Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 319: Đúng là niềm vui bất ngờ

Là hắn làm sao?

Mọi người đều xuất hiện cùng một suy nghĩ như vậy trong đầu.

Trần Mông âm thầm nuốt nước miếng một cái, thời gian trước hắn còn muốn vứt An Lâm xuống xe, bây giờ nghĩ lại thật sự muốn điên rồi! Nếu biết An Lâm có thực lực đáng sợ như vậy, cho hắn một vạn lá gan cũng không dám làm như thế!

Người của đội buôn mất rất lâu, mới chấp nhận An Lâm là cao thủ lánh đời thực sự, từ đó thái độ xoay chuyển 180 độ, ai cũng đều trở nên vô cùng cung kính.

Ăn ngon mặc đẹp đều đưa lên hết, mấy thứ này đối với đội buôn đi ngang qua sa mạc mà nói, là vô cùng quan trọng, nhưng không lấy tiền vẫn đưa đồ đến như cũ.

Người đứng đầu Trần Mông, cũng cố ý đến trước mặt An Lâm, khom người áy náy nói.

Từ trước đến nay An Lâm chưa từng để ý đến thái độ của những người này, nên tùy ý xua tay để bọn họ lui ra hết.

Bạch Thư Nhạn đến bên cạnh An Lâm, đôi mắt đẹp liên tục xuất hiện tia sáng lạ, có vô số vấn đề muốn hỏi nhưng không dám mở miệng.

Đại lục Chiến Khí có ba đại đế quốc, Tứ đại thần Hỏa, Ngũ đại Thần Binh.

Bạch Thư Nhạn nghe xong, mặt trắng bệch, gấp giọng nói: "Tiền bối, chiến lực của ngài phi thường, vãn bối không dám tự tiện suy đoán!''

Hồi phục tinh thần một chút, Bạch Thư Nhạn vẫn giới thiệu tình hình về đại lục Chiến Khí này cho An Lâm một lượt.

An Lâm nghe Bạch Thư Nhạn miêu tả, tò mò hỏi: "Trong mắt cô, tôi thuộc cường giả giai đoạn nào của đại lục Chiến Khí?"

Bạch Thư Nhạn: "... "

Bạch Thư Nhạn nghe vậy ngẩn người, sau khi trầm ngâm một lúc, mới mở miệng nói: "Mắt nhìn của một cô gái nhỏ như tôi không cao, nhưng trong lúc Chiến Vương chiến đấu từng thấy qua, cũng chưa từng phát hiện ra Chiến Vương nào có thể vung kiếm chém ra thế công kích kinh người như vậy."

"Kể cho tôi nghe chuyện về thế giới của các cậu đi, tôi cần xây dựng lại cách nhìn về thế giới."

Đại lục Chiến Khí dùng võ phân địa vị, tự tiện bình luận về thực lực cường giả là một hành động rất bất kính, tự đáy lòng cô tôn kính An Lâm, tất nhiên càng không dám nói lung tung.

Trong lòng cô có chút xúc động, cao nhân chính là cao nhân, làm việc hay nói chuyện đều đặc biệt như vậy.

"Được, cô không hề nghĩ sai, tôi đúng là người ngoài hành tinh." Vẻ mặt An Lâm tùy ý nói.

Phi Vân Quốc là thuộc địa của Đế quốc Áo Tâm, mỗi một đế quốc đều có một vị Chiến Đế đóng giữ, thống nhất cai quản bốn phương tám hướng, hiệu lệnh chư hầu. Thương đội này đang vận chuyển hàng hòa, đi về phía thành Lạc Vân, thủ đô của Phi Vân Quốc.

Chiến Sư, Chiến Linh, Chiến Vương, Chiến Hoàng, Chiến Thánh, Chiến Đế đây là cấp bậc của đại lục, nghe nói cường giả đứng đầu Phi Vân Quốc cũng chỉ là cấp bậc Chiến Hoàng, còn Chiến Thánh là cường giả cao nhất đại lục, mà Chiến Đế thì sừng sững ở đỉnh của kim tự tháp, toàn bộ đại lục chỉ có ba người, không biết bọn họ mạnh mẽ đến mức nào.

Nơi bọn họ đang ở là sa mạc Phi Vân, thuộc lãnh thổ của nước Phi Vân.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thư Nhạn bối rối lúc lâu, mới có thể tiếp tục mở miệng nói: "Tiền bối An Lâm, lực lượng mà ngài sử dụng, cuối cùng tôi cảm thấy... Cảm thấy rất xa lạ."

"Vậy cô cảm thấy một kiếm vừa rồi của tôi, Chiến Vương có thể dùng hay không?" An Lâm thay đổi câu hỏi.

An Lâm gật đầu, vậy một kiếm vừa rồi từ tay hắn chém ra, nói như vậy thì ít nhất cũng phải đạt tiêu chuẩn Chiến Hoàng rồi.

Hắn không biết có sự chênh lệch giữa hai loại năng lượng này hay không, nhưng Chiến Khí có thể khiến sinh vật tiến hóa, hơn nữa còn khiến sinh mệnh biến đổi vượt qua trình tự tiến hóa, loại năng lượng như vậy không thể khinh thường.

Bạch Thư Nhạn ngoan ngoãn gật đầu, không nói chuyện này nữa.

Có chuyện gì ngài có thể đến Bạch Vương phủ tìm tôi."

"Phải... " Bạch Thư Nhạn có chút lo lắng gật đầu, nhìn thấy dường như An Lâm không thật sự quan tâm đến chủ đều này, lúc này mới tiếp tục nói: "Chúng tôi là người tu luyện Chiến Khí, tóm lại là có thể cảm nhận được sự khởi động của Chiến Khí, nhưng một kiếm của ngài, chúng tôi chỉ có thể cảm nhận được năng lượng cuồn cuộn, cũng không cảm giác được giao động của Chiến Khí."

An Lâm gật đầu, đi theo Bạch Thư Nhạn đến Bạch vương phủ.

"Không phải Chiến khí?" An Lâm cười như không cười mở miệng nói.

Nổi tiếng nhất đại lục là Tứ Đại Thần hỏa, Ngũ Đại Thần Binh, theo truyền thuyết đều nằm rải rác bên trong Mãng Hoang Cổ Vực.

Trong Tôn Thư Các, An Lâm nhìn bản đồ của thế giới đại lục Chiến Khí, phân bố quốc gia từ lớn đến nhỏ, rồi chuyển sang hướng núi dòng sông. Đế quốc Áo Tâm, Đế quốc Xà Linh, Đế quốc Bắc Hồng tạo thành thế chân vạc, Phi Vân Quốc là một nước chư hầu sát biên giới của Đế quốc Áo Tâm, trình độ phát triển đất nước thuộc hạng trung.

Bạch Thư Nhạn là con gái một vị tướng quân dòng bên ở Bạch vương phủ, địa vị trong Bạch vương phủ không cao cũng không thấp, vẫn có quyền được đưa An Lâm đến Tôn Thư Các xem sách.

An Lâm cười nói: "Chuyện này các cô đừng suy nghĩ nhiều."

Bạch Thư Nhạn hơi khom người, cáo từ với An Lâm.

An Lâm nghe xong hai mắt sáng lên: "Bây giờ còn một việc, cô có biết chỗ nào bán bản đồ khồng, càng chi tiết càng tốt."

Bạch Thư Nhạn cười xinh đẹp: "Tiền bối đến Bạch vương phủ đi, nơi đó có bản đồ toàn bộ đại lục, nhưng chỉ có phạm vi trong Đế quốc Áo Tâm, khá tỉ mỉ."

An Lâm bắt đầu có chút rõ ràng, chắc là đại lục Chiến Khí này có năng lượng tự do riêng, còn hắn dùng nguyên khí, lại là thứ năng lượng ngàn vạn thế giới không có chỗ nào là không có.

"Tiền bối An Lâm, Thư Nhạn cáo từ trước.

Thành thị nhìn rất rộng lớn cùng với đám người ồn ào nhốn nháo, An Lâm hoảng hốt, trong lòng xúc động tóm lại đã xuyên không thật rồi...

Sau một ngày, đến thành Lạc Vân.

Nghe nói Chiến Đế Hư Minh của Đế quốc Áo Tâm chím được một thần binh ở Cổ Vực, Chiến Đế Tử Dương của Đế quốc Bắc Hồng chiếm được một thần hỏa, còn các thần binh, thần hỏa còn lại đều không biết tung tích.

An Lâm có chút hứng thú đối với mấy thứ thần binh, thần hỏa này, đàn ông luôn theo đuổi thứ gì đó trâu bò một chút, để biểu lộ rõ ràng giá trị của bản thân, ví như cưỡi ngựa phải nhanh, uống rượu phải giỏi, ăn đồ phải tốt, mặc phải đẹp nhất...

Đi đi, phải xông vào Mãng Hoang Cổ Vực một lần!

Sau khi hắn hạ quyết tâm, lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên để râu đi vào, lập tức nói với Bạch Thư Nhạn.

"Nhạn Nhi, cuối cùng con cũng trở lại."

"Trong khoảng thời gian này xung quanh không yên ổn, tốt nhất là con cứ ngoan ngoãn ở trong phủ, đừng ra ngoài hái thuốc nữa."

Ngữ khí của ông ta nhẹ nhàng, lại mang theo khí thế không thể mở miệng từ chối.

"Phụ thân, sao người lại nói như thế, con là y sư mà! : Bạch Thư Nhạn nóng nảy.

Chức nghiệp của cô quan trọng nhất chính là kinh nghiệm, nếu cứ ở trong phủ có thể nói một chút tiến bộ cũng không có.

Ông ta lắc đầu: "Không phải ta cố tình không chó con đi, mà con đã biết chuyện của Đại Chu Quốc chưa?"

"Đại Chu Quốc ra sao?'' Bạch Thư Nhạn ngẩn ra.

Ông ta nghiêm túc nói: "Quốc vương của Đại Chu Quốc bị giết rồi! Nghe nói là vì dòm ngó một thiếu nữ xinh đẹp, muốn dùng sức mạnh, sau đó bị nàng ta một kiếm chém chết, sau đó chiến tranh, toàn bộ cao thủ hoàng cung tử thương vô số... Bây giờ, bên trong Đại Chu Quốc, đã hoàn toàn náo loạn, cũng lan đến quốc gia của chúng ta, bốn bề đều không yên ổn."

An Lâm nghe thấy thế, trong lòng hăng hái, Đại Chu Quốc không phải là nước láng giềng của Phi Vân Quốc sao, thực lực không khác mấy với Phi Vân Quốc, quốc vương cũng là cường giả cấp bậc Chiến Hoàng, như vậy có thể thấy, cô gái kia còn mạnh hơn.

Hắn có chút vui sướng khi người gặp họa, đều nói hồng nhan họa thủy, quốc vương rước họa vào thân, dùng mạng trả giá.

"Sao thiếu nữ kia lại lợi hại như thế? Rốt cuộc cô ta là ai?" Bạch Thư Nhạn khiếp sợ và tò mò, không ngừng tò mò thân phận của cô gái kia.

Ông khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Việc này nói ra rất kỳ lạ, cô ta không thuộc loại cường giả tùy tiện mà chúng ta biết, vũ khí là một bánh xe ánh trăng màu xanh vô cùng khủng khiếp. Là một người thần bí, có chút tin tức nhắc đến, hình như lời nói của cô ta, đều là ngôn ngữ xa lạ... Tóm lại Nhạn Nhi con đừng ra ngoài, chờ khi sóng gió lần này qua đi rồi lại nói tiếp."

Lời nói của ông ta khiến đầu óc An Lâm nổ tung.

Bánh Xe Ánh Trăng? Ngôn ngữ xa lạ?

Suy đoán xuất hiện trong lòng hắn, khiến hắn kích động đến mức run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận