Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 343: Người bạn mới của tôi.

"Này, cậu có nghe gì không, tiểu chưởng môn vì đúc kiếm mà hại chết mẹ mình đấy."

"Suỵt... Đừng ăn nói lung tung, việc này chỉ mình chúng ta biết là được rồi."

"Còn nghe nói mấy ngày trước có một nam đệ tử luyện kiếm với cô ấy, kết quả bị chém đến trọng thương!"

"Không thể nào, lẽ nào tàn bạo đến vậy sao?"

"Cho nên mới nói, bây giờ cũng không có ai dám lại gần cô ấy..."

Liễu Thiên Huyễn ngồi trên bậc thang. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn hững hờ và vô cùng lạnh giá của cô ấy.

Cô ấy và kiếm Băng Hồng tâm ý tương thông, thính lực cũng cực kỳ nhạy bén.

Tiếng trò chuyện thì thầm của hai đệ tử ở đằng xa kia, đương nhiên cô ấy nghe rõ mồn một.

Đứa bé gái ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trời xanh, muốn nhìn thấy, muốn nghe thấy câu trả lời nào đó, nhưng câu trả lời mà cô ấy nhận được cũng chỉ có một khoảng trời thu đầy gió và tĩnh lặng.

Cô ấy vẫn không có bạn bè.

"Mẹ, ngoại trừ việc kết giao với nhiều bạn bè hơn ra, tất cả những việc mẹ căn dặn con đều làm được. Mỗi ngày con luyện kiếm bốn canh giờ, không kiệu ngạo, làm người khiêm tốn, không cãi lời cha, không khoe của, không kén ăn..."

Liễu Thiên Huyễn mười lăm tuổi, mái tóc dài đen như mực rũ xuống chiếc eo nhỏ nhắn, dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại lạnh lùng cao ngạo. Cô trở thành mỹ nữ lạnh lùng nổi danh ở tông môn.

Mẹ chính là người bạn duy nhất của cô ấy, nhưng ngược lại bây giờ cô ấy lại hại chết mẹ mình.

Một người luyện kiếm, một người đọc sách, một người ở sau ngọn núi của tông môn ngắm cảnh.

Nhưng cô ấy không hề tức giận, chỉ im lặng ngồi đó. Bởi vì cô ấy cảm thấy những người đó nói không hề sai.

Không phải là không có người tiếp cận cô ấy. Nói thật loại con gái có dung mạo xinh đẹp như cô ấy, cho dù tính cách có lạnh lùng hơn nữa thì vẫn sẽ có người đồng ý thử nghiệm giao lưu với cô ấy, càng không cần đề cập đến việc Liễu Minh Hiên âm thầm cổ vũ vận động các đệ tử ở tuổi thiếu niên khác đến kết bạn làm quen với cô ấy.

Nam đệ tử kia xuất phát từ lòng tốt muốn cùng cô ấy luyện kiếm. Cô ấy lấy tiêu chuẩn đối chiến với mẫu thân để tiến hành luyện tập, nhưng trong một phút bất cẩn lại làm nam đệ tử kia bị thương nặng...

Cô ấy cũng không có bạn bè. Hồi tưởng lại quá khứ hình như từ đầu đến cuối cũng có có mỗi mình mẹ bầu bạn với mình.

Năm năm sau.

"Đây là cái gì?"

"Huyễn Huyễn vẫn đạt yêu cầu đúng không?"

"À, món đồ chơi này gọi là điện thoại di động. Nhưng hình ảnh biết động đây kia gọi là trò chơi."

Nhưng tất cả những việc này đều không có kết quả. Cô ấy tự phong tỏa mình lại.

Cho đến một ngày kia, cô ấy nhìn thấy người anh cùng cha khác mẹ của mình đem từ trường học về một món đồ chơi kỳ quái.

Cô ấy tìm thấy người bạn đồng hành có thể mang đến cho mình cảm giác vui vẻ, hoặc có thể nói đó là bạn bè.

Nó và hiện thực tách rời nhau. Một khi bước vào thế giới đó thì cô ấy sẽ mang trên mình một thân phận hoàn toàn mới. Có thể là phi công, có thể là tướng quân chỉ huy binh sĩ, có thể là binh lính... duy chỉ không phải là Liễu Thiên Huyễn nắm giữ kiếm Băng Hồng hại chết mẹ mình.

Cô ấy dần dần trở nên lạc quan hơn hẳn, giống như có bạn đồng hành, có chỗ dựa vậy, thậm chí có cả mục tiêu theo đuổi! Học chữ Hán, học tiếng Hoa, học tất cả mọi thứ của nhân gian...

Đôi mắt màu tím của Liễu Thiên Huyễn dán vào cái thế giới sắc màu rực rỡ trên màn hình, lẳng lặng nhìn rất lâu.

Thiếu nữ ấn bàn phím của điện thoại di động, vui vẻ nói.

"Đây chính là đồ tốt của nhân gian đã được anh biến đổi. Không có điện vẫn có thể dùng nguyên khí để nạp điện, có muốn chơi không?"

Thần sắc Liễu Thiên Huyễn lãnh đạm nhìn Hư Linh Vương khí thế đang không ngừng tăng lên, trong mắt hiện lên một vệt sáng màu xanh lam.

Sau khi Hư Linh Vương bị chém trúng một kiếm, khí thế không những không giảm mà trái lại còn tăng thêm. Vô số ánh sáng rực rỡ hội tụ trên người của nó, ngưng tụ ra một bộ khải giáp giống như vật chất.

Một giọt nước trong lúc lơ đãng nhỏ xuống trên màn hình, giống như một đoá hoa sen trong suốt, nở rộ, sau đó bị lau đi...

Hình ảnh của thế giới kia tuy rất thô sơ, nhưng lại rất mới lạ, rất thú vị.

Khoảng thời gian đó, cô ấy ý thức được lời căn dặn cuối cùng của mẹ mình trước lúc lâm chung và cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành rồi.

"Mẹ, con có bạn bè rồi, cũng có được niềm vui rồi. Ngày nào cũng vui vẻ, có rất nhiều trò chơi có thể chơi."

"Huyễn Huyễn làm có tốt không, mau khen ngợi con đi được không?"

Cô ấy trở nên yêu thích điện thoại di động, yêu thích các trò chơi.

Mỗi ngày ngoại trừ thời gian luyện kiếm cố định, thứ bầu bạn cùng cô ấy chính là cái điện thoại di động này.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ấy dần dần bị nghiện rồi.

Ừ, đó chính là điện thoại di động!!

"Sương Thiên."

Sau lời nói đó, khí lạnh màu lam hóa thành một dải lụa màu quấn quanh dáng người uyển chuyển của cô ấy.

Sắc thái méo mó kỳ quái từ bốn phía bỗng nhiên trở nên bất động, tiêu tán một cách kỳ lạ.

Màu lam và màu trắng trở thành hai màu sắc chủ đạo của trời đất, sương tuyết không ngừng rơi xuống, lạnh lẽo đến thấu xương.

Tất cả những sự việc này đều xảy ra chỉ trong nháy mắt.

Vạn vật im ắng, băng tuyết bao phủ cả đất trời!

Ngọn lửa trong đôi mắt của Hư Linh Vương dường như cũng sắp bị trời đất này đông đặc lại. Nhưng nó hoàn toàn không sợ hãi, toàn thân bộc phát ra khí thế khiếp người, tay cầm lưỡi liềm màu đỏ vạch ra một đường bằng máu, chém về phía cô gái trước mặt.

Cơ thể của nó nhanh đến mức hóa thành một luồng bóng đen, nhưng tốc độ lại càng ngày càng chậm một cách lạ thường. Lúc cự ly còn cách cô gái khoảng ba thước thì rõ ràng lại đứng nguyên tại chỗ.

Hai mắt của Hư Linh Vương lần đầu tiên xuất hiện nỗi sợ hãi, khí lạnh xâm nhập vào linh hồn, bao phủ toàn thân của nó.

"À, Đường Tây Môn còn chưa ra à?" Liễu Thiên Huyễn cho rằng mình là người ra trễ nhất rồi, nhưng sau khi định thần lại thì phát hiện ra vẫn còn thiếu một người.

Ngay cả An Lâm cũng liên tục gật đầu, chỉ cảm thấy tiềm năng của Liễu học tỷ ngày càng giống mình, rất vui vẻ yên tâm.

Nói chưa dứt lời thì Điền Linh Linh gần như sắp biến thành fan nữ của cô ấy luôn rồi.

"Ừm... Quá yếu, hai kiếm thì giải quyết xong rồi, chiêu mạnh nhất còn chưa sử dụng đấy." Liễu Thiên Huyễn suy tư một lát, nghiêm túc nói.

"Wow, không ngờ chị Liễu lại vào cấp độ khó địa ngục à!? Quái vật trong đó có mạnh không?" Điền Linh Linh sau khi nghe đến cấp độ khó địa ngục thì lập tức thể hiện vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Liễu Thiên Huyễn.

Liễu Thiên Huyễn vui tươi hớn hở đánh An Lâm một cái: "Không phải ở trong đó dạo chơi đâu, mà là màn dạo đầu của cấp độ khó địa ngục quá dài, đợi Boss hiện thân đã mất một khoảng thời gian khá dài rồi, sau đó trong lúc chiến đấu, Boss lại biến hình, lại phải đợi rất lâu..."

"Loại Hư Linh tộc này, tôi có thể đánh mười tên cũng được!"

Cô ấy không chút lưu tình, khinh bỉ cuộc thi một hồi, lúc này mới đón lấy truyền thừa đang bay từ trên không trung xuống.

Trong một không gian hắc ám nào đó.

Đồ rác rưởi? Cuộc thi rác rưởi? Có thể đánh mười tên?

Nghe xong câu này, người đàn ông đầu trọc mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

Bà cô của tôi ơi, xin cô tha cho tôi đi!

Mẹ kiếp không phải Hư Linh Vương không mạnh, mà chính là cô mạnh đến mức không phải người nữa, được chưa?!

Trong thạch thất, Liễu Thiên Huyễn nhìn thấy các đồng đội đang đợi mình.

"Ha ha, Liễu học tỷ, sao chậm như vậy, chắc không phải là ở trong đó dạo chơi chứ?" An Lâm cười cười, lên tiếng chào hỏi.

"Thật không có ý nghĩa, còn tưởng rằng độ khó địa ngục rất khó khăn, Đúng là đồ rác rưởi!"

Liễu Thiên Huyễn thu hồi trường kiếm, khoảng không gian đầy sương mù biến mất, dáng vẻ yêu kiều lạnh lùng cũng từ từ tiêu tan theo ý cảnh.

"Chúc mừng, thử thách Hư Linh tộc của cuộc thi hoàn thành."

Một tia sáng màu trắng xuất hiện trên cơ thể của Hư Linh Vương, tách cơ thể của hắn ra làm hai nửa, rơi xuống mặt đất phủ đầy tuyết trắng, hóa thành làn khói xanh tiêu tán, chết một cách im ắng không có tiếng động.

Cảnh tượng không hề có chút gì gọi là khí thế rầm rộ nhưng lại mang chân ý một kiếm chém thần hồn.

Nét mặt của Liễu Thiên Huyễn thì không hề có chút biến đổi. Cô ấy cầm kiếm Băng Hồng, khoan thai vạch một đường từ trên xuống dưới vào tên Hư Linh Vương đang muốn làm thịt cô ấy. Lưỡi kiếm màu lam cứ thế rơi xuống.

Lúc này Đường Tây Môn vẫn còn đang ráo riết truy đuổi một con rồng đen không buông, nhưng làm thế nào cũng không đuổi theo kịp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận