Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 317: Không nên trêu chọc tu sĩ Hoa Quốc

Hatake Kakashi cũng bị bức cho tức giận, tay cầm Nhẫn Đao nhào vào sống mái với Trần Cảnh Thiên.

Hai tên ninja cấp cao đã gia nhập cuộc chiến, thỉnh thoảng còn dùng đủ loại thuật pháp, thừa dịp Trần Cảnh Thiên sơ hở mà xông vào công kích.

Không ngờ Trần Cảnh Thiên vẫn linh hoạt như cũ, dựa vào kiếm pháp cực kỳ tinh xảo mà áp chế Hatake Kakashi đến khó thở.

"Gặp quỷ rồi, rõ ràng ở Hoa Quốc hắn được xưng là thiên tài bùa chú, tại sao kiếm pháp lại mạnh như vậy?" Hatake Kakashi càng đánh càng sợ, hắn bị từng luồng kiếm sắc bén vây khốn, đến nỗi như đã bị kẹt trong đầm lầy, ngay cả thoát thân cũng là hy vọng xa vời.

Trần Cảnh Thiên cười lạnh, cho dù là một tên mập mạp thì hắn cũng có mộng làm Kiếm Tiên đấy.

Sở dĩ hắn được gọi là thiên tài bùa chú là vì lúc ở nhà rảnh rỗi, hắn thường tùy tiện vẽ vài tấm bùa, không ngờ lại rất được sư phụ Vưu Mộc thưởng thức mà thôi, tài năng làm bùa chú của hắn rất cao, nhưng thứ hắn thích nhất lại là kiếm, hắn mạnh nhất cũng là kiếm!

"Mau đỡ đòn Song Long Hí Trư của tôi!"

Trần Cảnh Thiên vung mũi kiếm một cái, chín con rồng nước gào thét giận dữ lao về phía chàng trai đứng đằng trước.

Đồng đội đã cản chân tên mập kia, hắn cũng không thể phụ bạc sự hy sinh của đồng đội chứ!

Ơ? Đây là ảo giác của hắn sao?

Sau đó, hắn quay đầu bỏ chạy!

Hatake Kakashi vốn cảm giác mình đã chạy thoát, nhưng đột nhiên, không gian trước mắt hắn bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Hatake Kakashi bỗng nhiên nâng cao đề phòng, nhìn chung quanh, cuối cùng chỉ thấy Trần Cảnh Thiên đã chuyển mũi dùi sang hai tên đồng đội của hắn, một tên đã bị Trần Cảnh Thiên chém thành hai nửa, một tên khác thì bị bùa chú bao vây.

Chỉ trong một cái chớp mắt, vòng sáng kia đã biến mất.

Hatake Kakashi sợ hãi kinh ngạc, không phải là Song Long Hí Châu hay sao, sao lại biến ra chín con rồng rồi?

Hắn nghiêng đầu nhìn ra sau lưng, chỉ thấy ánh sáng màu lam hiện lên, giống như vầng sáng trăng rằm xinh đẹp.

Hatake Kakashi tức giận gào lên: "Baka!"

Hắn vừa lùi ra sau vừa dùng Nhẫn Đao chém tan rồng nước, nhưng lại không thấy bóng dáng Trần Cảnh Thiên đâu cả.

Trần Cảnh Thiên giết tên ninja cấp cao thứ hai xong liền quay đầu nhìn về hướng Hatake Kakashi chạy trốn, trên mặt nở nụ cười trào phúng: "Cậu tưởng là cậu có thể chạy thoát sao?"

Hatake Kakashi ngàn lần không ngờ hắn cả đời anh dũng vô địch, đến cuối cùng lại phải nhận lấy cái chết không rõ ràng như vậy.

Đúng, chiến lược của hắn là rút lui.

Nguyệt Quang Luân màu xanh da trời trở về bên người Tô Thiển Vân, sau đó quấn quanh chiếc eo nhỏ nhắn của cô giống như tinh linh.

Cảm giác chết chóc chạy lên não, thân thể hắn run lên.

Chính xác mà nói, là tiên khí Nguyệt Quang Luân đã đến phía sau hắn.

"Tu sĩ Hoa Quốc thật là ngọa hổ tàng long... Chúng ta rút lui!"

Những tu sĩ còn lại đang sợ hãi đứng tại chỗ không dám xông lên, thở mạnh cũng không dám, bọn họ nhìn năm người trên mặt hồ mà kính ngưỡng như thần.

Cuộc chiến này tạo cho bọn họ quá nhiều rúng động, tuyệt đối không thể chọc đến tu sĩ Hoa Quốc! Chuyện này sẽ trở thành luật thép của bọn họ, nếu không, nói không chừng có một ngày, tu sĩ Kỳ Dục Linh sẽ tới chém chết cả nhà bọn họ...

Mà chúa tể ở chiến trường này lại chính là năm tên tu sĩ Dục Linh hậu kỳ kia.

"Được, đến lúc đó chúng ta sẽ uống một bữa thỏa thuê!" Trần Cảnh Thiên cũng không phải là người kiểu cách, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Máu đã nhuộm đỏ Thiên Trì, vô số cường giả tới tấp ngã xuống.

Trần Cảnh Thiên nhìn năm người biến mất, nhẹ nhàng thở dài: "Vốn là sư tôn còn nói với tôi, di tích này không thuộc về chúng ta, bảo tôi không nên đi. Mới đầu tôi còn không tin, di tích này rõ ràng là của mọi người, chẳng lẽ còn phải giao cho nhà nước quản lí hay sao? Nhưng bây giờ tôi đã tin, có vài thứ, dù có cưỡng cầu cũng không thể đoạt được..."

Lần này, năm người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân, Hiên Viên Thành và Đường Tây Môn sử dụng bùa ngọc, tiến vào cánh cửa không gian, cũng không có người dám cản, vô cùng yên bình mà rời khỏi Thiên Trì.

Hai người trao đổi số điện thoại di động, sau đó vẫy tay từ biệt.

Huyết tộc, tộc sói Hắc Ám, ninja, Vu tộc thích lánh đời, chiến sĩ người máy và các cường giả thế lực ngoại quốc còn lại rải rác gần như là bị diệt toàn bộ!

"Người anh em, bây giờ kẻ địch đã bị thanh trừ sạch sẽ, tôi muốn vào bên trong di tích, sau khi ra ngoài thì cùng mọi người uống một ly được không?" An Lâm và mọi người bay đến trước mặt đám người Trần Cảnh Thiên, cười nói.

Lúc bọn người Trần Cảnh Thiên ngăn trở trước mặt đám người An Lâm, An Lâm cũng đã coi bọn họ như bạn bè.

Trần Cảnh Thiên cảm thấy hoảng hốt, hắn không ngờ đám người này thật sự có thể đánh thắng kẻ địch mạnh mẽ như thế, hơn nữa còn chiến thắng một cách lưu loát dứt khoát, có thể nói là áp đảo.

Giữa núi rừng, thân thể Âm Dương Sư Nhật Bản run rẩy, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một hơi thở dài bất đắc dĩ.

Bọn họ đã có suy nghĩ khác đối với tu sĩ Hoa Quốc, nếu như nhất định phải dùng một từ gì đó để hình dung, thì đó chính là khủng bố!

Rất nhiều cường giả cố nhịn không ra tay, gấp gáp rút lui, đó cũng không phải là bảo vật bọn họ có thể dòm ngó.

Một quả cầu hình tròn màu trắng trôi lơ lửng, sau khi ghi chép một vài số liệu kinh người thì bắt đầu bay trở về nước Mỹ. Bên trong một nơi bị che khuất trong bộ môn chiến lược, mọi người nhìn các số liệu được ghi lại mà sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Nhưng dù có nói thế nào, trận chiến này vẫn có ý nghĩa, ít nhất cũng đã đánh cho đám cường giả tu luyện ở những quốc gia khác sợ hãi, cũng coi như là gia tăng thể diện cho giới tu sĩ Hoa Quốc chúng ta!" Một tên tu sĩ khác mở miệng nói.

Trần Cảnh Thiên nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó cười gật đầu, chắp tay sau lưng, gió mát thổi đến, tay áo hắn phất phơ, một tên mập mạp cũng có thể bày ra phong độ như cao nhân.

Cùng lúc đó, bên bờ Thiên Trì, một chàng trai đeo kính mát đang nhặt lại từng cái mai rùa, cười nói với cô gái thanh tú xinh đẹp đứng bên cạnh: "Tôi nói, An Lâm đạo hữu đi Thiên Trì chuyến này sẽ không gặp một chút nguy hiểm nào, cô dám không tin."

Cô gái kia trề cái miệng nhỏ: "Được, Thần Toán Tử Bách Phát Bách Trúng danh bất hư truyền!"

"Cô quá khen, quá khen, bình thường thôi mà." Chàng trai đẩy đẩy kính mát, vẻ mặt thản nhiên.

Cô gái nọ liếc Thần Toán Tử đến trắng mắt, thu lại tỳ bà đang cầm trong tay, sau đó cười nói: "Thật không ngờ,tên tu sĩ trước kia phải tiêu mất năm viên linh thạch để mua "Độc môn cơ sở kiếm pháp đại toàn" từ trong tay của tôi, bây giờ đã trưởng thafnh, trở thành Kiếm Tiên chân chính."

Cô gái này tên là Mộng Âm Tiên Tử, bởi vì ban đầu cô thấy kiếm pháp của An Lâm vụng về không chịu nổi cho nên đã rao bán một quyển "Độc môn cơ sở kiếm pháp đại toàn" cho An Lâm.

Không ngờ hai năm sau, An Lâm đã có thể một kiếm chém Lang Thần, thật là thế sự tang thương, thay đổi vô thường mà...

Thần Toán Tử gật đầu: "Mỗi người đều có số mệnh của họ, thay vì hâm mộ người khác, không bằng tự cố gắng thật tốt, nói không chừng sau này cô chính là nhân vật nghịch thiên đấy?"

Mộng Âm nhún vai: "Tôi cũng không có thù oán gì với ông trời già này, nghịch ông ấy làm gì? Loại chuyện như thế cứ giao cho Bạch Linh Xà đi làm đi."

Thần Toán Tử nghe vậy liền gật đầu, hai người hiểu ý cười một tiếng, không nói gì thêm.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, bọn họ nhanh chóng rời khỏi Thiên Trì.

Hắn đang bắt đầu hành trình mạo hiểm mới của mình!

Lúc này, An Lâm đã đi vào bên trong đường hầm không gian.

Nhóm trò chuyện vẫn tiếp tục sôi nổi thảo luận.

[Mộc Ngưu đạo nhân: Tôi cảm thấy có chút hối hận vì đã không đi Thiên Trì xem trận chiến kia trực tiếp!]

[Lưu Ly chân nhân: Tôi vốn còn không hiểu tại sao lần này An Lâm đạo hữu hạ phàm lại mang theo nhiều người như vậy, thì ra là chạy đến di tích Dị Không Gian.]

[Thanh Hà Kiếm Tiên: Trong nhóm chúng ta cũng có được hai người may mắn, chuyện này đúng là ngoài ý muốn của tôi.]

[Xích Giao đạo nhân: Tại sao không phải là tôi? (Gương mặt khóc lóc)]

[Bom Nguyên Tử Tiên Tử: Ai sẽ chọn cái con rồng bỏ đi như cậu chứ. (khinh bỉ)]

[Tham Vân đạo nhân: +1.]

[Xích Giao đạo nhân: ...]

[Tĩnh Tâm tiên nữ: Giận rồi kìa, tôi vốn đã biết hai người bọn họ có bí mật, thì ra là chuyện bí mật này!]

Cuối cùng Đông Phương cũng nhớ lại đêm hôm đó, An Lâm và Điền Linh Linh đều có thái độ khác lạ, nhất thời cảm thấy đau tim.

[Chúa Cứu Thế: Con mẹ nó! An Lâm đạo hữu và đồng đội của hắn thật quá trâu bò, chỉ đơn giản là áp chế cường giả của các thế lực mạnh khác trên mặt đất rồi chà sát chà sát là đã giết được họ rồi.]

Nhóm trò chuyện nháy mắt đã trở nên bùng nổ.

Tin tức tu sĩ trên toàn thế giới đang liên hợp lại để cùng nhau bảo vệ trái đất được phát tán thần tốc trong nhóm trò chuyện, gây ra chấn động cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận