Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 327: Cảnh ngộ bi thảm của Tử Dương Chiến Đế

"Đây là ngày tận thế sao?"

Có người nhìn chằm chằm về phía quả cầu lửa ở phía xa và bầu trời đầy bụi đất với vẻ mặt ngây ngốc.

"Đây là sức mạnh của thần, là sự trừng phạt của thần linh."

"Chiến đế Hư Minh không phải là đang ở núi Kính Tâm sao, vậy ông ta..."

"Nhất định là do ông ta đã làm điều gì đó điên dồ nên mới dẫn tới đại họa như ngày hôm nay."

Sức công phá của loại bom hydro này rất kinh khủng, nó đã vượt qua cả sức tưởng tượng của người dân đại lục về vũ khí chiến đấu.

Bọn họ nhìn qua liền cảm thấy nó giống như dấu vết được để lại của thần linh, cảm xúc còn lưu lại trong lòng lúc này chỉ còn là sự kính sợ và hoảng hốt tột cùng mà thôi.

An Lâm và các thành viên trong tiểu đội của hắn cũng đang lẳng lặng nhìn khung cảnh tuyệt mỹ tràn ngập sự bạo lực và hủy diệt kia.

Không ngờ rằng lời này thật đúng là có hiệu quả, từ giữa trung tâm của vụ nổ kia có một ngọn lửa màu trắng giống như một ngôi sao băng đang bay vọt ra ngoài.

"Không ngờ rằng Tử Dương Chiến Đế ta đây cũng có ngày bị một ngọn lửa đốt đến trọng thương như thế này."

Vĩnh viễn không được xem thường bất kỳ một loại năng lượng lớn nào, bọn họ vốn dĩ đều có một con át chủ bài trong tay nên rất có thể sẽ phá vỡ được cục diện của toàn bộ trận chiến.

Người này chính là Tử Dương Chiến Đế đến từ đế quốc Bắc Hồng. Lúc này hắn bị vụ nổ tàn phá đến mức chỉ còn lại bộ đồ lót với chất liệu bền bỉ, cơ bắp cường tráng trên người chỗ thì biến thành màu đỏ, chỗ thì đã hóa thành than đen.

Diêu Minh Hi đứng ở bên cạnh cũng trố mắt ra nhìn, khiếp sợ đến nỗi không nói được thành lời.

"Ồ, ngươi không chỉ có thần hỏa, mà còn có cả thần binh sao? Đây quả là một niềm vui ngoài ý muốn a!"

Qua câu nói của An Lâm, đám người Hiên Viên Thành liền biết được việc chiến đế Tử Dương cũng đang ở đó, lần này quả đúng là một mũi tên trúng hai đích mà. Mà cũng tại cái tên chiến đế Tử Dương đó xui xẻo thôi, sớm không tới, muộn không tới, hết lần này đến lần khác chọn đúng vào lúc này để tháo chạy.

"May mà ta đã thu phục được thần hỏa Đại Nhật Viêm, sau đó dùng lửa chống lửa, làm giảm bớt được tổn thương. Lại có cả thần binh Càn Khôn Kính do Lục Trạch Vũ đưa cho để hộ thể, bằng không thì thật đúng là không thể thoát khỏi kiếp nạn này rồi..."

An Lâm nghe vậy cũng chỉ lắc đầu, hắn vẫn không quên được trận chiến ở Nghị tộc lúc trước và việc Nghị hoàng đã trốn đi bằng cách nào.

"Uy lực của bom hydro này lớn như vậy, có lẽ bọn họ đã bị nổ tan tành đến bụi cũng không còn nữa rồi." Đây là lần đầu tiên Hồ Quán được chứng kiến một vũ khí có sức sát thương lớn tới từ Trái Đất, cái loại uy năng này thật sự đã khiến cho hắn cảm thấy rất kinh khủng.

Một thân ảnh bỗng xuất hiện ở ngay trên mặt đất hoang vu, đang thở dốc rất kịch liệt.

Hắn quay người nhìn lại, chỉ thấy có sáu người bỗng nhiên xuất hiện ở ngay trước mặt hắn.

"Không được chủ quan, bọn họ mạnh như vậy, khẳng định không thể chết được." Đúng lúc này An Lâm liền phản bác lại một câu.

Người đứng đầu tiên kia càng khiến cho hắn tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống được gã đàn ông đó.

Tử Dương Chiến Đế nhìn qua cảnh tượng như ngày tận thế đang xảy ra trước mặt kia, trong lòng vẫn không khỏi thấy sợ hãi mà lầm bầm vài câu.

Một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên truyền tới, khiến cho Tử Dương Chiến Đế sợ tới mức toàn thân cũng run lên.

"Vị chiến đế này sao lại trơ trụi như thế kia, thật là hạ lưu!" Hứa Tiểu Lan nhìn thấy Tử Dương Chiến Đế chỉ còn lại một bộ quần áo lót thì không khỏi phỉ nhổ một tiếng.

Không có cách nào khác, bị bom hydro dọa sợ rồi.

Rốt cuộc còn có thiên lý nữa hay không đây?

"Thật không có văn hóa, thật đáng sợ, cái mà ta sử dụng rõ ràng là khoa học kỹ thuật a." An Lâm cười nhạt một tiếng, sau đó đem Đạt Nhất, Đạt Nhị trong Nạp giới ra ngoài: "Nếu ông không phục, ta cũng có thể giúp ông nếm thử sức mạnh của một loại khoa học kỹ thuật khác."

An Lâm cũng hét lớn một tiếng,

"Là ngươi, An Lâm! Ngươi sử dụng loại yêu thuật gì thế?" Tử Dương Chiến Đế nhìn thấy An Lâm thì lập tức quát to.

Chiến đế Tử Dương vốn dĩ đang trọng thương, nhiều nhất vẫn có thể phát huy được năng lực của Chiến Thánh đỉnh phong, nhưng lúc này đây khí tức của bản thân lại bị khí tức của sáu người hợp lại nghiền ép, đánh tan một cách triệt để. Trong lúc khí huyết kích động, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.

Đồng thời, năm người Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân, Hiên Viên Thành, Diêu Minh Hi, Hồ Quán cũng đồng loạt phóng ra toàn bộ khí tức, ầm ầm đánh về hướng chiến đế Tử Dương.

Khí thế toàn thân bắt đầu phát tán ra.

Tử Dương Chiến Đế nghe vậy thì khẽ giật mình, nhìn qua hai cột ngân quang lóng lánh cao vút kia trong nội tâm lại sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.

"Tấm gương mà ngươi cầm ở tay trái có phải chính là thần binh kính Càn Khôn không? Nếu muốn mạng thì mau giao ra đây!" Ánh mắt An Lâm sáng như đuốc, hắn đã sớm chú ý tới tấm gương đen trắng trong tay Tử Dương Chiến Đế từ lâu rồi.

"Được lắm, ta đây còn chưa tính sổ với các ngươi mà các ngươi đã muốn đè đầu cưỡi cổ ta rồi sao? Các ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!" Chiến đế Tử Dương hét lớn một tiếng, khí tức kinh khủng dâng lên như biển rộng, sau đó nhắm thẳng về phía đám người An Lâm.

"Hiện tại ngươi không còn lựa chọn nào khác đâu!"

Đây chính là loại yêu thuật gọi là "Khoa học kỹ thuật" sao? Thật đáng sợ!

Mẹ kiếp! Quần áo của lão tử đã bị các ngươi làm cho nổ mất rồi, trái lại bây giờ các ngươi còn tới trách lão tử lưu manh sao?

Tử Dương Chiến Đế thấy thế thì trong ngực dâng lên một nỗi buồn bực, rồi lại phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng đang có hàng vạn con thần thú điên cuồng chạy qua.

Tô Thiển Vân thì chưa từng chứng kiến qua cảnh tượng đáng sợ như vậy nên giơ tay bịt kín hai con mắt, xấu hổ đỏ mặt.

"Cho ngươi mười giây để cân nhắc, nếu không giao kính Càn Khôn ra cho ta thì đừng trách chúng ta ra tay tàn ác." Vẻ mặt An Lâm nghiêm túc mở miệng nói.

Trên mặt chiến đế Tử Dương hiện ra một tia giãy giụa, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại được bình tĩnh.

"Cho ngươi!" Hắn đem kính Càn Khôn kính vứt cho An Lâm.

Hắn biết rằng lúc này đây mạng mới là quan trọng nhất, những chuyện khác đều có thể vứt bỏ được.

An Lâm bắt được kính Càn Khôn, sau khi cảm thụ được loại khí tức mênh mông trong đó thì có chút thoả mãn gật đầu, thu lại vào Nạp giới, sau đó lại chia chiến lợi phẩm.

"Ừm...Tiếp theo, giao cả thần hỏa của ông ra đây đi!" An Lâm mở miệng nói.

Chiến thần Tử Dương nghe vậy thì lập tức có chút tức giận: "Thần hỏa Đại Nhật Viêm đã bị ta thu phục rồi, nó với ta giờ đây đã thành một thể rồi, làm sao giao ra được đây?"

An Lâm không cho là đúng, mở miệng nói: "Phóng xuất Đại Nhật Viêm của ngươi ra, trực tiếp nhập vào với ta, ngay cả ngòi lửa cũng phải giao ra, ta sẽ không đánh lại!"

Tự phụ! Càn rỡ!

"Ợ!"

"Ọt ọt."

Cuối cùng, ngòi lửa màu trắng kia dường như đang muốn chạy trốn, nhưng miệng của An Lâm thì lại giống như một cái động lớn đen sì, mang theo một sức hút khó hiểu, cứng rắn hút nó vào bên trong miệng.

Quả cầu lửa càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ...

Qủa cầu lửa này mang theo độ nóng kinh khủng như của mặt trời, ngọn lửa kia giống như một dòng sông đang chảy dần vào miệng của An Lâm.

Sau đó, một màn vô cùng quỷ dị bỗng xuất hiện.

Hắn mở rộng miệng, ngọn lửa màu trắng liền dung hòa vào với quả cầu lửa kia.

Chỉ một lát sau hầu hết tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ uy lực khiến người ta hít thở không thông.

"Xoẹt..."

Dường như thân thể của chiến đế Tử Dương ở trước mặt dường như cũng không thể nào chịu đựng được sức mạnh kinh khủng của thế lực đó, nên lại tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn sáng ngời, chăm chú nhìn An Lâm: "Đi đi!"

Lệnh này vừa ra, quả cầu cực lớn kia mang theo cỗ uy thế kinh khủng như muốn thiêu đốt vạn vật, ầm ầm nện về hướng An Lâm.

Một chiêu này, cho dù là Chiến Thánh đỉnh phong cũng không có cách nào chống lại được!

Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan nhìn chằm chằm vào thân ảnh ở trước mặt, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

Ngược lại An Lâm lại có vẻ mặt vô cùng hưng phấn, chủ động há to miệng chạy về phái quả cầu cực lớn kia...

Hai mắt của chiến đế Tử Dương Chiến Đế nở rộ thần uy, phóng ra thần hỏa Đại Nhật Viêm, ngọn lửa màu trắng mang theo sức nóng kinh người xuất hiện trong hư không, ngưng tụ lại thành một quả cầu lửa vô cùng nóng bỏng.

"Đại Nhật tái hiện!"

Hắn muốn nhân cơ hội này để thiêu chết gã tự cao tự đại kia thành tro bụi!

Sắt mặt của chiến đế Tử Dương âm trầm khó đoán, nhìn qua An Lâm một cái, cuối cùng cắn răng quyết định mở miệng nói: "Được! Đây là do ngươi nói đó, tuyệt đối đừng có đánh trả!"

Đối mặt với công kích của ngọn lửa mà còn định không đánh trả sao?

Ngọn lửa đã bị luyện hóa, đã nhận chủ nhân hoàn toàn rồi mà hắn vẫn muốn đoạt lấy sao?

An Lâm thỏa mãn sờ lên bụng, hệ thống công pháp Chân Hỏa Chi Vũ bên trong liền xuất hiện một chữ "Mặt trời".

"Hương vị của thần hảo này giống như bánh nướng vậy, vô cùng nóng hổi!" Hắn mở miệng đưa ra lời bình.

Đám người Hiên Viên Thành, Hứa Tiểu Lam, trừng lớn hai mắt, ngược lại giống như hít phải một ngụm khí lạnh vậy.

Lần thứ hai Tô Thiển Vân chứng kiến cảnh An Lâm ăn thần hỏa, trong đôi mắt xinh đẹp dịu dàng cũng liên tục xuất hiện dị sắc.

Chỉ có chiến đế Tử Dương là hoàn toàn biến thành tượng đá.

Đại Nhật Viêm bị ăn rồi, khế ước thần hỏa bị chặt phá rồi

Hắn bị một màn này dọa cho choáng váng cả người!

"Rõ ràng là thần hỏa của ta mà, tại sao đến ngòi lửa mà ngươi cũng nuốt được chứ?"

"Không thể nào... Đây là lý gì vậy chứ..."

"Trực tiếp ăn hết như vậy, còn không sao? Sẽ không tự nấu chín bản thân hay sao?"

"Chẳng lẽ ta đang nằm mơ sao?"

"Ta là ai? Ta đang ở nơi nào?"

Tam quan của chiến đế Tử Dương đã sụp đổ, hắn ta bắt đầu cảm thấy hoài nghi về nhân sinh.

An Lâm vui tươi hớn hở đi đến trước mặt chiến đế Tử Dương, hiếu kỳ hỏi: "Tiền bối Tử Dương, cám ơn sự chiêu đãi nồng hậu của ngài, ngài còn vật gì tốt muốn đưa cho ta không?"

Toàn thân chiến đế Tử Dương khẽ run lên, nhìn qua thân thể trần trụi của mình, kính Càn Khôn bị đoạt, thần hỏa cũng bị đoạt...

Hắn chưa bao giờ rơi vào cảnh hai bàn tay trắng như vậy cả, không khỏi lệ rơi đầy mặt nói: "Còn thừa một cái quần lót, ngươi có muốn hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận