Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 341: Huyễn Huyễn

An Lâm ở bên trong thạch thất chờ đợi sự xuất hiện của các đồng đội.

Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Diêu Minh Hi, Hồ Quán, còn có Tô Thiển Vân khoan thai đi phía sau, từng người từng người một đi ra từ lối đi, xuất hiện bên trong thạch thất.

Ngoại trừ Hồ Quán thoạt nhìn có vẻ hơi thảm ra thì những người còn lại xem ra đều rất ổn.

Cho dù là Hồ Quán, tuy nói rằng có một số vết thương trên da thịt, nhưng tinh thần trạng thái vẫn vô cùng tốt.

Dựa theo tình huống trước mắt mà nói thì tiểu đội của họ tất cả đều tốt.

"Ừm. Bây giờ chúng ta còn thiếu hai người, một là Đường Tây Môn, một là Liễu Thiên Huyễn..." An Lâm vuốt vuốt cằm, trong lòng vẫn có hơi lo lắng.

Hai người này, một người thoạt nhìn rất đáng tin, còn một người lại không đáng tin, nhưng thật ra thì cả hai đều không đáng tin cậy. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì kỳ lạ, ngược lại cũng không phải là điều khiến người ta kinh ngạc.

"Chị Liễu không phải là Hóa Thần nửa kỳ sao, chị ấy có thể ứng phó tình huống khó khăn một cách dễ dàng mới đúng chứ. Tạo sao lâu như vậy rồi còn chưa tới?" Điền Linh Linh có chút nghi ngờ hỏi.

" ̀m ầm!"

"Mày có gan thì đừng chạy! Ngay cả dũng khí đánh nhau trực diện một trận cũng không có, mày có còn là rồng không!?"

Con rồng đen này là Tích Dịch Long có đôi cánh khổng lồ phía sau lưng, tính tình xảo quyệt vô thường. Sau khi biết mình không đánh thắng nổi Đường Tây Môn, nó bắt đầu dùng chiến thuật du kích, vừa đánh vừa chạy.

Đường Tây Môn một kiếm chém ra ngọn lửa, nhưng phát hiện con rồng đen kia lại chạy trốn về phía xa.

Trên một ngọn núi lớn màu đen khắp nơi chất đầy hài cốt.

Khóe miệng Đường Tây Môn co giật: "Vậy tao cho mày một thanh kiếm!"

An Lâm nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước kia, có chút không chắc chắn nói: "Chắc không phải lại đang chơi trò chơi cùng đám sinh vật trong kia chứ?"

Hắn hét lớn một tiếng, tiếp tục dồn sức đuổi theo.

Đường Tây Môn vung trường kiếm trong tay lên, đang chiến đấu cùng một con rồng khổng lồ màu đen.

Các đội viên nghe xong đều hít một hơi thật sâu. Họ tưởng tượng ra cảnh tượng trong trận chiến tranh đoạt chén thánh. Đừng nói, việc này không chừng có khả năng xảy ra đấy!!

Lại là một ngọn lửa nóng rực nhuộm đỏ cả nửa bầu trời.

"Vậy mày muốn thế nào?" Đường Tây Môn nghiến chặt răng hỏi.

Đúng vậy, con rồng đen này cứ chạy một mạch!

"Mày không được sử dụng kiếm, vào sáp lá cà với tao." Con rồng đen mở miệng nói.

"Mày có kiếm, tao không có kiếm, như vậy không công bằng!" Con rồng đen quát ầm lên.

Rồng đen quay đầu hừ lạnh một tiếng: "Tao không biết dùng kiếm."

Sắc thái hư ảo sền sệt từ từ hội tụ, cuối cùng hình thành nên một bộ xương người đầu lâu khoác trên mình bộ áo choàng màu xanh lục mờ ảo.

Trong một khoảng không gian sắc thái móp méo kỳ quặc.

Nó có thể miễn dịch với tất cả sự tấn công bằng vật chất hay nguyên khí. Thứ có thể tấn công nó chỉ có lực thần hồn. Nó hoàn toàn thuộc trạng thái nửa vô địch.

Hắn chỉ đáp trả cho con rồng đen kia bằng một ánh mắt ngây dại.

Người đàn ông đầu trọc vô cùng kích động nhìn vào màn hình. Trận chiến này ít nhất có thể giúp hắn cứu vãn được một phần thể diện.

Đường Tây Môn: "..."

Cô ấy mở mắt ra, vẻ mặt xinh xắn và bốc đồng trước kia hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng đến thấu xương.

"Thật sự là mùi vị quen thuộc, chính là khí tức này. Hi vọng mày sẽ không làm tao thất vọng..."

Liễu Thiên Huyễn nhìn người đầu lâu với chiếc áo choàng xanh mờ ảo trước mặt, mắt hơi lim dim, hít sâu một hơi.

Con rồng đen kia thì đáp trả lại cho hắn bằng một ngọn lửa vô cùng nóng bỏng...

Với trạng thái này của Hư Linh Vương, cho dù là tu sĩ Kỳ Hóa Thần cũng rất khó giành được chiến thắng, huống hồ chỉ là một con nhóc Hóa Thần nửa kỳ.

Hừ, đây mà là cuộc thi đơn giản à? Độ khó của cuộc thi không phải giống như công viên trò chơi sao?

Ít nhất... ít nhất thì thử thách này không phải!

Dưới tác động của khuôn khổ cấp độ khó địa ngục, toàn bộ bầu trời cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ khó lường.

Trên tuyến đường đi ngang Hư Linh tộc của độ khó địa ngục, thứ được ngưng tụ ra này chính là linh thể của Hư Linh Vương.

Trong một không gian hắc ám, một người đàn ông đầu trọc sau khi nhìn thấy người đầu lâu này thì lập tức kích động lên.

Khí tức hùng mạnh lại vô cùng đáng sợ bắt đầu lan tỏa ra bốn phía. Hai đôi mắt rỗng tuếch của người đầu lâu kia cháy rực lên ngọn lửa. Trong tay nó cầm một cái lưỡi liềm màu đỏ, càng tỏa ra luồng khí tức đầy mùi máu tanh.

Nhẫn không gian lóe sáng lên, một thanh trường kiếm màu lam nhạt xuất hiện trong tay của cô ấy.

Lúc này vẻ mặt cô ấy rất nghiêm túc và lạnh lùng cao ngạo.

Từ trước đến nay cô ấy không bao giờ dùng kiếm, trừ trận quyết chiến chân ý trong đại hội luận đạo trao đổi bốn phương lần trước, vì để không liên lụy đến đồng đội nên mới dùng một lần.

Vậy nên chưa một ai nhìn thấy cô ấy dùng kiếm.

Không ai biết tại sao cô ấy lại mâu thuẫn với việc dùng kiếm như vậy. Rõ ràng lúc sử dụng kiếm, lực chiến đấu của cô ấy tăng lên rất nhiều, nhưng lại cứ né tránh không dùng. Chỉ trong lòng cô ấy hiểu rõ nhất, lúc dùng kiếm sẽ có cảm giác tội lỗi mãnh liệt đến chừng nào.

Mà loại cảm giác tội lỗi này chỉ khi chém Hư Linh tộc mới có thể giảm bớt mấy phần.

Cơ thể Hư Linh Vương bỗng nhiên vặn vẹo rồi biến mất. Trong chớp mắt, nó đã xuất hiện sau lưng của Liễu Thiên Huyễn, lưỡi liềm màu đỏ vạch ra một đường cong đoạt mệnh màu đỏ máu, vuốt về phía chiếc cổ trắng mịn như tuyết của Liễu Thiên Huyễn.

"Quá chậm rồi..."

Liễu Thiên Huyễn khẽ rên lên một tiếng, lá bùa màu vàng trên đầu ngón chân lóe sáng, trong phút chốc cơ thể cũng lóe sáng lên và đến bên cạnh của Hư Linh Vương. Thanh trường kiếm màu lam chém về phía Hư Linh Vương với tốc độ càng nhanh hơn nữa!

Thời gian thấm thoát trôi qua.

"Được... Được. Mẹ đến mở mang tầm mắt với kiếm khí của Huyễn Huyễn đây." Người phụ nữ với nét mặt dịu dàng mỉm cười. Hình ảnh phản chiếu từ trong đôi mắt đẹp của bà ấy chính là nụ cười ngọt ngào đáng yêu của đứa bé gái.

"Mẹ... Luyện kiếm với con đi! Con muốn mẹ lĩnh hội một chút kiếm khí đệ nhất Cửu Châu của con!!" Đứa bé gái kích động kêu ầm lên.

Huyễn Huyễn là kiếm đạo cổ thể mười ngàn năm có một của tông môn, tuổi tác còn nhỏ đã nổi tiếng khắp tông môn. Một số đệ tử còn xưng tụng cô ấy là tiểu chưởng môn, à, còn cha cô ấy là đại chưởng môn.

Người phụ nữ cảm thấy hình như bà ấy đang làm gì đó sai trái. Nhưng không sao cả, chỉ cần con gái vui là được.

Người phụ nữ: "..."

Cô gái này rõ ràng không sử dụng thần hồn để tấn công, tại sao cô ấy lại có thể làm tổn thương đến linh thể của nó!?

Giữa lúc đang khiếp sợ, không biết tại sao, ánh mắt của hắn dừng lại trên thanh trường kiếm màu lam nhạt trong tay của Liễu Thiên Huyễn, đồng tử hơi co rụt lại.

Chẳng lẽ lại là vì thanh kiếm này...

Liễu Thiên Huyễn từng bước từng bước đi về phía Hư Linh Vương, thanh trường kiếm màu lam nhạt hơi rung động, dường như là cảm nhận được chiến ý lâu ngày không gặp nên cũng hưng phấn theo.

Cô ấy có một thanh kiếm tên là Băng Hồng, có thể chém hết tất cả yêu ma quỷ quái!...

"Mẹ, mẹ... Mẹ nhìn đi, con đã có thể vung chém ra kiếm khí rồi này."

Trong một khu rừng kiếm cổ xưa bạc ngàn, một bé gái mái tóc đen ngắn nắm lấy ta của một người phụ nữ dịu dàng, hưng phấn kêu lên.

Người phụ nữ vô cùng dịu dàng, vuốt ve đầu của đứa bé gái: "Huyễn Huyễn, làm tốt lắm. Nhưng đừng quá kiêu ngạo nhé. Bây giờ con chỉ mới phá kỷ lục là người trẻ tuổi nhất vung chém ra kiếm khí của giới Cửu Châu mà thôi. Con phải biết là núi này cao còn có núi khác cao hơn..."

"Dạ vâng... Mẹ... Con biết bây giờ con chỉ là đệ nhất Cửu Châu, sẽ không kiêu ngạo đâu." Đứa bé đó giống như con gà mổ thóc, liên tục gật đầu, đôi mắt màu tím lanh lợi chớp chớp, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Hư Linh Vương bị thương rồi sao? Làm sao có thể như vậy được?

Người đàn ông đầu trọc quan sát suốt cuộc chiến, lúc này trừng to hai mắt, gương mặt tràn đầy vẻ mặt không thể tin được.

Ngay tại vị trí mà nó bị chém trúng lại giống như hơi nước đang từ từ bốc hơi lên!

"A...!" Hư Linh Vương im lặng suốt từ nãy giờ đột nhiên nghẹn ngào, gào thét lên một cách đau đớn.

Kiếm ảnh như bóng ma, trong nháy mắt vạch ra một đường chém rộng trên cơ thể của Hư Linh Vương.

"Xoạt xoạt!"

Chẳng mấy chốc Huyễn Huyễn đã được mười tuổi rồi.

Cô ấy đã có thể đi vào trong khu rừng kiếm của tông môn để tìm kiếm vũ khí bản mệnh của chính mình rồi.

"Huyễn Huyễn, sau khi con vào đó thì nhớ giữ gìn tâm cảnh trong sạch, như vậy thì con mới được danh kiếm lựa chọn đấy nhé." Người phụ nữ nắm lấy bàn tay của đứa bé gái, ân cần dặn dò.

"Con biết rồi, mẹ." Đứa bé gái cười hì hì, đi đến giữa rừng kiếm, cắt một đường trên ngón tay trắng nõn, một giọt tinh huyết xuất hiện, lơ lửng giữa không trung, sau đó cô bé nhắm hai mắt lại.

Chỉ một thoáng, hàng vạn thanh kiếm đồng loạt kêu lên, ánh sáng từ những bia kiếm xông thẳng lên trời!

Tất cả kiếm đều run rẩy lên, âm thanh kia dường như đang nói: Chọn tôi! Chọn tôi!

Cô bé vẻ mặt thất thần nhìn cảnh tượng trước mặt, tự mình lẩm bẩm: "Đây là đạo kiếm cổ thể à? Không... Phải nói đây chính là tư chất của Huyễn Huyễn chứ?"

"Ừm, thanh kiếm này to quá..."

"Thanh kiếm này thì quá nhỏ, tăm xỉa răng à?"

"Còn kiếm này quá xấu, mình cũng không thích."

"Ồ? Đây chính là thập đại danh kiếm của tông môn à, nhìn có vẻ già thế..."

"Ô ô... có kiếm màu hồng không?"...

Cứ như thế, vốn dĩ là Huyễn Huyễn muốn được danh kiếm thừa nhận, bây giờ lại biến thành tình cảnh Huyễn Huyễn tùy ý lựa chọn vũ khí bản mệnh cho mình.

Cô ấy dạo bước chậm rãi trong rừng kiếm. Mỗi thanh kiếm đều đang run rẩy, chỉ cần đứa bé gái ấy ngoắc đầu ngón tay út một cái thì trường kiếm lập tức hưng phấn bay đến bên cạnh, quy thuận tuyệt đối.

Nhưng điều khiến người phụ nữ không ngờ tới chính là đứa bé gái này không chọn được một thanh kiếm nào vừa ý.

"Huyễn Huyễn... Con chọn lại đi được không? Chất liệu tạo thành thập đại danh kiếm của tông môn đều là đứng nhất ở cả đại lục này. Nếu bồi dưỡng tốt, có thể thăng lên hàng tiên khí, thậm chí dựa vào tư chất kiếm đạo cổ thể của con, nói không chừng còn có thể thăng lên thành thần khí trong truyền thuyết đấy..."

"Ô ô, mẹ, con không muốn! Chúng xấu quá! Con nhìn thấy một thanh kiếm trong Thần Kiếm Phổ, con vô cùng yêu thích, cũng thích hợp với thể chất của con. Chúng ta đi luyện chế thanh kiếm đó có được không..."

"Con nói là kiếm Băng Hồng sao? Nhưng nó ở..."

"Con chính là muốn nó đấy. Con là kiếm sĩ đệ nhất của Cửu Châu, chỉ có nó mới có thể hỗ trợ khí chất của con thôi! Mẹ, mẹ đối xử với con tốt nhất, vậy thì mẹ đáp ứng yêu cầu của con đi nhé!"

"Haiz... Được rồi, vậy chúng ta đến vực Vạn Linh một chuyến đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận