Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 370: Thì ra thí luyện này là nhân công phục vụ

Lam Thủy Tinh bị vỡ thì phải làm sao bây giờ, hắn phải quán chú nguyên khí như thế nào? Làm sao để thông qua cuộc thi?

Ngay khoảnh khắc Thủy Tinh vỡ vụn, An Lâm trở nên ngu người, hắn hoàn toàn không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này.

Hồi tưởng lại một màn kia, dường như bởi vì kiếm đánh trúng khối Thủy Tinh này, sau đó khối Thủy Tinh mới vỡ nát... An Lâm rơi lệ đầy mặt, khóc vì ngu xuẩn của chính mình.

Khi hắn nhìn thấy Lam Thủy Tinh bạo ra băng hàn mạnh mẽ, lúc này vội vàng lui lại không chút nghĩ ngợi.

Nhưng tốc độ của hắn làm sao so được với tốc độ khuếch tán của cực hàn, trong nháy mắt, tất cả sự vật trong mật thất đều lâm vào trạng thái đình trệ bị đông cứng!

Thân hình An Lâm đứng nguyên tại chỗ, huyết dịch bắt đầu ngưng kết, thậm chí mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều bắt đầu đứng im, nguyên khí hắc minh cũng bị đông cứng lại.

Hắn cảm nhận được lạnh lẽo thấu xương, phảng phất ý thức cũng bắt đầu tiêu tán.

Ngay thời khắc hấp hối, An Lâm nhìn thấy sương mù màu lam bao vây Lam Thủy Tinh bị nổ tung, một thân ảnh chậm rãi đi về phía hắn.

"Phù phù!"

Một bên khác, Đại Bạch cũng cứng đơ ngã trên mặt đất, giống như một bức tượng.

Ngay thời điểm An Lâm bị đông cứng sắp mất đi ý thức, băng hàn trong mật thất bị Bạch Lăng thu lại, không gian xung quanh cũng không còn bị ngưng kết.

Hết cách rồi, bây giờ toàn thân hắn bị đông cứng, vẫn chưa trở lại bình thường, đến cảm giác đau cũng không còn.

Trong lòng An Lâm dấy lên sóng to gió lớn: Mẹ nó, vì sao lại là cô ta?

Đôi mắt đẹp của Bạch Lăng trừng An Lâm: "Được rồi, cuộc thi chính là không phải dùng kiếm đánh vào Lam Thủy Tinh, không biết tôi ở trong Thủy Tinh thi triển pháp lực rất vất vả sao? Cậu chém xuống như vậy, không chỉ Thủy Tinh bị chém vỡ vụn, đến tôi ở bên trong cũng thiếu chút nữa bị chém. Cậu chính là vừa phá hỏng của công lại còn làm nguy hại đến an toàn của đầu lĩnh, là tội chết, biết không?"

Đó là một nữ tử xinh đẹp mặc váy trắng, dáng người thướt tha cao gầy, da thịt như sương như tuyết, khi đi lại mang theo khí chất lạnh lẽo cao ngạo.

Bạch Lăng bước nhẹ đến bên An Lâm, ngồi xuống, dùng đầu ngón trỏ sơn màu xanh nhạt chọc chọc vào gương mặt cứng rắn của An Lâm, bĩu môi nói: "Cậu có bị bệnh không vậy?"

Nữ tử kia chính là Bạch Lăng, sau khi Thủy Tinh bị nổ tung, cô ta xuất hiện từ giữa sương mù màu lam, đột ngột như vậy, thực sự ngoài dự liệu.

Cô nhìn An Lâm đang bị đông cứng trên mặt đất, có chút bất mãn trợn tròn mắt.

Tiếng va chạm của vật thể cứng rắn vang lên, thân thể của hắn thành công đụng với mặt đất, nhưng hắn không có một chút cảm giác đau đớn nào.

Môi hắn khẽ động, dưới sự tự động chữa trị của Thanh Mộc trường sinh, cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng khôi phục lại được năng lực nói chuyện: "Đây không phải là cuộc thi của di tích Tử Tinh sao, đây không phải cuộc thi Tuyệt Sương sao? Cô là thủ lĩnh lại đi vào bên trong Thủy Tinh kiểm soát là muốn làm loạn gì vậy?"

Toàn thân An Lâm là ánh sáng như cương thi đứng thẳng tắp rồi ngã về phía sau.

"Ha ha, đây là phục vụ nhân công, cậu biết không? Không làm như vậy, làm sao gia tăng độ khó cho cậu được?" Khuôn mặt Bạch Lăng tỏ vẻ khinh thường nhìn người con trai trên mặt đất.

An Lâm: "???"

Khóe miệng An Lâm run rẩy, mẹ nó! Ông đây thật sự không biết cô đang ở bên trong Thủy Tinh thi triển pháp lực, chị gái à!"

"Lần thi này, tôi có được tính là thông qua hay không?" An Lâm không còn sức lực mở miệng hỏi.

Khóe miệng An Lâm run rẩy, Bạch Lăng không có hạn cuối, lúc trước tại thời điểm hắn và tiểu đội bị ép mua ép bán, đã hiểu thật sâu sắc, không nghĩ đến lần này còn muốn cưỡng ép nâng cao độ khó của cuộc thi!

An Lâm tức giận trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nặn ra một nụ cười, cảm kích nói: "Cảm ơn chị Bạch đã khai ân, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng!"

An Lâm nghe thấy vậy suýt nữa thổ huyết, trợn mắt nói với Bạch Lăng: "Hóa ra cô còn muốn tăng độ khó cho tôi? Khó trách!!! Khó trách... khó trách tôi sử dụng tất cả át chủ bài, đều không tiếp cận được Lam Thủy Tinh, sao trên thế giới này còn có kỳ Dục Linh biến thái như vậy chứ, thì ra tất cả đều là do cô giở trò quỷ!!!"

"Cuộc thi cuối cùng như thế nào, chị Bạch để lộ một chút được không?" Vẻ mặt An Lâm vô cùng thân thiết mở miệng hỏi, vẫn không quên dùng đầu cọ cọ bàn tay trắng nõn mềm mại của Bạch Lăng đang ở trên đầu hắn.

Phụ vụ nhân công? Gia tăng độ khó?

Ngay lúc An Lâm đang chửi rủa không dứt trong lòng, Bạch Lăng đã đứng lên, vẻ mặt từ ôn hòa hóa thành lạnh lẽo, mở miệng nói: [Chúc mừng, thông qua cuộc thi Tuyệt Sương, hiện tại có thể tiến hành cuộc thi tiếp theo.]

Con em cô, phần thưởng ưu ái! Không phải chính là gia tăng độ khó so với ban đầu sao? Nói dễ nghe như vậy để làm gì chứ?

"Không thể nói, tuy nhiên tôi chỉ có thể nói cho cậu, cuộc thi cuối cùng này tôi sẽ không dùng phục vụ nhân công, sẽ không thêm phần thưởng ưu ái cho cậu, nó chính là cuộc thi ban đầu." Bạch Lăng tủm tỉm cười nói.

Bạch Lăng cười lạnh nói: "Thế nào, cậu không phục? Di tích này do tôi quyết định, không có quyết đoán vượt khó tiến lên, làm sao xứng với truyền thừa trân quý của di tích Tử Tinh này chứ."

"Ừm... ngoan, còn một cuộc thi cuối cùng, sau khi thông qua thì có thể nhận được tất cả tin tức của di tích Tử Tinh chúng tôi..." Bạch Lăng xoa đầu An Lâm, dịu dàng mở miệng khích lệ.

Đây là lần đầu tiên An Lâm bị sờ đầu như thế này, toàn thân nổi da gà da vịt.

Tuy nhiên sự chú ý của hắn vẫn bị câu "Cuộc thi cuối cùng" của Bạch Lăng hấp dẫn.

Còn muốn nói đạo lý không đây, còn có vương pháp hay không đây?!!!

Thật niệm tình ngày xưa, niệm tình ngày xưa mà gia tăng độ khó cho tôi sao?

Bạch Lăng như cũng đang do dự, sau khi suy tư một lát mới mở miệng nói: "Mặc dù trong quá trình thi, phương thức xử lý của cậu thiếu sót, nhưng nể tình xưa,vẫn mở một cửa sau cho cậu, cuộc thi này tính là cậu có thông qua!"

Trong lòng của hắn thầm đặt quyết tâm, một ngày kia, thần công đại thành, nhất định phải đánh Bạch Lăng này một trận tơi bời.

Nói xong, thân thể của cô ta hóa thành ánh sáng rồi biến mất không thấy gì.

An Lâm nằm trên mặt đất trong chốc lát, lúc này mới run rẩy đứng lên.

Thương tổn do cực hàn mang đến vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thoát lực do sử dụng nguyên khí hắc minh tạo thành càng khó khôi phục.

Hắn quay người nhìn về phía sau lưng, Đại Bạch như một con chó chết nằm lê lết trên mặt đất, đang lè lưỡi, hiển nhiên cũng bị đông cứng không nhẹ.

"Đại Bạch, cậu được không?" An Lâm nhìn Đại Bạch trên mặt đất với vẻ đồng tình.

"Bây giờ tôi mới biết, mỡ thật dầy lông thật dài cũng không thể ngăn nổi gió sương, gâu!" Hai mắt Đại Bạch híp lại, gương mặt đầy phiền muộn.

Một người một chó trong cuộc thi này, bị thương nghiêm trọng lần nữa, bắt đầu ngồi thiền dưỡng thương.

Một ngày sau đó, An Lâm và Đại Bạch mới dần khôi phục thương thế bên trong cơ thể.

Lại qua hai ngày, An Lâm mới sử dụng nguyên khí hắc minh tiêu trừ hết di chứng.

"Thời gian không nhiều lắm, chúng ta bắt đầu cuộc thi ở cửa ải cuối cùng thôi!"

An Lâm tự điều chỉnh bản thân đế trạng thái tốt nhất, thần thái sảng khoái.

"Được, để chúng ta đi vào cứu công chúa xin đẹp bị nhốt trong di tích, gâu!" Ý chí chiến đấu của Đại Bạch sục sôi.

Cánh cổng kim loại từ từ đẩy ra, một thông đạo đỏ thẫm xuất hiện trước mặt.

An Lâm bước vào thông đạo, bắt đầu nhìn cuộc thi cuối cùng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận