Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 366: Sức mạnh kỳ dị của Tiểu Hồng

An Lâm vừa dứt lời, khí lạnh thấu xương trong nháy mắt xông lên đầu.

"Soi sáng vùng bóng tối này đi, Đại Nhật Viêm!"

Đối mặt với bóng tối bất tận này, trước tiên An Lâm phóng ra lửa thần nhằm soi sáng bốn phía.

"Ầm ầm!"

Một tia ánh sáng bừng lên, nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó lại bị bóng tối nuốt chửng, không chút tiếng động.

Cái gì!

An Lâm khẽ rùng mình, sau đó cảm nhận được một sự va chạm mãnh liệt truyền đến ngực.

Cú va chạm mãnh liệt này, cho dù là An Lâm đã tu luyện Địa Liên Thần Công và công pháp Thanh Mộc Trường Sinh, hùng mạnh hơn gấp nhiều lần so với tu sĩ bình thường, nhưng vẫn bị đấm đến thân thể lõm vào.

Đại Bạch sức lực cạn kiệt hô lên, lần va chạm này dường như đã đánh nó đến như bị tàn phế.

"Đừng tấn công, là tôi!"

Trong bóng tối, An Lâm hét lớn.

Đại Bạch cảm nhận được luồng không khí đang tiến đến gần, hai móng vuốt lập tức giơ lên.

Trong giây phút tiếp theo, thân thể của nó cũng phải chịu một đòn đánh mạnh mẽ, đánh nó bay đến bức tường kim loại trong phòng, va chạm mạnh đến mức bức tường bị lõm vào, thân thể như muốn vỡ tan thành từng mảnh.

Những đòn tấn công của con ma ảnh này hoàn toàn không có tiếng động, không có cách nào thông qua âm thanh và hơi thở để phán đoán vị trí. Bóng tối có thể nuốt chửng tất cả ánh sáng, điều này khiến An Lâm hoàn toàn không biết phải bắt đầu phản công từ chỗ nào.

Cảm giác đau nhức kịch liệt lan ra khắp toàn thân, An Lâm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược về sau giống như đạn pháo.

An Lâm la lớn, đồng thời nắm lấy được chùm lông dài của Đại Bạch, phóng ra Hư Không Viêm bảo vệ toàn thân.

"Đại Bạch, cậu có thể dựa theo mùi hương để phán đoán vị trí của nó không!"

"Anh An, gâu!" Đại Bạch ở một bên giận dữ kêu lên một tiếng, hai móng vuốt cào đến vị trí lúc nãy của An Lâm, nhưng lại phát hiện ra chỗ đó đã không còn thứ gì nữa.

An Lâm cắn răng một cái, sau lưng mọc ra hai cái cánh, bay về phía Đại Bạch.

Sau vài hơi thở, Hư Không Viêm bỗng nhiên trở nên trống rỗng, giống như là bị vật gì đó phá vỡ.

"Không thể đâu, nó không có mùi hương... Gâu..."

"Đại Bạch, cẩn thận!"

Đại Bạch nghe được người tiến đến trước mặt chính là An Lâm, lúc này mới thở phào một hơi, nhưng vẻ mặt của An Lâm lại cực kỳ nghiêm nghị.

Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, tuy rằng bóng tối có thể nuốt chửng ánh sáng, nhưng nó vẫn không thể vô hiệu hóa năng lượng phép thuật. Trước đó An Lâm sử dụng Đại Nhật Viêm đã cảm ứng được nhiệt độ, cũng có hi vọng phá được điểm mấu chốt của trận cục này.

Kẻ địch quá nhanh.

"Phốc!" Hắn bị một đòn này đánh đến dường như trở nên choáng váng.

Ầm ầm! Ngọn lửa kinh khủng trong nháy mắt bao trùm toàn bộ không gian của mật thất!

Thậm chí hắn còn có thể nghe thấy được tiếng thanh gươm xé toạc không khí, âm thanh kêu vang khi một nhát chém va chạm với bức tường kim loại.

Hồi lâu sau, An Lâm thở hồng hộc và ngưng triển khai biển lửa Tứ Linh.

An Lâm hô to một tiếng, đồng thời vung kiếm Thắng Tà lên chém những nhát kiếm sáng chói về phía trước.

"Làm sao có thể chứ, tên này đốt cũng không chết!"

An Lâm cũng đang chờ âm thanh "Thông qua cuộc thi" từ mật thất truyền đến, nhưng đáng tiếc là điều đó không hề diễn ra...

"Thắng rồi sao, gâu!" Đại Bạch trốn ở sau lưng của An Lâm, có chút hồi hộp mở miệng hỏi.

Trong khoảnh khắc An Lâm đánh không trúng, đúng lúc này, bụng của hắn lần nữa lại phải chịu một đòn tấn công vô cùng đáng sợ.

Ở nơi này cũng không tính là một mật thất lớn, thậm chí An Lâm cũng không thèm làm trò khởi động, trực tiếp khai triển biển lửa Tứ Linh, kéo ma ảnh vào phạm vi ngọn lửa vô tận 360 độ.

Hắn vẫn không nhìn thấy vị trí của ma ảnh, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thể tấn công con ma ảnh này.

Giống như bây giờ, hắn ném một cái pháo địa đồ ra, hoàn toàn không cần nghĩ quá nhiều đến những chuyện khác, đã có thể thiêu đốt con ma ảnh này thành tro bụi trong ngọn lửa lò luyện.

Trong khoảnh khắc bị tập kích, thanh kiếm Thắng Tà trong tay cũng liều mạng chém về phía trước mặt, nhưng không ngờ vẫn giống như cũ, chỉ có thể chém vào không khí.

"Biển lửa Tứ Linh, mở ra!"

"Là mày ép tao, Tinh Ma Viêm, Đại Nhật Viêm, Lạc Nguyệt Viêm, hiện ra!"

Ngay cả ánh sáng cũng bị nuốt chửng trong bóng tối, An Lâm căn bản là không có cách nào để đánh trúng con ma ảnh kia.

Đáp trả hắn lại là một đòn va chạm cực kỳ mãnh liệt.

Hắn loáng thoáng có thể cảm nhận được, đó là một cú đấm hình tròn trơn bóng đánh trúng vào lồng ngực của hắn, sức mạnh nặng tựa núi Thái Sơn, khiến hắn suýt chút nữa bị cú đấm này đánh đến ngất xỉu.

Hắn có chút không dám tin, đối thủ này lợi hại đến mức quá đáng. Loại cuộc thi này có thật sự là cuộc thi dành cho đẳng cấp Kỳ Dục Linh hay không, hay đây là phần mộ để bức tử Kỳ Dục Linh!

Lực tấn công mạnh, không thể tìm ra dấu vết, lực phòng thủ khó giải ...

Trong lòng An Lâm dâng lên một chút cảm giác tuyệt vọng, chẳng lẽ hắn đường đường là tuyệt đại Kiếm Tiên mà lại phải ôm hận tại nơi này.

Không, vẫn còn biện pháp mà.

Hắn còn có thể khóc lóc cầu xin Bạch Lăng giúp đỡ, xin Bạch Lăng thả mình ra ...

Danh dự và mạng sống, cái nào quan trọng hơn?

Trong bóng tối, dường như hắn đã thấy được con ma ảnh dữ tợn đang cười khinh thường mình.

An Lâm đã nghe rõ ràng, đây là âm thanh của Tiểu Hồng!

"Hừ, dám lấy bóng tối bao phủ tao, để tao chiếu chết mày!" Âm thanh nũng nịu lần nữa vang lên.

An Lâm cũng bị ánh sáng mạnh kia bất thình lình chiếu lên đến choáng váng một hồi, thậm chí sáng đến mức nước mắt chảy ra.

"A... Thật chói mắt!! Gâu!" Mắt của Đại Bạch đã bị mù.

Một vòng tròn màu vàng cực kỳ chói mắt, giống như mặt trời bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, giống như một thanh trường kiếm ánh vàng xé tan màn đêm, mang đến ánh sáng cho toàn bộ không gian.

Theo sau tiếng hát rung động lòng người vừa cất lên, một làn gió mang hương thơm phảng phất qua.

""Phụt..." Khí huyết bên trong cơ thể của An Lâm cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu tươi lớn, thân thể rơi xuống mặt đất.

Nhục nhã, khó hiểu, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc tràn ngập cả cơ thể hắn.

Thật là tiêu rồi sao, cuộc thi này thật quá khó hóa giải, khó đến mức An Lâm cũng muốn nhanh chóng thua cuộc, cũng không biết tại sao mình lại bị đánh đến mức độ này. Rõ ràng ma ảnh không phá vỡ Hư Không Viêm, vậy nó làm sao có thể tấn công hắn, mẹ kiếp đây rốt cuộc là loại quái vật gì vậy.

Thân thể An Lâm rơi xuống mặt đất, một luồng hơi lạnh chết chóc bắt đầu tiến đến gần.

Đúng lúc này, túi của hắn nhúc nhích một hồi.

"Tối quá, phải có ánh sáng!"

Một âm thanh nũng nịu lại mang chút tức giận bỗng nhiên vang lên.

"Mặt trời chiếu trên không, hoa cỏ cười với tôi..."

"Quá tối rồi, để tôi đi làm cái bóng đèn!"

Thân thể An Lâm bay lên trời, đụng vào đỉnh chóp của bức tường kim loại, toàn bộ mật thất đều bị chấn động.

"Ầm ầm!"

Sức lực dời núi lấp biển ập đến một cách kinh khủng, khiến cho xương hông của hắn dường như muốn nứt ra.

Nhưng vào lúc này, mông của An Lâm như gặp phải một đòn tấn công mạnh mẽ!

Cứ như vậy, cho dù là Ma ảnh có muốn bước vào, cũng phải phá vỡ Hư Không Viêm. Việc này có tác dụng tạo ra một tín hiệu cảnh báo nhất định.

Hắn phóng Hư Không Viêm một lần nữa, vầng sáng hình tròn bao bọc lấy hắn và Đại Bạch vào bên trong.

Hắn mở đôi mắt đang ứa nước mắt ra, nhìn thấy một cô gái nũng nịu mặc chiếc áo màu đỏ như ngọn lửa đang đứng sừng sững trên hư không, trên đầu mang một mặt trời, trong tay cầm một cây pháp trượng màu đỏ.

Đừng hỏi An Lâm tại sao trên đầu Tiểu Hồng có mặt trời, trong tay có pháp trượng. Hắn cũng không biết!!

Trên mặt đất, một bóng dáng màu đen cuối cùng cũng hiện ra nguyên hình, đang run lẩy bẩy bên dưới ánh sáng chói lọi.

An Lâm nhìn thấy hình dáng kia liền ngây người ra, kẻ thù của hắn, ma ảnh vô cùng dữ tợn và đáng sợ trong truyền thuyết, lại là một con chuột túi! Lại còn là một con chuột túi thân chỉ cao nửa người với bộ lông chuột màu đen tuyền mang găng tay!

"Tuy là bộ dạng của mày rất đáng yêu, nhưng mà mày đã làm chủ nhân của tao bị tổn thương, tội chết!"

Tiểu Hồng khẽ quát một tiếng, pháp trượng màu hồng trong tay nhẹ nhàng chuyển động theo thân thể.

"Nhân danh mặt trời tiêu diệt mày, đi thôi, sứ giả của mặt trời!"

Theo sau ánh sáng tỏa ra từ pháp trượng màu hồng, một hòa thượng với ánh vàng rực rỡ, cả người cơ bắp cuồn cuộn bắt đầu xuất hiện, "rầm, rầm, rầm" một nắm đấm vung ra phóng về phía con chuột túi.

Đừng hỏi An Lâm tại sao Tiểu Hồng có thể triệu hồi ra một hòa thượng với sức mạnh quỷ dị như thế, hắn cũng không biết!

Con chuột túi màu đen nhìn thấy hòa thượng đang bổ nhào đến, toàn thân lập tức run lên, sau lưng bắt đầu xuất hiện một đường nứt màu đen, sau đó thân thể nó nhảy lùi về sau một bước rồi nhảy vào trong khe nứt kia.

Vết nứt co lại, tất cả khôi phục lại như bình thường...

Không, trong lòng An Lâm không thể nào bình tĩnh được!!

Hòa thượng toàn thân cơ bắp vạm vỡ kia bỗng nhiên trở nên dịu dàng, cười một tiếng với An Lâm.

An Lâm nổi da gà một trận, mẹ kiếp chuyện này rốt cuộc là sao đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận