Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 32: Nguyệt Ảnh Địa Tiên sững sờ tại chỗ

Nguyệt Ảnh Địa Tiên nằm trên một cuốn sách đang trôi nổi, dùng thần thức quan sát tình hình khu vực cô phụ trách.

Phần thi chiến đấu tự do lúc này đã tới giai đoạn cuối, các trận chiến dần ít lại.

Nhưng mỗi một trận chiến vào thời điểm này, đều là những trận có chất lượng cực kì cao.

Đúng lúc này, một khí tức quen thuộc xông vào phạm vi thần thức của Nguyệt Ảnh Địa Tiên.

"Ồ, ngự không phi hành, là thiên tài kỳ Dục Linh nào à?"

Ngay sau đó, mấy hàng chữ xuất hiện trên sách của cô.

An Lâm: sức chiến đấu: 205 điểm công trạng: 380.

"Mợ ơi, giỡn mặt hở! Cậu ta đã trải qua chuyện gì thế này?"

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Ảnh Địa Tiên trừng lớn, cô nhìn số liệu trên sách, tròng mắt suýt thì rơi cả ra ngoài.

Nhớ lúc trước sức chiến đấu của An Lâm mới hơn một trăm, vả lại điểm công trạng cũng chỉ mới qua một trăm thôi.

Giờ thì sao, sức chiến đấu nhân đôi, điểm công trạng nhân ba luôn?

"Được buff à?" Nguyệt Ảnh Địa Tiên sững sờ tự hỏi.

Cô không cách nào giải thích được có chuyện gì đang xảy ra, điểm công trạng có thể tăng hết cỡ, nhưng sức chiến đấu đâu phải nói tăng là tăng cái vèo được! Vả lại còn là tăng đôi thế này nữa chứ!

Sức chiến đấu 200, đã là tiêu chuẩn của sinh viên lớp giữa Đạo Chi Thể cấp mười, không phải cậu ta mới có tới Đạo Chi Thể cấp tám à?

Vả lại cậu ta đang ngự kiếm phi hành... cậu ta còn ở chung với Liễu Thiên Huyễn à?

Nguyệt Ảnh Địa Tiên chỉ cảm ứng được trạng thái bay đại khái của An Lâm, lại nghĩ tới những chuyện hồi trước, trong lòng chợt hiện lên một suy đoán.

Vì thế, cô bắt đầu dồn hết sức chú ý lên người An Lâm.

Ngay sau đó, cô càng thêm không bình tĩnh nổi.

"Mợ ơi, không phải là Liễu Thiên Huyễn, cậu ta đang cưỡi chó kìa!"

"Con chó này là sao đây?"

Khoé miệng Nguyệt Ảnh Địa Tiên run rẩy, con chó kỳ Dục Linh này ở đâu ra thế?

Trong trường có hai mươi sinh viên kỳ Dục Linh, cô chưa nghe nói có đứa nào biến thành chó được hết cả!

Nếu có sinh viên nào bay vào khu vực thần thức của cô, trên sách của cô sẽ tự động hiện lên số liệu của sinh viên đó, thế nhưng con chó này thì lại không hiện gì hết...

Lúc dùng pháp trận truyền tống, linh thú không thể bị truyền tống theo, vậy chỉ có một khả năng...

Sắc mặt Nguyệt Ảnh Địa Tiên lập tức thay đổi, chẳng lẽ con chó này là tới lúc thi đấu mới đột phá thành linh thú?

Trời ạ! Ai tới nói cho tôi biết xem, xảy ra tình huống thế này phải xử lý sao đây!

"An Lâm, cậu đừng để tôi khó xử nhé, không thì bữa học sau tôi sẽ cho cậu biết tay!" nhìn cậu trai đang cưỡi chó bay trên trời, lẩm bẩm một mình.

Vừa dứt lời, Nguyệt Ảnh Địa Tiên đã thấy con chó kia vui vẻ lao xuống người một sinh viên đang đứng dưới đất, hiển nhiên là muốn khai chiến!

Nguyệt Ảnh Địa Tiên: "...!"...

Tôi tên Tần Phong, là cường giả Đạo Chi Thể cấp mười, sinh viên năm hai, lớp 1.

Thành tích chiến đấu của tôi bây giờ là đánh bại sáu sinh viên Đạo Chi Thể cấp mười, đánh bại hơn hai mươi sinh viên cấp bậc thấp hơn tôi.

Lần này, tôi nghĩ mình có thể xông vào Tiên Bảng một trăm người mạnh nhất trường.

Đúng vậy, chỉ cần thêm mấy trận chiến vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ đầm đĩa nữa thôi, là tôi sẽ đạt được mục tiêu của mình ngay!

Tần Phong lòng đầy tự tin, y mặc bộ đồ xanh bay bay theo gió, tay cầm trường kiếm màu trắng, dáng vẻ cực kì uy phong.

Đúng lúc này, một khí tức mạnh mẽ xông về phía y.

"Không hay rồi, là cao thủ kỳ Dục Linh đến!" Tần Phong kinh hãi tự nhủ.

Nhưng mà, không lâu sau y đã tỉnh táo lại, vì lúc này đây là thách đấu, đồng thời cũng là cơ hội hiếm gặp!

Y có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình trước mặt cao thủ kỳ Dục Linh, đỡ được vài ba chiêu rồi nhận thua.

Vậy các thầy cô sẽ đánh giá y cao hơn, cơ hội để bước vào Tiên Bảng một trăm người mạnh nhất trường sẽ càng lớn!

"Người tới là ai, tôi là Tần Phong sinh viên năm hai, lớp 1!"

Tần Phong ngẩng đầu nhìn lên không trung, khí tức mạnh mẽ đó truyền từ trên trời xuống.

"Má tôi ơi, con chó này là sao?"

Tần Phong nhìn con chó đang bay lượn trên không, sững sờ đứng ngẩn ra tại chỗ luôn.

Ngay sau đó mặt y tái mét.

Bấy giờ, cậu trai ngồi trên lưng chó lớn tiếng nói vọng xuống: "Tôi là An Lâm sinh viên năm nhất lớp 1, học trưởng Tần Phong, xin hãy chỉ giáo!"

Xin hãy chỉ giáo?

Tần Phong trừng mắt thật to nhìn một người một chó bay trên trời, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, con chó đó đã bay vèo xuống, nâng móng chó của mình lên, quào y một cái.

Tần Phong cũng không hổ là cường giả đã trải qua cả trăm trận chiến, cho dù đòn tấn công của Đại Bạch cực kì mạnh, y vẫn có thể đúng lúc giương trường kiếm chắn trước người mình.

"Keng!"

Một sức mạnh khổng lồ đáng sợ truyền tới, làm y bay ngược ra ngoài.

Mạnh quá! Tần Phong hoảng sợ, con chó lông trắng muốt này nghiễm nhiên có sức mạnh của kỳ Dục Linh!

Xảy ra chuyện gì vậy, trong trường mình có cường giả biết biến thành chó khổng lồ từ lúc nào thế này?

Không đợi y hết ngạc nhiên, chung quanh chân trước của con chó chợt có gió xoáy tụ lại, hình thành những mũi dao gió, chém về phía thân thể đang nổi trên không của y.

Hiện giờ Đại Bạch đã là linh thú, chỉ một cử động nhỏ cũng có thể dẫn ra sức mạnh khổng lồ của trời đất, nó chỉ quào một cái vậy thôi, đã có hơn mười lưỡi dao gió xé gió bay tới, chém thẳng về phía Tần Phong.

Tần Phong đứng trên không trung vung kiếm chém ra những đường kiếm phá tan lưỡi dao gió, nhưng vì lúc này Đại Bạch không hề nương tay mà dốc hết sức tấn công, Tần Phong đã không thể dễ dàng né tránh như lần trước nữa.

Nên dù kiếm thuật của Tần Phong cực kì giỏi, chém tan được hết tám lưỡi dao gió, thì vẫn có hai lưỡi dao gió chém trúng người y.

Máu tươi văng ra, ngay lập tức trên người y xuất hiện hai vết chém rướm máu.

Mà thế vẫn còn chưa xong, một nắm tay chứa đựng sức mạnh khủng bố ngay sau đó xông tới trước mặt y.

"Má tôi ơi! Sao các người ra tay cùng lúc vậy!"

Tần Phong hoảng sợ la lên, lúc này y đang trong tình trạng không thể phòng ngự, nên chỉ kịp lấy thanh trường kiếm ra chắn trước người mình.

"Uỳnh rầm!"

Nắm tay giáng xuống toả ra một luồng năng lượng khổng lồ, đánh cho Tần Phong ói ra máu tươi.

Giờ An Lâm đã thăng cấp lên Đạo Chi Thể cấp chín, một chiêu Hám Sơn quyền ngày xưa, giờ dùng uy lực còn đáng sợ hơn tiên pháp của đại đa số sinh viên Đạo Chi Thể cấp mười.

Bởi vậy chỉ với một quyền, hắn đã đánh cho Tần Phong ngã xuống đất, cả ngồi dậy cũng không làm được.

"Hở, sao anh ta yếu vậy nhỉ?"

An Lâm bước lại gần chỗ Tần Phong, khó hiểu hỏi.

Trong ấn tượng của hắn, học trưởng này tốt xấu gì cũng là Đạo Chi Thể cấp mười, ít nhất cũng có thể chịu được hai ba cái Hám Sơn quyền mới có thể ngã xuống, sao giờ mới chịu có một quyền đã nằm ngay đơ rồi?

Tần Phong nghe câu này thiệt muốn hộc máu tiếp, thế là y trực tiếp chửi ầm lên: "Quá vô sỉ, có gan thì mình cậu ra đánh với tôi thôi này! Cậu bắt tay với một cao thủ kì Dục Linh đánh tôi, còn xem là anh hùng được hả?"

"Hơn nữa quy tắc đã viết rõ ràng là chỉ có thể một mình chiến đấu, cậu đã làm trái luật rồi!" Tần Phong tiếp tục quát lớn.

An Lâm nghe vậy chớp chớp mắt, chỉ vào Đại Bạch nỏi: "Là một mình tôi đánh với anh, đây là chó, đâu phải là người. Nó là triệu hoán thú của tôi, cũng tính là một phần sức mạnh của tôi mà!"

Đại Bạch cũng nói thêm vào: "Tôi là triệu hoán thú của An Lâm, tên tôi là Đại Bạch, gâu!"

Triệu hoán thú cái của nợ ấy!

Triệu hoán thú mà cấp bậc còn cao hơn cậu một cấp à?

Đây là gian lận, gian lận đó! Hiểu không?

Tần Phong nghe một người một chó nói xong, tức tới mức người run bần bật, cảm thấy mình sắp ngất tiếp nữa rồi.

Đúng lúc này, Đại Bạch tiếp tục mở miệng nói: "Được rồi, An Lâm, cậu giáng một đòn nữa đi, vậy là cậu lại đánh bại thêm một cường giả Đạo Chi Thể cấp mười nữa rồi."

Giáng thêm một quyền?

Tần Phong nghe câu này lại muốn hộc máu, y tức tối la lên: "Các thầy cô! Chuyện này các thầy cô không nhúng tay vào à, vậy có còn công bằng không! Có còn luật lệ gì nữa không đây!"

Y biết chắc chắn có thầy cô quan sát tình hình các trận đấu, nhưng tiếc là không có bất kì thầy cô nào xuất hiện ngăn cản, tức là họ cho rằng hai chủ tớ kia không hề phạm luật...

Nên là, Tần Phong bị An Lâm đánh cho một trận, đánh tới mức quầng sáng bảo vệ của Tần Phong xuất hiện luôn...

Tần Phong nằm trên đất, mắt đỏ bừng, môi mấp máy, nói không thành lời.

Thế này là sao?

Xuất hiện một cao thủ kỳ Dục Linh đường đường chính chính ra thi đấu thì thôi đi, chẳng ngờ tới cuối cùng, y lại bị một người một chó bắt tay nhau đánh cho một trận không ngóc đầu lên được luôn...

Mà dù thế nào thì trận chiến này y cũng thấy mình thua oan uổng chết được!

"Xong rồi! Chúng ta mau bay đi tìm đối thủ tiếp theo nào!"

An Lâm vừa lòng vỗ tay, nhảy lên lưng Đại Bạch.

Đại Bạch cũng rất sảng khoái, đáp: "Được rồi, để đám nhóc quỷ này mỗi khi nhớ tới đều nhớ thật kĩ nỗi sợ khi bị một con chó đánh cho nằm ngay đơ nào!"

Đại Bạch nhảy dựng lên, cưỡi mây lướt gió, tiếp tục bước lên hành trình vương giả với An Lâm.

Trên trời, Nguyệt Ảnh Địa Tiên nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt, cây bút trong tay cũng bị cô bẻ làm đôi.

"An Lâm... cậu chỉ biết gây phiền phức cho tôi thôi...!"

Sự xuất hiện của Đại Bạch đã làm cô sửng sốt một lúc lâu luôn, ngay sau đó An Lâm lại phối hợp với Đại Bạch cùng nhau đánh cho Tần Phong nằm ngay đơ, làm giáo viên phụ trách ghi chép lại số liệu, cô biết phải ghi chép lại số liệu này thế nào đây?

Có cần ghi lại số liệu của Đại Bạch luôn không ta?

Một người một chó này đánh thắng trận, sức chiến đấu thì dễ tính rồi đó, còn điểm công trạng này nên chia sao đây?

Nguyệt Ảnh Địa Tiên thấy đầu mình nhức bưng bưng.

Suy nghĩ một lát... cô lại càng thêm hận An Lâm.

"Á á á! Vậy phải ghi lại thế nào đây!" Nguyệt Ảnh Địa Tiên phát điên.

Cuối cùng, cô quyết định vẫn viết dòng số liệu thế này lên sổ:

An Lâm: sức chiến đấu: 205 điểm công trạng: 405.

Đại Bạch triệu hoán thú của An Lâm: sức chiến đấu: 320 điểm công trạng: 25

"Ừm... Điểm công trạng, một người một chó chia đôi vậy..."

"Còn về chuyện có hợp lý không... Đó vấn đề hiệu trưởng Ngọc Hoa nên lo lắng, mình chỉ phụ trách việc báo cáo thôi, đâu lo nhiều được tới vậy!"

Không sai, Nguyệt Ảnh Địa Tiên quyết định viết số liệu theo cảm nhận của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận