Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 352: Đêm tối vô hạn

Gã trọc nhìn An Lâm đằng xa, biến sắc!

Hơi thở này... Rất mạnh!

An Lâm cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía gã trọc, đôi mắt đen như mực, trong nháy mắt phía sau đã ngưng tụ thành một cái áo choàng đen, ngay cả kiếm Thắng Tà cũng có một sợi dây lụa màu đen quấn quanh, giống như xuất hiện một cái áo khoác màu đen vậy.

Bốn bề yên tĩnh không tiếng động, hơi thở chết chóc vô hạn lan ra như gợn sóng.

An Lâm ở trung tâm bóng tối, giống như vị chúa tể bóng đêm, trầm tĩnh bên trong, lại mang theo lực lượng có thể làm người khác vĩnh viễn ngủ say.

Một cơn gió thổi qua, bóng dáng An Lâm biến mất không dấu vết.

Hai mắt gã trọc cứng lại, nắm tay đưa lên không do dự đánh về phía trước.

Lúc này một mũi kiếm màu đen mang theo uy thế vô song, đi đến trước mặt hắn, va chạm vào nắm đấm.

Hiên Viên Thành và Liễu Thiên Huyễn ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung, nơi đó áo choàng màu đen che phủ mặt trời.

Hứa Tiểu Lan bị một cái bóng đỏ bức lui, quần áo phiêu lãng trong không gian, ánh mắt của cô dừng lại trên người đàn ông kia.

Gã đầu trọc bị một kiếm chưa từng có từ trước đến nay của An Lâm khiến hắn liên tục lui lại, trên người nhanh chóng xuất hiện hơn mười vết máu.

Đúng vậy, lúc này An Lâm không cần dùng đến Chiến Thần Lục Kiếm, mà nghe theo đề nghị của Tiểu Tà, dùng đến kiếm pháp Bóng Đêm Vô Hạn!

An Lâm và gã trọc đều lui về phía sau vài bước. Bao tay của gã trọc đã bị mũi kiếm xé rách, lộ ra một vệt máu rõ ràng, còn An Lâm lông tóc không tổn hại, thần sắc lãnh đạm cầm kiếm nhằm về phía gã đầu trọc.

Mà bây giờ, cuối cùng đã đến thời khắc mấu chốt nhất.

"Ầm ầm!"

Chiến Đế Chân Hồng quá mức lớn mạnh, cho dù có Đạt Nhất Đạt Nhị ra sức khống chế, Hồ Quán và Diêu Minh Hi vẫn rơi vào cảnh nguy hiểm đến tính mạng, cho nên Hứa Tiểu Lan nghe theo sắp xếp của An Lâm, tạm thời đi hỗ trợ đám người Hồ Quán.

Một kiếm bá đạo đến tận cùng, va chạm là không thể tránh khỏi, năng lượng bùng nổ khuấy đảo trời đất tối tăm.

Hai luồng sức mạnh va chạm, nguyên khí bị chấn động hơn ngàn thước, sóng khí khủng bố nổ tung khiến toàn bộ mọi vật trong phạm vi trăm trượng đều bị phá hủy.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, cuối cùng kiếm pháp bóng đêm vô hạn của An Lâm đã được tích trữ đến mức tối cao!

"Nhóc con, chớ điên cuồng, nhận một quyền thật sự của tôi này!"

Trong mắt gã đầu trọc, áo choàng màu đen phía sau An Lâm càng lúc càng lớn, dường như trở thành bóng tối che phủ bầu trời, tay An Lâm cầm kiếm lại trở thành người thi thành quyết định cuối cùng của bầu trời chết chóc, luôn tuyên bố chủ quyền của nó.

Bỗng nhiên cơ bắp hai cánh tay của gã đầu trọc nổi lên, nguyên khí bắt đầu dao động hơn ngàn thước, hình thành nên một lốc xoáy tụ khí vĩ đại, còn trung tâm của lốc xoáy chính là nắm đấm của hắn.

Trước khi An Lâm rời khỏi, hắn đã nói nhất định sẽ đánh bại gã đầu trọc kia, nhìn thấy biểu cảm của hắn vô cùng nghiêm túc, Hứa Tiểu Lan tin tưởng lời hắn nói, hơn nữa còn là niềm tin không chút nghi ngờ.

Gã trọc bị đánh cho thổ huyết, hai nắm đấm siết chặt, khí thế cũng tăng cao đến cực hạn.

"Ầm ầm!"

Sắc mặt An Lâm trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn đặt kiếm trước người, xoay tròn xung quanh, áo choàng màu đen biến thành dòng sông đen như mực chảy thẳng xuống, ngưng tụ ở trước người lướt qua trời đất.

Trong lòng hắn, bây giờ mới là thời khắc quyết định thắng bại!

Nắm đấm màu đỏ giống như muốn làm vạn vật nổ tung, trong mắt An Lâm ngày càng lớn.

Đó là luồng sáng của tri thức, xé rách toàn bộ bóng đêm, vô cùng chói mắt!

Một quyền đánh ra!

Ánh kiếm màu trắng phóng lên cao, dường như đã đè ném rất lâu, cuối cùng mới được giải thoát vậy, thoải mái điên cuồng giải phóng năng lượng của bản thân.

Màn trời màu đen bị ánh sáng trắng xé rách, áo choàng của An Lâm, dải lụa màu đen trên kiếm Thắng Tà, toàn bộ đều biến mất.

Kiếm Thắng Tà phát ra ánh sáng vô cùng lộng lẫy, giống như đêm tối chào đón bình mình, giống như trong tuyệt cảnh xuất hiện hi vọng.

To lớn như thế, cuồn cuộn như biển, sức mạnh này, trời đất nổ tung!

Kiếm Thắng Tà hóa thành bóng đen trở lại trong tay hắn, trong không gian yên ắng vang lên một giọng nói kích động.

"An Lâm, nhắm mắt lại!"

An Lâm nhắm mắt, sau đó hắn nhìn thấy ánh sáng.

Màu đen trùng điệp bắt đầu xuất hiện, nó là trung tâm, sâu thẳm như linh hồn con người cũng không thể tránh né. Nó giống như bóng đêm cắn nuốt vạn vật, trực tiếp lao về phía nắm đấm màu đỏ.

Cơ quan bên trong An Lâm nát vụn, xương cốt đã đầy vết nứt, đây là vết thương vô cùng trí mạng, nhưng hắn không chút sợ hãi, ánh mắt rõ ràng vượt qua nghịch cảnh.

Khe nứt màu đen mang theo hơi thở hỗn loạn xuất hiện giữa không trung, đó là dấu hiệu cho thấy không gian bị nứt.

Năng lực khủng khiếp xuyên qua tầng tầng xoáy nước nứt vụn, không gian bắt đầu vặn vẹo, mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần... Chín mươi lần.

"Chiêu thức cuối cùng, Bóng Đêm Vô Hạn, Bình Minh!'

Gã đầu trọc nhìn ánh kiếm màu trắng, xé rách màn đêm, khai thông trời đất, trở thành thứ ánh sáng duy nhất trên thế gian, cường đại, chói mắt và tràn ngập hi vọng!

Bất luận là kẻ địch, hay là các đội viên đều không thể tự chủ được dời tầm mắt về phía một kiếm chém ngang trời đất kia, trong lòng không ngừng xúc động.

Chẳng biết từ lúc nào gã đầu trọc đã bị mũi kiếm màu trắng kia xuyên qua, máu tươi giăng đầy bầu trời, cơ thể vô lực rơi xuống đất.

An Lâm cũng giống như hết sức rơi xuống đất, bây giờ sức lực toàn thân hắn đã hoàn toàn bị vét sạch, là di chứng của việc sử dụng nguyên khí đen tối thời gian quá dài, không chỉ riêng việc mất hết sức lực như vậy, có khả năng còn làm ảnh hưởng đến đường tu đạo.

Thân thể của hắn được một cánh tay ấm áp ôm lấy, dùng sức mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Thành tràn đầy sự quan tâm.

"Bạn học An Lâm, cậu không sao chứ?"

"Không... Không sao cả."

An Lâm yếu ớt lắc đầu, không ngờ máu huyết dâng trào, lại ho ra một ngụm máu.

Đúng rồi, khổng chỉ có cơ thể hắn cạn lực, mà các cơ quan trong cơ thể đều bị một quyền kia đánh nát cả rồi.

Tô Thiển Vân lau máu tươi nơi khóe miệng, mỉm cười vui vẻ với đám người An Lâm, trên khuôn mặt nhỏ xinh tinh xảo trắng mịn có hai má lúm đồng tiền, đáng yêu mê người.

Đằng xe, Bánh Xe Ánh Trăng xoay quanh Tô Thiển Vân vui vẻ, giống như đang tranh công.

Con người màu tím của Liễu Thiên Huyễn mở lớn, khóe miệng cong lên thành nụ cười xinh đẹp.

"Thời điểm đánh tổ đội là tác dụng của thích khách đấy... "

"Ra tay rất đẹp! Hoàn hảo!" Dường như An Lâm sắp chết còn ngồi bật dậy, lớn tiếng nói.

Hắn ôm miệng vết thương máu chảy không ngừng trước ngực, đi từng bước tới đám người An Lâm, trong mắt mang theo chiến ý hừng hực: "Chiến lực của các người đã vượt xa khả năng tưởng tượng của tôi, nhưng cách đánh bại tôi này suýt nữa đã làm nên chuyện rồi."

Nói xong, gã đầu trọc liền nở nụ cười: "Niềm vui ngoài dự đoán, điều không ngờ đến, kích thích không?"

Hắn nắm chặt hai tay, không ngừng đi về phía trước, ba người toàn máu... Hắn muốn tiêu diệt toàn bộ! Khoảng cách giữa hắn và đám người An Lâm ngày càng gần, giống như Thượng Cổ Ma Thần hung ác nhất, sẽ giương nanh múa vuốt đoạt mệnh vậy.

Đúng lúc này, không gian lại nổi lên gợn sóng rất nhỏ.

Cung lửa màu xanh lướt qua phía sau gã trọc, giống như chim nhạn lướt trên mặt nước, chợt lóe lên rồi biến mất.

Rất nhanh! Là đòn đánh bất ngờ!

Ngay khi gã đầu trọc suy yếu nhất, thời điểm cảm xúc giao động ác liệt nhất, lưỡi liềm tử thần khẽ hạ xuống...

Gã đầu trọc nhìn vết máu trên cổ, hai mắt trừng lớn, trên mặt là vẻ không tin được.

Đám người An Lâm, Liễu Thiên Huyễn nhìn bóng dáng màu xanh đằng xa, đồng loạt hít một hơi.

Bóng dáng gã trọc đầu chậm rãi bò lên từ đống hoang tàn, cái đầu trọc mang theo vết máu, dưới sự chiếu sáng của mặt trời vô cùng dễ nhìn thấy.

"Khụ, khụ... Thật sự đã xem thường các cậu rồi."

Ngay khi An Lâm cho rằng đã chiến thắng Kỳ Ngọc giả, có thể thả lỏng một chút thì một giọng nói đã khiến cả người hắn run lên, trong lòng nổi lên ý lạnh vô tận.

Hiên Viên Thành mang theo An Lâm và Liễu Thiên Huyễn bị trọng thương đặt ở cạnh nhau, cùng lức đút cho họ uống linh đan để khôi phục thương thế, thật ra chính hắn cũng bị thương rất nặng, nhưng còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng.

Kiếm Thắng Tà kêu một tiếng dễ chịu, rồi trở về nhẫn không gian, cũng không thèm để ý đến hoàn cảnh đáng thương của chủ nhân lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận