Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 336: Thần công đã luyện thành

Đến rồi, đến rồi kìa...

Ánh mắt Hồ Quán và Đường Tây Môn nóng rực, trong lòng vô cùng chờ mong.

Hai bạn nam to con này từ lúc đi theo đoàn người tới giờ, cuối cùng cũng có cơ hội chiếm được thần binh, làm sao có thể không kích động cho được chứ.

Kiếm Thương Hải vang lên một tiếng "keng", bay lên không dựng thẳng đứng, lướt qua An Lâm đang mở mắt thật to, bay qua Hồ Quán và Đường Tây Môn, cuối cùng dừng lại trước một giọt máu, vui vẻ kêu vang.

Mọi người đổ xô quay đầu nhìn về phía người may mắn nhất trong số họ, lại nhìn thấy người may mắn đang nhăn mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Hai... sao lại là tôi chứ, tôi là Thiếu Nữ Ma Pháp đó, lấy kiếm làm gì cơ chứ?"

Đôi mắt tím của Liễu Thiên Huyễn hơi loé lên, cô nhìn thanh kiếm dài đang vui vẻ kêu vang nọ, không vui nổi dù chỉ một chút.

"Ai, thôi vậy, dù sao cũng đã có một thanh kiếm Băng Hồng, thêm một thanh kiếm Thương Hải nữa cũng chẳng sao, cùng lắm thì sau này có cơ hội sẽ dùng thử song kiếm xem thế nào..." Tới cuối cùng, cô vẫn bất đắc dĩ cầm lấy thanh kiếm nọ, khẽ lắc đầu, bỏ nó vào trong nhẫn không gian.

Các đội viên vốn đang tính sẽ ở lại nơi này chừng khoảng một năm rưỡi để tìm tòi hết mọi ngóc ngách, nhưng giờ sắc mặt ai nấy đều vô cùng nặng nề. Chỉ mới hai ngày, họ đã trải qua không ít nguy hiểm, nếu thật sự ở trong này một năm rưỡi nữa, vậy có khác gì muốn tự sát đâu chứ!

"Hiện tượng dị thường này không giống như là thứ có dính líu tới sức mạnh không gian." Tiểu Thanh mở đôi mắt với đồng tử dựng thẳng của mình ra, nhìn cảnh tượng không khí đáng uốn khúc phía đông bắc, mặt cũng hiện lên vẻ khó hiểu.

Chẳng mấy chốc, hai ngày nữa lại trôi qua.

"Hửm? Không gian bên hướng đông bắc có gì đó hơi khác lạ." Tử Dương Chiến Đế lạnh lùng mở mắt nhìn chằm chằm phần không gian đang uốn khúc phía đông bắc. Không gian nơi đó có những gợn sóng trong suốt, như thuỷ tinh bị uốn cong lại, khiến cảnh tượng đằng sau nó trở nên vặn vẹo hoàn toàn.

Kiếm Thương Hải đã thành kiếm có chủ, mọi người đành tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình, tiếp tục đi về trước.

Bích Quỳnh Nữ Đế mở miệng phun ra một con rắn nhỏ màu xanh, con rắn mở đôi cánh của mình ra, bay thẳng về vùng không gian gơn sóng trước mặt.

Hồ Quán và Đường Tây Môn sắp hộc máu hết cả rồi, trong lòng không ngừng rống giận: học tỷ nếu chị không thích thì cho bọn em đi! Chị tỏ vẻ ghét bỏ nó làm gì, như vậy sẽ làm bọn em bị thương nặng hơn nữa đấy!

Nghe đến câu này, trong lòng An Lâm chợt hiện lên một suy đoán, hắn kích động nói: "Mấy cậu nói xem, có khi nào thứ đó chính là Hư Không Viêm không? Vì nhiệt độ của nó quá cao cho nên khiến không khí bị uốn khúc gợn sóng?"

Trong khu vực Cổ Vực Mãng Hoang luôn im lặng bình tĩnh và ẩn chứa những nguy hiểm ngầm này, đoàn người An Lâm không dám đi quá nhanh, một là vì an toàn, hai là vì muốn tìm tòi cẩn thận những nơi mình đi qua. Lỡ đâu bên dưới nền núi tuyết mà họ vừa đi qua, chính là lăng mộ của Thủ Dương Thiên Tiên thì sao? Chuyện này họ không thể qua loa tuỳ tiện được.

Cảnh này làm Tử Dương Chiến Đế cũng phải sửng sốt, dù gì thanh kiếm đó không phải thứ đồ linh tinh không đáng giá gì, mà đó là một thanh thần binh còn đáng giá hơn cái quần lót của ông nữa đấy! Vậy mà cô gái này lại tỏ ra ghét bỏ? Đúng là khiến ông mở mang tầm mắt mà!

Sắc mặt lại càng An Lâm thêm nghiêm túc. Hắn mà không tìm được Hư Không Viêm, vậy trừng phạt tự cháy liên tục ba ngày sẽ đổ xuống đầu hắn ngay.

"Hửm, là ngọn lửa thật kìa."

Mọi người liên tiếp gặp phải những nguy hiểm đến từ không gian, từ khí hậu và đều may mắn vượt qua một cách an toàn.

Bích Quỳnh Nữ Đế không phủ nhận, cô quay qua nhìn sang nhìn An Lâm, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.

Mọi người nghe vậy đều rùng mình, không có hình dạng, không có màu sắc, trôi nổi giữa không trung, nói không chừng là nó thật.

"Xèo xèo..." con rắn xanh nhỏ vừa chạm vào gợn sóng không khí nọ, lập tức bốc cháy, chỉ lát sau đã hoá thành than đen, cuối cùng cùng biến thành tro tàn bay bay trong gió.

Tử Dương Chiến Đế hô to một tiếng, các đội viên nghe vậy cực kì ăn ý trốn ra sau lưng An Lâm né tránh.

Nó trông cực kì khác lạ, hoàn toàn không có sự mãnh liệt như những ngọn lửa bình thường, mà chỉ im lặng trôi nổi, giết người trong vô hình.

An Lâm cảm thấy như mình vừa ăn một món ăn không có mùi vị, không khác gì không khí hết, mùi vị cực kì tệ hại.

An Lâm nhìn không khí đằng xa, chưa biết nên ăn nó như thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn ăn không khí.

"Được rồi, xem tôi này!"

Tử Dương Chiến Đế cười ha hả mà vỗ bả vai An Lâm, cười nhạo hắn: "Chúc mừng An Lâm đạo hữu, tiếp theo bọn tôi chờ xem màn biểu diễn của cậu đấy!"

"Ha ha, các cậu nói xem cái này có giống đang chơi trò rồng rắn lên mây không, Hư Không Viêm là ông chủ, bọn mình là mấy khúc nổi của rắn, An Lâm là cái đầu..." Liễu Thiên Huyễn bỗng nhiên cười nói một câu không đầu không đuôi.

Cứ như vậy, con sông vặn vẹo trong suốt do ngọn lửa hoá thành lại vồ hụt.

An Lâm lập tức thay đổi cách đi, thay đổi phương hướng, các đội viên viên thấy thế cũng chạy theo hắn.

Hắn còn chưa làm ra phản ứng, ngọn lửa trong suốt nóng tới bẻ cong cả không khí kia, như bị kích thích gì đó, chủ động hoá thành một dòng sông nhỏ xông vào đoàn người.

Ngọn lửa ình như bị doạ sợ, bỗng nhiên dừng lại, quyết định thay đổi mục tiêu tấn công.

"Nó quẹo vào kìa, mọi người cẩn thận đấy!" Tử Dương Chiến Đế thấy thế la to.

Chỉ thấy dòng sông lửa không màu nọ bỗng nhiên gấp khúc lại, xông vào các đội viên đang nấp sau lưng An Lâm.

"Nó đến kìa, mọi người cẩn thận!"

Chỉ một chốc, một thứ không mùi không vị xông xồng xộc xuống bụng hắn.

"Ực ực ực ực..."

"Á..." An Lâm vận chuyển Chân Hỏa Chi Vũ, mở miệng ra thật to.

An Lâm: "..."

Con sông lửa trong suốt này vẫn chưa chịu từ bỏ, nó lại đổi hướng tấn công thêm mấy lần nữa, nhưng lần nào cũng bị An Lâm cản lại, còn bị An Lâm cắn hết mấy lần.

"Phì phì... Ngọn lửa này không có mùi vị gì hết, nuốt vào cứ như ăn không khí ấy, bụng no căng rồi này!" Hiếm khi An Lâm mới mở miệng oán than ngọn lửa khó ăn thế nào.

"Ngày nào tôi cũng hít thở không khí mà, có thấy nó căng bụng đâu chứ." Tô Thiển Vân dịu dàng mở miệng nói.

An Lâm: "..."

"Còn tiếp tục thế này không phải cách hay đâu, cậu mặc kệ bọn tôi đi, chủ động bước lại, bắt nguyên hoả của nó nuốt vào bụng đi!" Hiên Viên Thành mở miệng nói.

"Nhưng tôi đâu có biết nguyên hoả của nó nằm ở đâu đâu chứ." An Lâm đau khổ than thở.

Hư Không Viêm này chỉ là một đống lửa trong suốt, cả nguyên hoả cũng trong suốt, hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào.

"Vị trí của nguyên hoả, cần cậu dùng trái tim thì mới cảm nhận được." Tử Dương Chiến Đế bỗng nhiên lên tiếng.

Phép thuật diễn sinh của Chân Hỏa Chi Vũ tầng thứ hai là Tứ Linh Hoả Hải, chỉ là không biết uy lực thế nào.

An Lâm vô cùng thoả mãn cảm nhận viêm lực cuồn cuộn tuôn trào trong người mình, thật muốn đốt cái gì đó quá.

Các đội viên lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, ai đấy đều cảm thán không thôi, chẳng ngờ tứ đại thần hoả của chiến khí, lại thật sự bị An Lâm nuốt trọn, vả lại An Lâm còn mẹ nó mượn nguyên hoả này để để luyện thành thần công nữa chứ...

Cả Hứa Tiểu Lan người mang sức mạnh Thần Hoàng, trông thấy cảnh này, mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tuy An Lâm không thả ra thuật pháp gì kinh thiên động địa, nhưng cái ý cảnh cao xa toả ra từ viêm hoả trong cơ thể hắn, cũng đủ khiến Tử Dương Chiến Đế kinh ao ước không thôi.

Tử Dương Chiến Đế nhìn khi tức trên người An Lâm đang ngày càng tăng cao hơn, sắc mặt càng thêm kích động: "Vầy tức là đốt quyết đã thành công rồi à? Sức mạnh hoả diễm thật tinh tuý, chân ý hoả diễm quá đáng sợ!"

"Ầm ầm!"

Người hắn như mở ra một con sông trong suốt vặn vẹo, Hư Không Viêm mượn đó không ngừng đổ vào trong bụng, cái cảm giác này như bụng đang bị thổi căng hết cỡ vậy.

Rốt cục, miệng hắn bỗng nhiên cảm thấy nóng rực, cuối cùng cơn nóng này lan toả khắp toàn thân hắn!

Một chữ "Không" xuất hiện bên trên Chân Hỏa Chi Vũ, cấu thành bốn chữ to "Nhật Nguyệt Tinh Không".

An Lâm thấy thế, cuối cùng cũng yên tâm phần nào, không ngờ Hư Không Viêm kì lạ bí hiểm, đã bị hắn nuốt trọn một cách chẳng hiểu ra sao thế này, giờ nghĩ lại chính hắn cũng thấy rất vớ vẩn.

[Leng keng! Nhiệm vụ hoàn thành, bắt đầu truyền thừa công pháp Chân Hỏa Chi Vũ tầng thứ hai.]

Trong một thoáng đó, An Lâm như đã nhìn thấy được cảnh ngọn lửa vô biên vô tận thiêu rụi vũ trụ rộng lớn.

Chân ý của hoả diễm nhật nguyệt tinh không, bắt đầu dung hợp vào cơ thể hắn.

Một ký hiệu màu đỏ xuất hiện trên mu bàn tay hắn, khiến khí tức của hắn trở nên càng thêm nóng rực càng thêm hùng hồn.

Mẹ nó! An Lâm không lo nghĩ tới mấy chuyện khác được nữa, lúc này hắn vận chuyển tâm pháp Chân Hỏa Chi Vũ, xem như vớ lấy cọng rơm cuối cùng.

Sức mạnh khổng lồ bỗng nhiên ập tới, người An lâm như hoá thành đạn pháo, bay thẳng lên trời, nhào về một hướng nào đó.

"Cậu cút qua đó đi!" Tử Dương Chiến Đế hét lớn một tiếng.

An Lâm đang định nói vài câu, đã thấy thắt lưng mình bị hai bàn tay to tóm lấy: "Ấy ấy... anh làm gì vậy?"

Tử Dương Chiến Đế nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu: "Cậu thử nghe đi, đó là nhịp tim của ngọn lửa này..."

Khoé miệng An Lâm run rẩy: "Dùng trái tim để cảm nhận? Sao không nói lấy tình yêu ra cảm nhận luôn đi? Ông làm được thì làm thử tôi xem!"

"Được rồi, nếu đã thu được Hư Không Viêm, chúng ta cũng nên đi tiếp thôi."

Tiểu Thanh nhìn thoáng qua An Lâm, giành trước mở miệng.

Không biết từ khi nào, ánh sáng đang chiếu tỏ trên bầu trời từ từ tối xuống.

Mọi người tiếp tục hướng đi về mạn phía bắc, đằng xa, trên mặt tuyết trắng noãn, đột nhiên hiện lên một cái bóng đen đang di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận