Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 334: Một chuyến dạo chơi Mãng Hoang Cổ Vực

Mãng Hoang Cổ Vực, đây là nơi nguy hiểm nhất của đại lục Chiến Khí.

Nơi đó có hoàn cảnh khốc liệt nhất, có thú dữ hung bạo nhất.

Tục truyền ngũ đại thần binh, tứ đại thần hỏa, đều sinh ra từ Mãng Hoang Cổ Vực.

Một luồng khí độc tự nhiên màu đen, ngăn cách Mãng Hoang Cổ Vực với thế giới này.

"Ầm!"

Chín luồng cầu vồng phá tan luồng khí độc, tiến vào bên trong một vùng trời đất mới.

Trên cục gạch đen, An Lâm ngồi bên cạnh Điền Linh Linh và Bạch Linh Xà.

Bích Quỳnh Nữ Đế vẫn trong dáng vẻ con rắn Tiểu Thanh, sắc mặt lười biếng quấn trên cánh tay Bạch Linh Xà, giống như một vật trang sức tinh xảo nhất đẹp đẽ nhất, khiến Bạch Linh Xà càng tăng thêm vẻ đẹp khác biệt.

"Mãng Hoang Cổ Vực chia làm vòng ngoài và vòng trong, vòng ngoài là nơi các loại hung thú Mãng Hoang sinh sôi phát triển mạnh mẽ, bên trong vòng thì là tuyệt cảnh cô lập vô cùng hiểm trở. Thần Binh Thương Hải Kiếm cùng với Thần Lôi Lệnh, còn có Thần Hỏa Hư Không Viêm, nghe nói đều ở vòng trong của Mãng Hoang Cổ Vực." Tử Dương Chiến Đế vừa chiến đấu vừa mở miệng nói.

Nói xong, hắn nhìn sang An Lâm với vẻ u oán.

Nhưng không hề ngoại lệ, chúng nó đều bị đốt chết rồi.

Tử Dương liếc nhìn An Lâm một cái: "Bời vì nơi đó rất nguy hiểm, cho dù là tôi sau khi vào đó cũng không chắc có thể sống sót đi ra, tại sao phải liều lĩnh nguy hiểm như vậy chứ? Khi đó tôi có Đại Nhật Viêm, đã thoả mãn lắm rồi."

Đám người An Lâm vừa đi vào, đã bị một đám thú dữ tập kích.

"Xuyên qua cái lớp màn gió tuyết này, là sẽ tới vòng trong của Mãng Hoang Cổ Vực, mọi người phải cẩn thận đấy!" Tử Dương Chiến Đế bỗng nhiên nhắc nhở.

Trên mảnh đất màu đen này, sinh trưởng rất nhiều loài thực vật yêu dị, chúng nó đều có màu tím đen, những cây cối ẩn chứa chất kịch độc, phần lớn sẽ chủ động đi nuốt chửng thú dữ ngang qua.

An Lâm không nói gì, cười ha hả, đưa mắt nhìn sang những nơi khác, ngắm nghía cảnh vật chung quanh.

Có bầy ong độc bay khắp đất trời, còn có đám rồng bay mạnh mẽ ngang ngược, thậm chí còn có những bông hoa cực lớn phun dịch độc lên trời giống như pháo cao xạ vậy.

Đám thú dữ sẽ bị giết chết bằng chất kịch độc sau đó bị nuốt chửng, tuyệt đối không ít hơn việc đám thú dữ ăn thực vật bình thường.

An Lâm nghe xong nghi hoặc hỏi lại: "Theo lời ông nói, như vậy phạm vi vòng trong không tính là quá lớn nhỉ? Một địa điểm có chừng ấy, còn không bị mấy Chiến Đế các ông vơ vét sạch sẽ sao?"

Nhưng một khi đến vòng trong của Mãng Hoang Cổ Vực, hắn lại không thể đưa ra bất cứ lời hứa hẹn nào. Bởi vì cho dù là hắn, cũng có thể bị lạc ở nơi này.

Người hung hãn trong tiểu đội của An Lâm là Tử Dương Chiến Đế, đâu phải chỉ là hư danh. Gặp bất kì kẻ địch nào ông ta cũng đốt sạch, nhưng hơn họ đi qua không còn lấy một ngọn cỏ, vô cùng khí phách.

Mọi người nghe vậy đều mang tâm trạng hăng hái, An Lâm còn đem lá chắn khế ước thắng lợi, đưa cho Điền Linh Linh tạm thời mang theo bên mình.

Lại bay được vài canh giờ, đằng xa tuyết rơi lất phất dày đặc như màn che rủ xuống từ trên trời.

Lúc ở vòng ngoài, hắn có thể một mình bảo vệ sự an toàn của toàn đội, thậm chí còn coi nó như là một cuộc dạo chơi không có vấn đề gì.

Nhiệt độ ở nơi này cực thấp, không khí dường như đều bị đông cứng lại, không có gió, cái có chỉ là sự im lặng tĩnh mịch tuyệt đối.

Trên mặt đất chứa đầy tuyết đọng trắng xóa, phía xa xa là núi tuyết trùng điệp, ngay đến cả bầu trời cũng là một mảnh trắng xóa!

Vù! Lại là một luồng sáng màu xanh bao lấy Điền Linh Linh, trực tiếp bỏ qua An Lâm.

Về phần Bạch Linh Xà, cô bé từng là người cần được bảo vệ nhất, bây giờ đã mạnh mẽ vô cùng, món trang sức rắn Tiểu Thanh của cô, ai dùng người đó biết.

"Hở, lúc vừa mới ăn vào bụng thì rất ấm, nhưng mà bây giờ đều cho ra hết, chẳng lẽ cô ăn đồ ăn mà không thải ra phân sao?" An Lâm nói với vẻ mặt thành thật.

Dù sao thì hệ số an toàn của tiểu loli này là thấp nhất, gặp phải thú dữ Mãng Hoang cấp Chiến Thánh thì cô chết chắc rồi.

Hôm nay không có cách nào trò chuyện bình thường được mà!

Bạch Linh Xà: "..."

Tiểu Thanh: "..."

Xuyên qua màn tuyết trắng, đập vào mắt là một thế giới chỉ toàn màu trắng tinh.

Thanh Xà ném ánh nhìn khinh thường về phía An Lâm, ánh mắt kia rõ ràng đang muốn nói: Cút!

Khoé miệng An Lâm hơi co lại, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Bạch Linh Xà trông thấy dáng vẻ buồn bã của An Lâm, không khỏi che miệng khẽ cười một tiếng rồi nói: "Độc Tôn tiền bối, cậu đã ăn ba loại thần hoả rồi, vẫn còn sợ lạnh à?"

"Xì... Lạnh quá!" Bạch Linh Xà run lập cập.

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!" An Lâm ở bên cạnh cũng muốn thử xem thực lực của Bích Quỳnh Nữ Đế.

"Cảm ơn Tiểu Thanh, chị cũng tạo cho chị Linh Linh một cái đi." Bạch Linh Xà nở nụ cười thuần khiết, mở miệng nói.

Một luồng ánh sáng màu xanh, bỗng nhiên bao lấy Bạch Linh Xà, là Tiểu Thanh ra tay.

"Nơi này im lặng đến khiến người ta sợ hãi, không có mấy con quái thú làm tôi có hơi không quen." Liễu Thiên Huyễn ngồi trên pháp trượng Lục Vũ, cười mở miệng nói.

"Sinh vật có thể tồn tại trong vòng trong này vô cùng ít ỏi, dưới môi trường vô cùng ác liệt này, thú dữ Mãng Hoang cũng không cách nào sống được." Tử Dương Chiến Đế nói tiếp.

Ngay lúc hai người nói chuyện, không gian xung quanh bỗng nhiên tối sầm xuống.

Màu đen kịt nháy mắt kéo tới, bao bọc lấy tất cả mọi người.

"Cẩn thận, đây là hộp không gian, chúng ta đừng tùy tiện chuyển động!" Tử Dương Chiến Đế quát lớn.

Các thành viên trong tiểu đội của An Lâm phản ứng cực nhanh, trong chớp mắt đã thả ra các loại tiên thuật phòng ngự.

"Tiếp theo nên làm thế nào?" Đây là lần đầu tiên An Lâm gặp phải tình huống này, nhìn cảnh vật xung quanh hoàn toàn đen kịt lại, có hơi căng thẳng mở miệng nói.

"Đây là không gian nửa phong bế do không gian bị hỗn loạn tạo thành, tất nhiên nó có một khe hở, khe hở đó chính là nơi mà chúng ta đi vào, có điều bởi vì không gian hỗn loạn, nên khe hở kia cũng không ngừng thay đổi vị trí."

"Điều chúng ta cần phải làm đầu tiên là xác định một tọa độ, sau đó lấy cái toạ độ này làm điểm bắt đầu, trong phạm vi ba ngàn mét, mỗi một hướng bay lên, đều sẽ có tỷ suất nhất định để ra khỏi hộp không gian này. Chú ý, đừng sử dụng tiên pháp quá mạnh, không thì sẽ bị không gian đánh trả lại." Tử Dương Chiến Đế nghiêm túc hướng dẫn mọi người, rõ là ông đã từng trải qua chuyện thế này.

Vẻ mặt Tử Dương Chiến Đế có hơi đỏ lên, cảm giác như mình vừa bị khinh bỉ, đã không khoe khoang thành, còn bị dạy ngược lại, khiến hắn rất khó chịu.

Bích Quỳnh Nữ Đế lại hóa thành rắn Tiểu Thanh, quấn quanh cánh tay Bạch Linh Xà.

"Hô! Cuối cùng cũng tự do rồi!" An Lâm vui vẻ reo hò.

Trong khoảng thời gian ngắn, một cảm giác thật kỳ diệu hiện lên trong lòng đám người An Lâm, đó là trời đất trong nháy mắt trở nên bừng sáng, cảm giác như lại có cuộc sống mới.

Đám người An Lâm biết phải nhanh chóng nắm chắc cơ hội này, họ lao thẳng vào cái khe không gian nọ, không chút chần chờ.

Ngoài ra, đám rắn đang đi khắp nơi còn lại cũng nhanh chóng mạnh mẽ lao về hướng đó, điên cuồng thả khí lạnh trong cơ thể mình ra.

Mọi người nghe vậy đều rùng mình.

Tiểu Thanh không nói lời thừa, biến hóa thành hình dáng mình người đuôi rắn, đây là hình thái năng lực mạnh nhất của cô.

"Vạn Xà Lăng Sương!"

Cô quát to một tiếng, chỉ thoáng chốc, gợn sóng màu xanh lam điên cuồng lan rộng, ngay sau đó là con rắn nhỏ màu xanh lam dài vô tận, như sóng thủy triều lan ra khắp không gian.

"Cô điên rồi, loại pháp lực này sẽ khiến cho không gian đánh trả lại cô!" Tử Dương kinh hãi nói.

"Không sao đâu, nhiệt độ thấp cũng có thể khiến cho đòn đánh trả của hộp không gian bị trì hoãn." Bích Quỳnh Nữ Đế cười nhạt một tiếng, mặt hiện rõ vẻ tự tin như mình đã nắm chắc mọi thứ trong tay.

Tử Dương Chiến Đế bị nghẹn đến nói không ra lời.

"Tìm được rồi!" Bích Quỳnh Nữ Đế chỉ về một chỗ nào đó trong không gian, đó là một chỗ cách nơi họ đứng khoảng hai nghìn mét, có một con rắn xanh chỉ còn nửa người, không biết phần đầu của nó đã biến đâu mất rồi.

"Đông lại!"Bích Quỳnh Nữ Đế làm pháp quyết, rắn nhỏ tự động nổ tung, phun ra hơi thở cực kì lạnh lẽo.

Lúc này, Tiểu Thanh đang trầm tư bên cạnh bỗng nhiên cất tiếng nói: "Không cần phiền phức như vậy, nhiệt độ cực thấp có thể khiến cho khe hở mà không gian hỗn loạn tạo ra ngưng đọng lại trong một thời gian ngắn, cậu hiểu ý của tôi chứ?"

An Lâm khóe miệng cô giật, ông thì là không có khác biệt, nhưng tôi đây chỉ còn mười mấy ngày thôi, là hết thời hạn làm nhiệm vụ, sẽ bị đốt suốt ba ngày đó!

"Không sao, cái này phải xem vận khí, có điều ba canh giờ với ba tháng trời đối tu sĩ chúng ta mà nói, có gì khác biệt đâu?" Tử Dương Chiến Đế ngược lại rất thoải mái, lúc này còn mở lời an ủi An Lâm.

"Phạm Vi ba ngàn mét, đây là một phạm vi không hề nhỏ, chúng ta cứ lần lượt bay tới những hướng khác nhau để thử như vây, phải thử đến bao giờ chứ?" An Lâm có hơi tuyệt vọng.

"Chúng ta đừng tách ra, như vậy nếu có gặp gió to hay hỗn loạn gì đó, chúng ta cũng có thể cùng nhau ứng phó." Tử Dương Chiến Đế tiếp tục nói.

Sau đó, ông ném ra một quả cầu lửa, xem đó như điểm bắt đầu.

Mọi người tiếp tục tìm kiếm trong vòng trong, lăng mộ Thủ Dương rất có thể nằm ở nơi này, thần binh cùng với thần hỏa cũng có thể ở đây, cho nên mọi người đều vô cùng kiên nhẫn tìm kiếm từng ngõ ngách.

Đi không được bao lâu, đột nhiên, bọn họ lại bị một trận gió đen quái dị vây quanh.

Trên trời dưới đất, tất cả đều là làn gió màu đen, nó ẩn chứa sức cắt vô cùng kinh khủng, những nơi nó đi qua, cả không gian cũng có chút không chịu nổi, hiện giờ nó đang lấy họ làm trung tâm chậm rãi co lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận