Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 339: Thử thách của các tiền bối

Trong một không gian đen tối, không có lấy chút ánh sáng, một cô gái mình người đuôi rắn đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Cô gái này có phần thân người có làn da trắng nõn nà như ngọc thạch, nhưng phần đuôi rắn lại đen ngòm, đôi mắt màu mực trông rất linh động.

"Ừm, giá trị chiến khí giảm một trăm trên một ngàn điểm, giá trị bằng không tăng lên thêm một trăm điểm..."

Giọng cô gái vang vọng trong không gian tối đen, bàn xoay màu đồng dựng trước người cô bắt đầu xoay chuyển, sức mạnh ẩn chứa quy tắc bắt đầu khuếch tán, bao trùm khắp đại lục, vô biên vô hạn.

Lúc này một người đàn ông mình người thân rắn khác với mái tóc màu xanh lục bước vào, gã cung kính khom người nói: "Hắc chủ, các thử thách đã được sắp xếp xong."

Cô gái mỉm cười gật đầu: "Tôi rất mong chờ biểu hiện của họ đấy."

Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện mười khung hình khác nhau.

"Hửm? Sao thử thách của em Bạch lại yếu như vậy?" cô gái khẽ cau mày hỏi lại.

"Chúc mừng! Thử thách của Xà Linh tộc đã được người tham gia vượt qua thành công!"

Bích Quỳnh Nữ Đế mặc bộ áo dài màu xanh, sắc mặt bễ nghệ đứng giữa chiến trường, phong hoa tuyệt đại, khí phách vô song.

Người đàn ông tóc xanh không ngờ Hắc Linh Xà lại chú ý nhiều tới thử thách của Bạch Linh Xà như vậy, nếu hắn còn tiếp tục lén lút giúp Bạch Linh Xà, vậy sẽ thật sự chọc giận Hắc Linh Xà...

Hơn trăm con rắn khổng lồ màu sắc rực rỡ nằm la liệt ngổn ngang dưới đất, ba linh ma thân người đuôi rắn lè lưỡi, miệng hộc máu tươi nằm một đống dưới đất.

Người đàn ông tóc xanh thấy thế người run lên bần bật, vươn tay xoa mồ hôi lạnh trên trán, trả lời ngày: "Tôi sẽ đi sắp xếp xếp ngay bây giờ đây ạ!"

Trực giác nói cho gã biết, đây chỉ là sự bình yên trước khi bão táp kéo tới.

"Không phải ngài bảo cứ phân chia độ khó theo cấp bậc à, Bạch chủ bây giờ chỉ mới là Đạo Chi Thể cấp bảy, cho nên thử thách chỉ nằm ở mức bình thường..." Người đàn ông với mái tóc xanh lục hoảng sợ, vội vàng giải thích.

Hắc Linh Xà nhìn chằm chằm màn hình, im lặng không nói được một lời.

Bạch Linh Xà tới nơi này không phải là vì muốn nhận được truyền thừa à?

"Cậu mù hay sao mà không thấy Tiểu Thanh cũng đi chung với con bé! Bộ không biết bày trận pháp phong ấn gì đó, phong ấn sức mạnh của Tiểu Thanh à?" cô gái trừng mắt nhìn người đàn ông tóc xanh, đôi mắt đen ngòm như lỗ đen cắn nuốt hết sinh linh, như muốn cắn nuốt cả người đàn ông tóc xanh nọ.

Trong một mảnh đầm lầy ướt át, hơi độc bao trùm khắp nơi.

Trong quả cầu ánh sáng đó ẩn chứa công pháp nhằm vào căn nguyên và tâm đắc cao nhất của Xà Linh tộc.

Ngay lúc người đàn ông tóc xanh vừa dứt lời, màn hình bỗng nhiên vang lên giọng nói thông báo:

"Oa, Tiểu Thanh giỏi quá, em yêu chị chết mất!" Bạch Linh Xà như một đứa trẻ lao mình về phía Bích Quỳnh Nữ Đế, cười tươi như hoa, như một đứa em thân thiết ỷ lại người chị của mình.

Người đàn ông tóc xanh: "..."

Một quả cầu ánh sáng màu trắng hình trái tim từ trên không trung rơi xuống, chậm rãi dung hợp vào giữa trán Bạch Linh Xà.

Cứ như vậy, Điền Linh Linh đã thành công lấy được truyền thừa của Linh Ngư tộc.

Trong một biển lửa bao la, Điền Linh Linh với mái tóc ngắn xoăn xoăn màu nâu, trừng mắt thật to, giọng đầy tức giận nói: "Ông chú này, phiền chú lần sau đốt lửa nhớ cẩn thận một chút, chú nhìn này, tóc tôi bị chú đốt cháy luôn rồi!"

Lăng mộ này không phải là tổ chức từ thiện chuyên phát truyền thưa cho tu sĩ, người đàn ông đó làm người phụ trách thử thách, nhưng thử thách biến thành như bây giờ, chỉ có thể chứng minh một vấn đề, đó là gã ta quá ngu ngốc!

Ngay lúc Hắc Linh Xà im lặng nhìn chằm chằm màn hình, lại một giọng thông báo nữa vang lên.

An Lâm đi vào một hòn đá trôi nổi giữa không trung, hòn đá này rất lớn, chung quanh bị bao trùm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng le lói từ mấy ngôi sao trên màn trời đêm khiến nơi này không trở nên tối đen.

Bích Quỳnh mặt đầy ý cười vuốt đầu Bạch Linh Xà đầu, nét cưng chiều hiện rõ trên mặt.

Màn trời màu đen mấp máy, ngay sau đó, từ không trung bay xuống năm người thuộc Hắc Vũ tộc, trong tay họ còn đang cầm một thanh thương dài màu đen.

An Lâm vừa nghe giọng nói thông báo, không nhịn được bật cười: "Mới có cấp độ khó thôi à, tôi không phải tu sĩ Dục Linh hậu kì bình thường đâu đấy."

"Kiểm tra được người thi là tu sĩ Dục Linh hậu kì, mở ra cấp bậc khó."

"Chúc mừng, người thi đã thành công vượt qua thử thách của Linh Ngư tộc."

Người đàn ông tóc xanh chảy mồ hôi lạnh nhiều tới ướt cả áo, quả thật là gã đã không bố trí bất kì thứ gì để hạn chế vị Chiến Đế kia, nên lập tức quỳ xuống đất, chủ động nhận tội: "Hắc chủ xin hãy tha cho tôi, tôi biết sai rồi! Xin ngài tha mạng cho tôi đi, tôi sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa đâu!"

Hắc Linh Xà không nói được một chữ, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình.

Người đàn ông tóc xanh thấy vậy không dám đứng lên, cứ thế quỳ đằng trước màn hình, mong là phần thử thách kế tiếp sẽ đỡ hơn được một chút.

Tử Dương Chiến Đế liếc nhìn cô bé loli nhỏ đứng một bên, tay thì cầm một cái râu mực khổng lồ, cúi đầu hăng say gặm cắn, vừa nhai vừa nói: "Được rồi, đừng có mà được lợi còn vờ khóc than, nhìn thấy quả cầu ánh sáng màu xanh trên đầu cô không, mau nhận truyền thừa đi!"

Nếu như nói Bạch Linh Xà vượt qua được thử thách là vì người đàn ông tóc xanh nể nang thân phận của cô nên không dám mạnh tay, vậy cái con bé loli Điền Linh Linh chỉ mới là một tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười, thậm chỉ còn chẳng cần ra tay, chỉ cần làm nũng cái là đã vượt qua được thử thách là sao đây

"Đầu óc là một thứ rất cần thiết, tôi mong là anh có giữ nó cho mình." Hắc Linh Xà cười nói.

Người đàn ông tóc xanh âm thầm nuốt ngụm nước bọt, lòng thấp thỏm không thôi, khẽ quay đầu nhìn về phía cô gái với đôi mắt đen nọ.

Chúng nó tuy rằng thả ra khí tức rất mạnh, nhưng toàn thân đều bao trùm tử khí.

"Dám xâm phạm lãnh địa của bộ tộc chúng tôi, đúng là muốn chết mà!"

Người đàn ông lao xuống trước nhất quát to một tiếng, thanh thương dài toả ra ánh sáng màu đen, đâm về phía An Lâm.

Sắc mặt An Lâm vẫn không thay đổi gì, tay nắm kiếm Thắng Tà vươn về phía đằng trước, ánh kiếm màu đen thuần tuý như vầng trăng dâng lên cao.

"Ầm rầm!" Ánh kiếm và ánh sáng đen của thanh thương dài va chạm vào nhau, ánh kiếm dễ dàng chém đứng ánh sáng đen, thậm chí xông tới trước mặt người đàn ông kia.

Hai mắt người đàn ông trừng to, đồng tử co lại, Nam tử đồng tử co rụt lại, vung thương che trước người mình.

Ngay sau đó, năng lượng của ánh kiếm màu đen trút xuống, ầm một tiếng đánh vang hắn ra phía sau.

Nhưng như vậy còn chưa hết, chỉ thấy thứ năng lượng màu đen kia lại bám vào trên người người đàn ông.

"Á... Đây là cái gì" Người đàn ông hoảng sợ nhìn phía thân thể của mình.

Trên không trung bỗng nhiên vang lên một giọng nói, ngay sau đó từ trên không có một quả cầu ánh sáng chậm rãi rơi xuống.

"Chúc mừng người thi vượt qua được thử thách của Hắc Vũ tộc!"

An Lâm thở dài một tiếng, con đường dạy dỗ vũ khí của mình, còn nặng nề và xa xôi lắm.

Lúc này đây, kiếm Thắng Tà không trả lời hắn nữa.

"Mày không phải là thánh khí của Hắc Vũ tộc à, sao lại thích ăn Hắc Vũ tộc, chẳng lẽ đánh là thương, ăn là yêu à?" An Lâm lại hiếu kỳ nói.

"Khắc Long Hắc Vũ loại kém, không thể ăn." Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu An Lâm, trong ngữ khí lạnh lùng lại còn mang theo vẻ hài lòng, như một cô bé vừa được cho ăn no bụng.

Kiếm Thắng Tà: "..."

An Lâm không thèm để ý tới việc nó lạnh lùng không trả lời mình, chỉ tiếp tục nói: "Hấp thu viên cầu kia rất bổ hở, có cần tao lấy thêm cho mày ăn không. "

Kiếm Thắng Tà run nhè nhẹ, nó muốn chém người ghê.

Bốn người Hắc Vũ tộc còn lại đang đứng trên trời, hình như bị chuyện vừa rồi doạ sợ, cầm thanh thương dài trên tay, ngơ ngác nhìn An Lâm.

Đúng lúc này, lại là bốn ánh kiếm sắc bén gào thét lao tới, như những vầng trăng lưỡi liềm loé lên giữa màn đêm.

Rầm rầm ầm!

Tốc độ của ánh kiếm quá nhanh, bốn người Hắc Vũ tộc chỉ có thể chọn cách đứng yên cố chống đỡ, nhưng không ngoại lệ, cả bốn đều bị ánh sáng đen hút sạch năng lượng và máu huyết trong cơ thể, trực tiếp bị một chiêu kiếm chém tới không còn hơi thở.

Bốn viên cầu màu đen bay về trên mũi kiếm Thắng Tà, chậm rãi dung hợp, không biết có phải là ảo giác của An Lâm không, chứ hắn thấy thanh kiếm của mình trông lại càng đen hơn, đen tuyền luôn.

"Tiểu Tà, ăn ngon không?" An Lâm lộ ra vẻ mặt từ ái, mở miệng hỏi.

An Lâm chớp chớp mắt, vươn trường kiếm trong tay lên hỏi: "Tiểu Tà, mày là thánh khí của Hắc Vũ tộc à, mày lợi hại vậy sao không nói với tao một tiếng chứ. "

Trường kiếm sau khi nuốt viên cầu dường như được tẩm bổ, còn thoải mái kêu rên một tiếng. Mũi kiếm màu đen lấp loé ánh sáng, như đang hô hấp.

Năng lượng màu đen bóc ra khỏi người hắn hoá thành viên cầu, bay trở về mũi kiếm Thắng Tà, chậm rãi dung hợp vào thân kiếm.

Hắn còn chưa nói xong, đã đứt hơi, rơi vèo xuống đất, hệt như một con chim bị chết bất đắc kì tử.

"Tại sao có thể như vậy, sức mạnh của mình..." Nam tử nhìn phía thanh kiếm trong tay An Lâm, kinh hãi thều thào, "Đó... đó chẳng lẽ thánh khí Thắng Tà của tộc chúng ta..."

Da tay của hắn đang bị năng lượng còn sót lại của ánh kiếm màu đen bao trùm, nhanh chóng khô quắt lại, khí huyết cũng đang xói mòn một cách nhanh chóng.

"Hừ... thử thách này chẳng có ý nghĩa gì cả, đề cho điểm à, vậy cũng quá khinh thường người ta rồi đó!"

An Lâm chỉ dùng một chiêu đã giết sạch một năm người Hắc Vũ tộc, chẳng ngờ giết xong trên không lại truyền tới giọng nói thông báo, bảo hắn đã thông qua thử thách.

Đây mà là thử thách cái quái gì chứ, đây có khác gì là nhục nhã khinh thường người ta đâu!

Màn hình theo đó cũng truyền ra tiếng An Lâm oán giận.

"Hừ... thử thách này chẳng có ý nghĩa gì cả, đề cho điểm à, vậy cũng quá khinh thường người ta rồi đó!"

Hắc Linh Xà nhìn màn hình, không biết nên nói gì cho phải luôn rồi.

Người đàn ông tóc xanh thì sắp muốn quỳ bái An Lâm luôn rồi!

Mẹ nó, lúc nào than vãn không được, cứ nhất quyết than vãn vào lúc này, đây có khác gì là muốn mạng hắn đâu chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận