Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 332: Kỹ năng diễn xuất như tôi, vô cùng tự nhiên

Trên đảo Cự Quy, một con Dực Long màu lam đang lướt nhẹ trên không trung, mang theonhững trận cuồng phong khiến cây cối trên mặt đất đều bị nhổ tận gốc.

"La Thiên Cuồng Viêm!"

Lại một tiếng hét lớn, một ngọn lửa màu vàng bỗng nhiên bay về phía Dực Long.

Tốc độ ngọn lửa rất nhanh, thậm chí khiến Dực Long thuộc cảnh giới Chiến Hoàng còn chưa phản ứng kịp đã bị nó bao phủ hoàn toàn, khó có thể chạy thoát.

"Ầm ầm!" Ngọn lửa mang theo sức nóng đáng sợ nổ tung ầm ầm, sau đó hóa thành một cơn mưa lửa trông rất đẹp mắt.

Một bóng người từ trên bầu trời hạ xuống, bộ dạng cực kỳ mê người.

"Thật không hổ là Tử Dương Chiến Đế, chiêu thức lửa này thật sự là làm cho người ta mở mang tầm mắt." An Lâm vừa cao hứng khen, vừa dùng Hấp Chưởng lôi kéo thân thể con Dực Long màu lam.

Tử Dương Chiến Đế không muốn nói chuyện, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn An Lâm một cái.

Động vật cấp Chiến Hoàng, cho dù phóng tầm mắt nhìn khắp cả đại lục Chiến Khí cũng không gặp nhiều. Hai người ăn đều vui vẻ ăn.

An Lâm ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời đêm, nó giống như tuyết trắng, phát ra ánh sáng trong veo mà lạnh lùng.

Hương vị Dực Long đặc biệt ngon, da giòn thơm ngát, thịt bên trong tươi ngon có độ dai, còn kèm theo vị ngọt, làm cho người ta không thể nào ngừng ăn được.

Đảo Cự Quy bắt đầu trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh của từng đợt thuỷ triều vẫn kéo dài không dứt.

"Lại đây, lại đây, lại đây, cùng nhau ăn đi."

An Lâm gật đầu: "Ông dẫn đường đi."

Hắn quen dùng pháp thuật hệ lửa, nhưng bây giờ thi triển pháp thuật cũng chỉ có thể giả vờ là có lửa thần, loại cảm giác cay đắng này ai có thể hiểu được.

Hình như mấy ngày nay ánh trăng đều là cùng một hình dáng, tròn vành vạnh chứ không khuyết đi, không có một chút thay đổi nào.

Hắn xé một cái chân rồng đã nướng chín, vừa ăn vừa mời.

An Lâm nhìn Dực Long bên dưới, không kìm lòng nổi chép miệng một cái. Hắn cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với đồ ăn ở đại lục Chiến Khí, nhất là các loại thú cấp bậc Chiến Hoàng, hắn đã muốn nếm thử hương vị từ lâu rồi.

Mặt trời dần dần chìm xuống biển, ánh trăng xuất hiện trên bầu trời đêm.

Hai vệt sáng màu đỏ rơi vào biển lớn, bắn lên một trận bọt nước.

Tử Dương Chiến Đế cũng không khách sáo, xé một cái chân rồng bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.

Tử Dương Chiến Đế nhảy vào nước giống như heo mẹ rơi xuống nước, bắn lên một mảng nước lớn.

"Đi thôi, chúng ta xuống biển nào." Tử Dương Chiến Đế bỗng nhiên mở miệng nói.

"Vù vù!"

Nơi đó có một vùng ánh sáng xanh lớn, phá tan sự tối tăm vô biên nơi đáy biển, có vẻ vô cùng chói mắt.

An Lâm ngắm nhìn bốn phía, đáy biển là một khoảng không gian đen tối, một khi xuất hiện ngọn lửa chắc chắn dễ dàng nhìn thấy.

Ầm ầm! Tronglúc An Lâm và Tử Dương Chiến Đế đuổi tới hiện trường với tốc độ cực nhanh thì nơi đó chỉ còn lại đám tro tàn của ngọn lửa màu lam, rất nhanh liền bị bóng tối nuốt chửng.

"Nguyệt Lạc Viêm là ngọn lửa màu lam, nó xuất hiện và biến mất vô cùng nhanh, cậu nhớ tranh thủ thời gian hấp thụ nó đấy." Tử Dương Chiến Đế mở miệng nói.

Đột nhiên, bên cạnh An Lâm xuất hiện một bàn tay lửa màu lam, mang theo viêm lực rét lạnh đánh vào người hắn!

An Lâm nhảy xuống thì như chim bay khẽ mổ, chỉ bắn lên một chút bọt nước, cao thấp phân biệt rõ ràng.

"Lộc cộc!"

"Ầm ầm!"

An Lâm phản ứng cũng cực nhanh, không chút do dự há miệng vận chuyển công pháp Chân Hỏa Chi Vũ.

Vốn dĩ ông ta còn muốn thêm một câu "Rất khó thu phục", nhưng suy nghĩ đến cảnh tượng An Lâm hấp thụ Đại Nhật Viêm thì nuốt lời nói kia trở vào.

"Trời ạ, thật sự biến mất một cách kỳ diệu như vậy sao?" An Lâm trợn tròn mắt nhìn bốn phía, không phát hiện bất cứ dấu vết gì, dường như nó thật sự là tự nhiên sinh ra lại tự nhiên biến mất vậy.

Tử Dương Chiến Đế thở dài một hơi: "Lạc Nguyệt Viêm có thể dung nhập trong biển lớn, sinh diệt tùy tâm. Lúc trước Hư Minh Chiến Đế bắt nó mấy trăm lần đều không bắt được, càng khỏi bàn đến chuyện luyện hóa nó..."

An Lâm không nổi giận mà càng thêm tập trung tư tưởng tìm bốn phía.

Đột nhiên, ánh mắt hai người tập trung vào một hướng nào đấy.

Ánh sáng màu lam giống như phát hiện ra sự có mặt của hai người họ, lại nhanh chóng biến mất.

Hai người An Lâm và Tử Dương Chiến Đế không chút do dự xông về phía phía ánh sáng kia.

"Đi!"

Ngọn lửa bị nuốt chửng mang theo cả một bụng nước biển mặn mặn.

"Khụ khụ... Mẹ kiếp! Hương vị này..." An Lâm ôm bụng hô lớn.

Tử Dương Chiến Đế thấy thế giật mình, cho rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng nói: "Làm sao vậy? Cậu không sao chứ!?"

"Ngọn lửa này có hơingọt, giống như kem, nhưng lại bị vị mặn của nước biển ảnh hưởng vị nghiêm trọng!" An Lâm vẻ mặt bất mãn nói.

Tử Dương Chiến Đế: "..."

Tử Dương có chút chịu không nổi. Người khác đều là nói lửa thần đáng sợ như thế nào, cường đại như thế nào. Mà tên An Lâm này lại còn bình luận hương vị thế này thế kia, thời khắc này còn có thể tán gẫu nữa sao?

Hơn nữa... Kem là cái gì?

"Nhưng mà Lạc Nguyệt Viêm này cũng thật thú vị, vậy mà còn có thể chủ động tấn công người khác, không biết mồi lửa ở nơi nào nhỉ..." Trong mắt An Lâm chứa đựng sự hưng phấn, thấp giọng mở miệng nói.

Tử Dương lắc đầu nói: "Thật ra lửa thần không có nhiều thần trí đâu, cậu có thể xem hành động vừa rồi như là phản ứng của bản năng. Vừa rồi chắc là nó muốn đuổi cậu đi. Nếu cậu thể hiện là người hùng mạnh thì có khả năng nó sẽ lùi bước, không dám ra đây..."

Mẹ kiếp! Quá mạnh!

Toàn bộ những thứ này làm cho An Lâm hoàn toàn không chống đỡ được, bị đánh điên cuồng lui về phía sau.

Lực ngọn lửa cực hàn, lực lượng đáng sợ, công kích dày đặc...

Ầm ầm! Mấy trăm ngọn lửa màu lam mang theohàng ngàn quân lực điên cuồng hạ xuống, đánh đến An Lâm kêuoa oa thật lớn, thậm chí đau đến nỗi ngay cả mặt mũi đều đã méo mó.

An Lâm nhìn ngọn lửa chi chít, tóc gáy dựng cả lên, trong long cảm thấy kinh hãi, sao Lạc Nguyệt Viêm lại cường đại như thế.

Thiên Mã Hỏa Diễm Lưu Tinh Quyền!

An Lâm không vận chuyển công pháp Chân Hỏa Chi Vũ nữa mà sử dụng hình thức sáp lá cà.

Quả đấm với quả đấm.

Rầm rầm rầm!

Năng lượng cường đại va chạm với nhau làm cho mặt biển nổi sóng lớn cuồn cuộn.

Ngọn lửa màu lam đụng vào tay khiến An Lâm cảm thấy rét lạnh từ trong xương cốt, làn da trở nên đỏ bừng, hiển nhiên là bị bỏng.

Những đợt công kích mạnh mẽ khiến cho An Lâm liên tiếplui về phía sau, kêu oa oa.

Tử Dương Chiến Đế cũng bị ngọn lửa màu lam đánh. Diễn xuất của ông ấy còn tệ hơn cả diễn xuất của phần lớn tiểu thịt tươi, trong lúc kêu to khóe miệng ngoác tới mang tai trông rất khoa trương, vẻ mặt một trăm điểm, kỹ năng diễn xuất không điểm.

Sau khi cú đấm khổng lồ của ngọn lửa có được hiệu quả, Lạc Nguyệt Viêm tự tin hơn, bắt đầu khởi động một trận năng lượng khủng bố dưới đáy biển.

Ngay sau đó mấy trăm nắm tay lửa lớn giống như sao băngđánh tới An Lâm và Tử Dương Chiến Đế.

Ầm ầm! Bây giờ là mười ngọn lửa màu lam.

Lạc Nguyệt Viêm dường như cực kỳ chán ghét hai người xuất hiện ở đáy biển này, đòn tấn công thứ hai bắt đầu đánh úp lại.

"Vậy tức là phải diễn kịch à? Yên tâm, khoản này tôi giỏi lắm." An Lâm cười hô hô, vô cùng tự tin.

Chẳng biết lúc nào, Tử Dương đã chấp nhận khái niệm mà An Lâm nói, cũng không nói luyện hóa lửa thần nữa mà là sửa lại thành ăn nó!

Tử Dương gật đầu nói: "Đúng, nhưng cũng không thể quá yếu. Lạc Nguyệt Viêm muốn phóng ra đòn tấn công cường đại thì bản thể của mồi lửa tất nhiên phải hiện hình, đến lúc đó cậu nắm bắt cơ hội để ăn nó!"

"Ý của ông là chúng ta tỏ ra yếu kém trước?" Ánh mắt An Lâm cũng sáng lên.

Tử Dương Chiến Đếđang đối đầu với vô số ngọn lửa đánh về phía, quay đầu nhìn về phía An Lâm, trong lòng lập tức cảm thấy khâm phục.

An Lâm Kiếm Tiên đúng thật là thần tiên, ngay cả diễn xuất cũng xuất thần nhập quỷ như vậy, nhìn vẻ mặt thống khổ hoảng sợ kia, thân thể bị va chạm vặn vẹo kia... Chậc chậc, quá giống như thật, hắn thật sự cảm thấy mặc cảm!

An Lâm cảm thấy muốn khóc, diễn cái đầu ông, công kích khủng bố như vậy, đây hoàn toàn là cảm xúc thật của hắn đấy!

Dưới biển sâu bắt đầu khởi động một mảnh lửa lớn, An Lâm và Tử Dương Chiến Đế không hề có sức lực đánh trả lại, nhưng họ có một loại sức sống giống như con gián, không chết được.

Lạc Nguyệt Viêm cũng tức giận, dòng nước trong biển sâu bỗng nhiên rung động mãnh liệt.

Ầm ầm! Ngọn lửa lớn giống như chín mươi chín con rồng siêu khổng lồ hiện ra dưới đáy biển.

Dường như chúng đang hợp thành một sát trận cực kỳ to lớn. Ánh lửa màu lam chiếu sáng đáy biển giống như ban ngày, lực lượng đáng sợ như dời núi lấp biển ập về phía An Lâm và Tử Dương Chiến Đế.

Một đốm lửa màu lam giống như ánh sao rực rỡ xuất hiện ở chỗ không xa, đó đúng là bản thể của Lạc Nguyệt Viêm.

Cực kỳ rõ ràng, nó muốn hiện thân rồi!

An Lâm bị đánh mặt mũi bầm dập đã sớm kìm nén một bụng bực tức. Giờ phút này thấy bản thể xuất hiện, hắn không nói thêm gì, lập tức bạo phát toàn bộ sức lực phóng về phía nguồn lửa!

Thuật Thần Giám!

Chiêu thứ nhất, Phong Kiếm!

Phong Dực!

Hắc Minh Nguyên Khí!

Khí tức tăng vọt lên, tốc độ của An Lâm nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy, liên tiếp va chạm hàng dài ngọn lửa trước mặt, nước biển bốn phía bị một lực lớn xé rách một mảnh trong không khí.

"Mẹ kiếp! Nhanh như vậy sao?" Tử Dương Chiến Đế cũng bị tốc độ khủng khiếp của An Lâm làm hoảng sợ, kìm lòng không được liền nói tục.

Lạc Nguyệt Viêm còn chưa phản ứng kịp, An Lâm đã xông đến trước mặt.

Sau đó nó thấy một cái miệng khổng lồ há ra thật to, càng ngày càng gần, sau cùng hóa thành một mảnh tối tăm vô tận...

"Lộc cộc lộc cộc!"

An Lâm nuốt chửng toàn bộ Lạc Nguyệt Viêm, lập tức hủy bỏ Hắc Minh Nguyên Khí, lại dùng một viên Khí Huyết Linh Đan, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.

Một chữ "Nguyệt" bắt đầu hiện ra trên công pháp Chân Hỏa Chi Vũ.

Lửa thần Lạc Nguyệt Viêm,thu thập thành công!
Bạn cần đăng nhập để bình luận