Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 363: "Chaien" tôi đã quay lại đây!

Vực Vạn Sơn, sơn nguyên đầy gió.

An Lâm cưỡi chó bay lượn trên bầu trời. Cảnh tượng hiện ra trong tầm mắt là từng ngọn núi cao vút sừng sững, mây mù bao phủ.

"Anh An, ở trong đó thật sự có mỹ nữ xinh đẹp gợi cảm sao, gâu?" Đại Bạch có chút nghi ngờ mở miệng hỏi.

An Lâm nghiêm túc nói: "Là thật, đó chính là một nàng công chúa bị giam cầm trong tòa lâu đài u ám, đang chờ đợi một chàng dũng sĩ chân chính đi ngang qua để cứu cô ấy!"

"Dũng sĩ cưỡi chó, gâu!" Đại Bạch rất ưa thích loại kịch bản này, hào hứng kêu lên.

Trái ngược với sự hưng phấn của Đại Bạch, Tiểu Sửu và Tiểu Hồng lại cảm thấy tẻ nhạt, không chút hứng thú. Chủ yếu là bởi vì Tiểu Sửu không vào được, nên chuyến đi này đơn thuần chỉ là để giải sầu. Còn Tiểu Hồng thì đang nằm yên ổn trong túi của An Lâm, còn sống hay đã chết cũng không có gì khác biệt.

Bên dưới một ngọn núi cao vút tận trời xanh, thủy triều trong hồ Bạch Vân dâng lên cuồn cuộn.

An Lâm đi đến phía trên hồ Bạch Vân, cất cao giọng hô lớn: "Giang An Lan tiền bối, anh có đang ở đây không?"

Hắn đã có ấn tượng quá sâu sắc với cậu thanh niên đang đứng đối diện này, dù sao cũng là người đã từng moi sạch kho báu vật của hắn, không thể không ghi lại ấn tượng sâu đậm.

"Ừm, tiền bối, tôi đến đây để tìm di tích hồ Bạch Vân" An Lâm nói thẳng vào trọng điểm.

Mặt hồ rộng lớn sục sôi bọt nước, một con Giác Long toàn thân vảy rồng màu xanh dài đến vài chục mét, uy thế cuồn cuộn xuất hiện ngay trước mặt An Lâm.

"Đã lâu không gặp, bạn nhỏ An Lâm, không biết cậu đến nơi này là vì chuyện gì?" Giang An Lan tất nhiên sẽ không cho rằng An Lâm là vì muốn thăm hắn mới đến đây.

An Lâm nghe xong cười nhạt một tiếng rồi trả lời: "Tôi với hắn là giao tình gì chứ, cần những nghi lễ này sao?"

Đúng vậy, bây giờ hắn hiện tại đã là cường giả Dục Linh hậu kỳ, trên người còn mang đủ loại thần thông tuyệt thế.

Giọng nói của hắn tựa như sấm sét rền vang trên mặt hồ, tin chắc rằng chỉ cần không phải là kẻ điếc thì nhất định có thể nghe thấy được.

Giang An Lan nghe xong, khóe miệng co giật: "Cậu còn tới? Trước đây không phải cậu đã bị thủ lĩnh bên trong tống cổ ra ngoài rồi sao?"

"Ầm ầm!"

Tiểu Sửu có điều không hiểu, mở miệng nói: "Muốn gọi Giang An Lan tiền bối, không phải là cần bắt trâu Thải Hồng để cống nạp sao?"

"Ha ha, Giang An Lan tiền bối, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì xảy ra chứ?" An Lâm vui vẻ chào hỏi.

Di tích đã giới hạn chỉ có tu sĩ Kỳ Hóa Thần trở xuống mới có thể đi vào, nhưng An Lâm không lựa chọn đột phá Kỳ Hóa Thần, mục đích chính là để bây giờ hắn có thể càn quét triệt để di tích Tử Tinh này một lần!

"An Lâm, lại là cậu?" Vẻ mặt Giác Long sau khi nhìn thấy An Lâm chính là hơi giật mình.

Nếu như ngay cả hắn cũng không thể càn quét sở nghiên cứu Tử Tinh thứ tám mươi tám này thì những người khác cũng sẽ càng không thể nào làm được. Không biết có ai thuộc thực lực của Kỳ Dục Linh tài ba hơn An Lâm hay không, dù sao hắn cũng chưa từng gặp qua.

"Ha ha, đó là tôi của lúc trước, bây giờ tôi đã không còn như xưa nữa rồi!" An Lâm tự tin cười một tràng, trong mắt hừng hực lửa chiến đấu.

Di tích Tử Tinh đáng sợ sao? Không tồn tại!

Đại Bạch cố gắng nén cười, đây chính là người bạn cũ mà anh An đã nói sao? Sao nhìn lại giống như kẻ thù cũ hơn vậy?

Hắn không làm gì, cũng không nói thêm gì nữa.

Giang An Lan nhìn thấy nguyên thạch trong tay An Lâm, ánh mắt lóe sáng lên, giống như có điều gì muốn nói.

"Ha ha, trâu Thải Hồng rất khó tìm, chúng ta đều là bạn bè cũ mà, còn phải nói tới cái này sao?" An Lâm cười ha ha một tiếng, làm ra vẻ mặt thân thiết và gần gũi.

Hắn cười ha ha nói: "Ôi, những lời này của anh An là sao chứ. Đến thăm tôi còn mang theo những vật này, sau này đến không cần phải phiền phức như vậy đâu."

"Được thôi, tôi cũng không muốn quản cậu." Giang An Lan nhìn thấy bộ dạng hăng hái như thế của An Lâm, cũng không thêm gì, chỉ dùng đôi mắt màu vàng quan sát hai tay An Lâm: "Trâu Thải Hồng đâu?"

"Người anh em, cậu có việc chính cần phải làm, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa. Nhớ là phải chú ý an toàn, tôi cũng cầu chúc cậu có thể đại triển thần uy ở di tích, mã đáo thành công!"

Đại Bạch há to miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng dường như có cánh cửa nào đó được mở ra.

Ngay sau đó, Giác Long biến thành hình dáng người đàn ông trung niên, vui vẻ cất nguyên thạch vào trong nhẫn không gian. Hai người bắt đầu vừa nói vừa cười, vui vẻ trò chuyện với nhau, một cảnh tượng bạn bè cũ đã lâu không gặp, bộ dạng vui mừng khi được trùng phùng.

Khóe miệng Giác Long giật giật: "Ha ha."

Lúc này, An Lâm tiếp tục mở miệng nói: "Chẳng qua tôi đặc biệt nông cạn, những thứ khác thì không có, chỉ còn có tiền thôi... Bạn bè cũ khó có được cơ hội được gặp lại, những lễ vật gặp mặt này chính là một chút tấm lòng của tôi, hy vọng anh có thể vui vẻ nhận lấy ..."

Nói xong, hắn liền đem mười viên nguyên thạch nhét vào trong tay Giang An Lan.

Giang An Lan cầm những viên nguyên thạch này, đột ngột thay đổi sắc mặt.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên lặng. Cục diện trải qua một giai đoạn vô cùng lúng túng.

"Ha ha, anh Giang, tôi biết những vật phàm tục này anh nhất định không có hứng thú ..."

Trên mặt hắn hiện ra vẻ đau lòng, từ trong nhẫn không gian lấy ra mười viên nguyên thạch màu trắng rực rỡ.

An Lâm buồn bực, trong đầu nghĩ cái tên rồng thối này tại sao không nể mặt hắn như vậy.

Giang An Lan tách đôi mặt hồ, mở ra cánh cửa kim loại rồi nói lời từ biệt với An Lâm đang cưỡi chó bay đi.

"Được rồi, chúng ta hẹn một lát sau gặp lại!" An Lâm khua tay nói lời tạm biệt với Giang An Lam, quay đầu tiếp tục nói với Tiểu Sửu "Tiểu Sửu anh hãy đợi ở bên ngoài, đề phòng thay đổi bất ngờ."

Tiểu Sửu đã đạt đến Kỳ Hóa Thần nên đã không còn cách nào vượt qua vòng cấm này để tiến vào bên trong di tích Tử Tinh.

Nói xong, An Lâm liền cưỡi Đại Bạch xuyên qua màn ánh sáng màu xanh lam kia, tiến vào bên trong khu di tích.

Mười viên nguyên thạch của An Lâm đổi lấy một tấm vé thông hành, đau lòng không? Không đau lòng!

Bởi vì số tiền này, hắn biết hắn có thể đòi lại gấp mười, gấp trăm lần từ chỗ cô gái Lâm Quân Quân trong kia.

Đỉnh Vân Sơn.

Một cô gái khuôn mặt như tranh vẽ đang ngẩn ngờ ngồi nhìn tờ giấy trắng trên bàn.

"Hắt xì!" Cô gái không hiểu tại sao mình lại hắt xì một cái.

"Suỵt ... Đừng tỏ ra ngạc nhiên thái quá!" An Lâm vỗ đầu Đại Bạch một cái, rón rén đi đến bên một tạo vật máy móc đang lơ lửng trước mặt.

"Trời ơi, đây không phải là Đạt Nhất Đạt Nhị sao?" Đại Bạch lại rống to.

Trong đại sảnh rộng lớn, sàn nhà bằng kim loại bóng loáng trắng trơn, không nhiễm chút bụi trần, rất nhiều tượng điêu khắc nghệ thuật tinh xảo được trưng bày khắp bốn phía, hiện ra một vẻ đẹp kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và phong cách cổ điển.

"Mẹ nó! Đây là bộ dạng của di tích sao!?"

Lúc này, bên trong sở nghiên cứu Tử Tinh, Đại Bạch xuyên qua màn ánh sáng màu xanh lam, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kinh hãi bên trong.

Tay của Lâm Quân Quân run lên, sắc mặt bỗng nhiên có sự biến đổi.

Cô cũng không biết.

Đúng lúc này, bùa truyền âm bỗng nhiên vang lên.

"Thiên Vũ đại nhân, sở nghiên cứu di tích Tử Tinh thứ tám mươi tám lại có tu sĩ chủ động tìm đến rồi!" Bùa truyền âm truyền đến giọng nói của Giang An Lan.

"Ừ" Lâm Quân Quân làm ra bộ dạng buồn tẻ không hứng thú. Kể từ khi thí nghiệm kia tiến vào bước thứ ba, những tin tức về truyền thừa của Tử Tinh đó cũng không còn cấp bách như trước nữa rồi.

"Thiên Vũ đại nhân không tò mò là ai tìm đến sao?"

"Điều này rất quan trọng sao? Mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, miễn bắt được chuột thì chính là mèo tốt. Nếu thành công, hãy lập tức mang họ đến đây nhận thưởng đi." Bàn tay trắng nõn của Lâm Quân Quân cầm bùa truyền âm, đang muốn xếp lại.

Lúc này tin tức do bùa truyền âm truyền đến lại khiến cho động tác của cô ấy miễn cưỡng dừng lại.

"Là bạn nhỏ An Lâm đi vào di tích đấy." Giang An Lan nói.

"Cái gì, An Lâm!?"

Chán vẽ rồi sao? Không có linh cảm sao?

Bây giờ, đột nhiên cô không muốn vẽ gì cả và cũng không vẽ ra được gì cả.

Cô đã vẽ rất nhiều sự vật, phong cảnh hữu tình, cuộc sống nhộn nhịp, có những hình ảnh khó mà quên được, còn có những hình ảnh trong đầu tự tưởng tượng ra ...

Cô gái suy nghĩ một chút rồi lắc đầu cười, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía tờ giấy trắng trên bàn, tiếp tục ngẩn người ra.

Là các chị hay là phụ hoàng?

Hả? Chuyện gì đã xảy ra, là có người nhắc tới mình sao?

Tạo vật khoa học kỹ thuật này là sự kết hợp giữa văn minh của Tử Tinh với lực lượng huyết mạch bách thú...

An Lâm cười hì hì, lần trước trước khi bị đánh bay, hắn chỉ kịp trộm đi hai người máy gundam, bây giờ ở đây chỉ còn lại ba người máy gundam. Sau khi đã được chứng kiến tính hữu dụng của người máy gundam, làm sao hắn lại có thể bỏ qua!?

Hắn huýt sáo, đầu ngón tay ngưng tụ nguyên khí. Hắn dựa theo thông tin trong đầu bắt đầu khắc họa trận đồ hoa văn phức tạp, mở ra không gian cách tầng.

"Anh An ..." Âm thanh của Đại Bạch bỗng nhiên vang lên ở phía sau lưng An Lâm.

"Đừng ồn ào, không thấy tôi đang bận rộn sao?" An Lâm không nhịn được nói.

"Nhưng mà anh An, anh..."

"Chậc, có chuyện gì thì chờ tôi làm xong cái này rồi nói, đừng có quầy rầy tôi! Thời gian rất gấp rút, nếu như bị con cọp cái bên trong phát hiện thì chúng ta sẽ tiêu đời đấy."

"Nhưng mà anh An, theo như lời anh nói, nếu cọp cái là đang ám chỉ đến mỹ nhân này thì chúng ta đã xong đời rồi ..."

"Cái gì? Cậu nổi điên cái gì vậy?"

An Lâm quay đầu trợn mắt nhìn Đại Bạch, không ngờ lại nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng tung bay, đang nhẹ nhàng mỉm cười nhìn mình ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận