cùng chơi có thể kiếm tiền đó!

Bên cạnh Thiên Trì có một ngọn núi lớn, trong rừng cây có một con ngươi màu đỏ, giờ phút này đang tản ra hơi thở nguy hiểm.

Lần này thủ lĩnh của tộc sói Ám Hắc rất mạnh, hắn vốn không phải là đối thủ, cuộc chiến trong đường núi Trường Bạch này, bọn họ đã nhanh chóng bị đánh bại, bị truy đuổi hơn ba mươi dặm...

Liễu Thiên Huyễn cũng chơi rất vui vẻ.

"Bây giờ lấy dị bảo làm trọng, tộc sói Ám Hắc... Chúng ta sẽ tính sau!" Đỗ Khắc lạnh giọng mở miệng.

"Ngài Đỗ Khắc, tộc Sói Ám Hắc đang khiêu khích chúng ta!"

Đỗ Khắc nhìn ngọn núi nào đó phía xa, con ngươi màu đỏ hiên lên vẻ khát máu hoang dã, nhưng rất nhanh đã u ám xuống.

"Buổi tối gào loạn cái gì đấy, phá nhiễu sự yên tĩnh của người ta." Hứa Tiểu Lan hắt hơi một cái, tiếp tục ngồi xuống.

"Woa, đây là sói nhà ai vậy, kêu lớn tiếng như vậy?'' Liễu Thiên Huyễn ngạc nhiên mở miệng hỏi.

"Thôi đi, anh Thành, lolita nhát gan, một con rắn đã có thể dọa cô bé rồi, cũng không giết được." An Lâm xua tay, ngăn cản nói: "Nhiều việc không bằng bớt một việc đi."

Tiếng sói tru mang theo hơi thở tàn bạo lạnh lùng, dường như đang cảnh cáo và thị uy với những người tu sĩ xung quanh Thiên Trì.

Cái gì vậy... Bạch Linh Xà ngoài cái tên gọi có liên quan đến rắn, thì có chút đặc điểm giống rắn sao?

Cùng lúc đó, đám người An Lâm cũng nghe thấy tiếng sói tru.

Mọi người đều đang yên lặng chờ đợi.

Sau khi sói tru xong, Thiên Trì không còn tiếng động nào nữa.

Nếu như bị tên gọi này dọa thì đúng là không cần sống nữa!

Điền Linh Linh sợ tới mức ý cười thay đổi, cơ thể nhỏ bé không tự chủ được xê đến gần An Lâm hơn.

Điền Linh Linh khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đỏ bừng, lại không biết phải phản bác như thế nào, một lát sau mới nói: "Nói bậy! Anh thấy tôi bị Bạch Linh Xà dọa khi nào?''

An Lâm: "... "

Hiên Viên Thành: "... "

"Lớn tiếng? Chó nhà tôi còn kêu lớn hơn nó." An Lâm tỏ vẻ khinh thường.

Hiên Viên Thành nghe vậy cười dịu dàng: "Cô bé Điền, sói này dọa em sao, có muốn anh đi làm thịt nó không?''

Điền Linh Linh: "... Vì sao mọi người lại bình thản như thế, uy lực cường đại như vậy, con sói này chắc đã đến Kỳ Hóa Thần."

"Nó ấy à, đúng là cần cố gắng luyện tập nhiều." Đường Tây Môn cũng khó có được một câu nghiêm túc.

Chờ đến thời khắc tiến vào.

Ánh ban mai dâng từ chân trời lên, từng tia nắng xuyên qua núi rừng, chiếu lên mặt Thiên Trì, khiến mặt hồ gợn sóng từng vệt vàng.

Gió lành xen lẫn nguyên khí nồng đậm bay đến, khiến tinh thần người khác sảng khoái.

Ngày hôm nay, sắc mặt của đám người An Lâm cũng trở nên nghiêm túc.

Dù sao thì thời gian Thiên Đình phỏng đoán lăng mộ Thủ Dương sẽ mở cũng là lúc này.

Trên bầu trời, gió mây bắt đầu thay đổi.

Mặt hồ yên tĩnh đột nhiên nổi lên bọt khí rất nhỏ, cùng lúc đó, nguyên khí khắp trời đất, bắt đầu hội tụ lấy Thiên Trì làm trung tâm, cuồn cuộn như biển!

Thời khắc này, tinh thần mọi người đều nâng cao, sức mạnh trời đất hòa quyện, dấu hiệu không gian sắp mở ra!

"Di tích, di tích dị không gian đang mở ra!''

Trên mặt Ám Hắc Lang Thần hiện lên vẻ chiến thắng, lao qua cửa ánh sáng.

"Ha ha, ông đây đi trước một bước!''

Móng vuốt của Ám Hắc Lang Thần hóa thành năm cơn lốc gió màu đen, mang theo năng lượng hủy diệt, tấn công về phía đối diện, mạnh mẽ bức lui Huyết Thần Đỗ Khắc.

"Cút ngay, Huyết tộc dơ bẩn!"

Nhanh nhất chính là một vệt sáng hồng và một vệt sáng đen, hai người này như cùng xông đến trước cửa một lúc.

Chỉ có tiểu đội An Lâm vẫn đứng một chỗ, dường như muốn xác nhận gì đó.

Dãy núi bắt đầu rung động, hồ nước cũng sôi trào, từng đợt bọt sóng dâng lên.

Nguyên khí hội tụ dần dần trở thành một nguồn sức mạnh to lớn, phá nát hư không mà ra.

"Rắc rắc... "

Dường như có thứ gì đó bị vỡ vụn, một cánh cửa màu trắng cao ba mươi thước bất ngờ xuất hiện giữa trung tâm mặt hồ.

Chỉ một thoáng, nhạc tiên cất lên, trời giáng thần quang ngũ sắc!

Cửa lớn di tích không gian!

Giờ phút này, dường như toàn bộ cường giả đều bắt đầu di chuyển.

Huyết Thần, Ám Hắc Lang Thần, nhẫn giả Điên Phong, tu sĩ Hoa Quốc, Vu tộc lánh đời, chiến sĩ Gien...

Từng hơi thở cường đại bùng nổ ầm ầm, hóa thành những luồng sáng bắn thẳng đến cánh cửa!

"Ầm ầm!''

Trái đất đã bao nhiêu năm rồi không xuất thiện di tích dị không gian, không thể nghi ngờ, đây là bảo tàng khổng lồ!

Một số người công khai xuất hiện bên cạnh Thiên Trì, sợ bản thân mình chậm chân hơn so với người khác.

Rất nhiều bóng dáng đều xuất hiện trong rừng núi.

Không chỉ có hắn, hầu như mọi người đều bắt đầu xôn xao.

Trong rừng núi có một tu sĩ nào đó, nhìn thấy dị tượng, bắt đầu kích động hô to.

"Ầm ầm!''

Tiếng vang khủng khiếp chấn động mặt hồ khiến bọt sóng dâng trào.

Ám Hắc Lang Thần mặt mũi choáng váng quay cuồng rơi vào trong hồ: "Mẹ kiếp! Sao lại thế này?''

Hắn cảm thấy đầu của hắn như đã đâm vào màn chắn không thể phá vỡ gì đó, dùng sức quá mạnh, giờ phút này trời đất đều xoay tròn.

"Ha ha ha... Ngu ngốc!''

Đỗ Khắc cười nhạo một tiếng, hóa thành một vệt sáng màu hông, tay cầm huyết mâu, nhắm về phía cửa ánh sáng.

"Ầm ầm!" Huyết mâu trong tay hắn đâm mạnh lên cửa ánh sáng.

Không ngờ có một lực phản vô cùng mạnh mẽ đánh ngược lại, tấn công khiến lùi lại hơn trăm thước, khóe miệng trào máu tươi.

"Sao lại thế này?''

"Cửa lớn không gian sao không vào được?"

Đám người đến sau nhìn thấy bộ dạng của Ám Hắc Lang Thần và Huyết Thần, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Có lẽ đây là phạm vi giới hạn, để ông đây lên trước!''

Một tu sĩ béo mập ngự kiếm bay thẳng đến cửa ánh sáng, thế kiếm mạnh mẽ thậm chí còn cắt mặt hồ thành hai nửa.

Hắn ta chính là thiên tài bùa chú của Thượng Thanh Tiên Tông, Trần Cảnh Thiên, có được thực lực Dục Linh kỳ cuối mạnh mẽ.

"Ầm ầm!" Lại một tiếng vang thật lớn, cơ thể to béo dán sát vào cửa, trường kiếm trực tiếp rơi xuống hồ, bộ dạng vô cùng thê thảm.

An Lâm nhìn thấy cảnh này, khẽ cười: "Cánh cửa không gian này, quả nhiên những người khác không vào được."

"Bây giờ, chúng ta nên ra tay rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận