Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 371: Bách Thú Ma huyết mạch Tử Tinh

Từ đầu, An Lâm cứ nghĩ lối đi màu đỏ nối thẳng tới chỗ sâu kia chỉ là di tích bình thường, nhưng vì muốn nó bị phủ lên một loại không khí nào đó nên người ta mới bố trí màu sắc đặc biệt như vậy. Nhưng sau khi cẩn thận quan sát sờ soạng, hắn mới phát hiện màu đỏ trên vách kia chính là dùng máu tươi bôi lên.

"Chắc chắn máu này đã được bôi lên rất lâu, không ngờ kỹ thuật giữ tươi của sở nghiên cứu lại tốt như vậy, đến giờ này mà vẫn còn nguyên màu đỏ thẫm rõ ràng như mới." An Lâm thoáng gật đầu, mở miệng khẳng định.

Đại Bạch đi theo sau lưng An Lâm, dùng cái mũi cẩn thận hít hà, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía trước. Từ trong không khí, nó ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ, không phải mùi máu tươi, đó là một loại mùi hương làm cho người ta không tự chủ được mà cảm thấy chán ghét.

Rất nhanh, bọn họ đã đến một căn phòng bí mật với không gian cực kì rộng rãi.

Trong căn phòng bí mật này không có vật gì, chỉ có một quả cầu nhựa thủy tinh vô cùng to lớn đang lơ lửng giữa phòng.

Bên trong quả cầu thủy tinh có chất lỏng màu đỏ, ngoài ra còn có một con quái vật với lớp vảy màu xanh phủ kín toàn thân, sau lưng có một đôi cánh bằng xương màu đỏ, đầu trông như đầu rồng, nó đang híp hai mắt ngâm mình trong chất lỏng, dường như đang ngủ say.

"Hoan nghênh mọi người tham gia cuộc thi tội ác, Bách Thú Ma trong thùng pha lê là một sản phẩm nghiên cứu thất bại của huyết mạch Tử Tinh. Nó dung hợp truyền thừa của trên trăm loại huyết mạch dị thú, là đỉnh cao của huyết mạch sinh mệnh tạo hóa, nhưng nó lại có một thiếu sót chết người, đó chính là không có ý chí, chỉ có thể trở thành binh khí phục vụ cho tội ác."

"Đánh bại và giết chết Bách Thú Ma xong là có thể vượt qua lần thực tập này. Theo số liệu thống kê từ những người tham gia thực tập trong quá khứ thì tỉ lệ sống sót là 0%, nếu thuận lợi vượt ải sẽ có thể tùy ý chọn lựa một loại truyền thừa, hiện tại mọi người đã muốn bắt đầu thực tập chưa?"

Bách Thú Ma không còn được chống đỡ, thân thể rơi xuống đất đánh "bộp" một tiếng, nhưng nó vẫn nhắm mắt, hình như còn chưa tỉnh ngủ.

"Anh An, chúng ta có cần gọi nó tỉnh lại trước không? Gâu!" Đại Bạch hỏi.

Nhẫn không gian của An Lâm lóe lên, hắn cầm kiếm Thắng Tà trên tay, vô cùng tự tin mở miệng.

Đại Bạch: "..."

Nếu chỉ đơn giản là so lực chiến đấu, hắn vẫn chưa từng cảm thấy sợ sệt bất kỳ ai.

"Lôi Quang Hám Sơn Quyền!"

Giọng nói Bạch Lăng vang vọng trong căn phòng, nội dung cuộc thi được giới thiệu hết sức kỹ càng.

An Lâm cười lạnh: "Đương nhiên chúng ta phải gọi nó tỉnh chứ."

"Cuộc thi bắt đầu!"

Vừa nghe được chủ đề cuộc thi là chiến đấu, An Lâm âm thầm thở dài một hơi.

An Lâm: "..."

Đây là chiêu thức cực kỳ mạnh mẽ, lại cần thời gian tụ lực, dùng vào lúc này quả là không còn gì thích hợp hơn!

Sau khi viên cầu chứa Bách Thú Ma mở ra, máu tươi đỏ thẫm bắt đầu tuôn xuống nền đất.

Ầm ầm!

Vừa nói, đầu ngón tay trái của hắn vừa ngưng tụ ra tia chớp sáng chói, đồng thời tay phải bắn ra ánh sáng màu vàng mênh mông vô tận.

Chỉ một thoáng, nắm đấm ẩn chứa uy năng khủng bố của tia sét màu vàng trực tiếp đánh thẳng lên cơ thể Bách Thú Ma đang nằm dưới đất.

Trong chớp mắt, tốc độ kiếm Thắng Tà gia tăng mãnh liệt, xé rách không khí, vạch ra một luồng gió màu trắng thuần, mạnh mẽ va chạm với bàn tay màu xanh.

Lông tơ An Lâm dựng lên, dưới tác dụng của thuật Thần Giám, hắn có thể nhìn ra Bách Thú Ma đang tấn công tới, nhưng quả thật là tốc độ của con Bách Thú Ma này quá nhanh, nhanh đến mức An Lâm gần như không kịp đón đỡ!

Lúc này, rốt cuộc hắn cũng có cơ hội thấy rõ dáng vẻ Bách Thú Ma.

An Lâm vừa mới dùng thuật Thần Giám để dò xét tình huống lúc trận nổ diễn ra, một cái bóng màu đen đột nhiên đánh tan bụi mù của vụ nổ, thẳng tắp nhào về phía An Lâm đang lùi ra xa.

"Grừ...!" Bỗng nhiên, một luồng sóng âm tối màu bùng nổ trên bàn tay màu xanh của nó, sóng âm xung kích mạnh mẽ đánh vào người An Lâm, trong nháy mắt đã đánh bay hắn!

Tia sét màu vàng nổ mạnh, năng lượng quét sạch toàn bộ không gian mật thất, An Lâm và Đại Bạch cũng bị dư chấn của cú nổ kinh hoàng này đẩy lùi về phía sau, còn con Bách Thú Ma không có chút phòng bị kia tuyệt đối không chết cũng tàn phế rồi.

Bách Thú Ma ngừng đuổi theo An Lâm, nó sử dụng bộ pháp kỳ lạ mà linh hoạt, thân thể hóa thành ảo ảnh gấp khúc tránh thoát mấy vết chém uy thế khủng bố kia, đồng thời vọt tới trước mặt Đại Bạch.

"Xà Ảnh Bộ."

Bách Thú Ma chỉ dùng một chiêu đã thành công, nó đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên có mấy vết đao màu lam chém vào không khí rồi tấn công nó.

Cực nhanh!

Bách Thú Ma chính diện đối phó với sấm sét từ Lôi Quang Hám Sơn Quyền, vậy mà thân thể nó lại không có bất kỳ vết thương gì, con ngươi màu tím lạnh lùng yêu dị, một đôi cánh bằng xương màu đỏ máu nhẹ nhàng vỗ vỗ khiến cho người ta không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.

"Sư Âm Phá."

Tiếng quát âm trầm như truyền đến từ vực sâu được thốt ra từ miệng Bách Thú Ma.

Phong Kiếm!

An Lâm cũng cảm nhận được một luồng năng lượng khó nói nên lời, lực lượng kia còn mạnh hơn hắn một bậc!

Cả hai vừa đâm vào nhau đã dấy lên một trận gió to, khiến mặt đất lõm xuống.

Ầm ầm!

"Liệt Bức Chưởng!"

Bàn tay màu xanh bao phủ toàn thân Đại Bạch, dọa cho Đại Bạch phải lướt gió lui nhanh về phía sau, mà khi bàn tay kia ấn vào không khí lại có thể làm cho không gian bị ép đến vặn vẹo. Dao động vô hình xuyên thấu không gian, trực tiếp tác dụng lên thân thể Đại Bạch, chấn thân thể nó đến mức lõm xuống.

Đại Bạch bị thương nặng, thân thể liên tiếp va đập vào vách tường kim loại.

Đúng lúc này, trời đất bỗng nhiên tối sầm, ngay sau đó, âm thanh sắc bén của lưỡi kiếm vang lên.

An Lâm đã dùng hết sáu chiêu thức trong Ảnh Hổ, chắc chắn kiếm Thắng Tà đã chém vào cổ Bách Thú Ma, thậm chí kiếm khí màu mực còn không tiếng động mà vạch mặt đất cứng như kim loại nứt ra một lỗ thủng lớn.

Con ngươi của hắn co rụt lại, mặt đầy khiếp sợ nhìn cái cổ của Bách Thú Ma, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Kiếm Thắng Tà đã chém vào cổ Bách Thú Ma vậy mà không cách nào cắt vào nửa tấc.

Sao có thể như vậy...

Không đúng! Hai mắt An Lâm ngưng lại, hắn nhìn thấy giữa kiếm Thắng Tà và làn da có lớp vảy màu xanh của Bách Thú Ma có một khoảng cách cực kỳ nhỏ bé. Đoạn khoảng cách này cứ như miếng sắt khiến trường kiếm của hắn không thể chém đứt.

Ngọn lửa màu đỏ điên cuồng nuốt trọn tất cả, biến toàn bộ căn phòng thành một biển lửa.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ căn phòng bí mật này đã bị chấn động kịch liệt.

Ầm ầm!

Nó vỗ một chưởng về phía An Lâm, ngọn lửa màu đỏ trong tay đã hội tụ thành quả cầu lửa cực kì chói mắt, sau đó nổ tung lên giống như một quả bom.

"Hoàng Điểu Dương Quyết!"

Hay là bởi vì sau khi chịu công kích thì vòng không gian phòng hộ của nó sẽ tiêu hao năng lượng?

Giống như dáng vẻ Cao Đạt Nhất đang lơ lửng ngoài đại sảnh vậy, toàn thân trên dưới của Bách Thú Ma cũng được một vòng không gian phòng hộ bao lấy, vòng không gian phòng hộ này ngăn cách tất cả những thứ có thể gây bất lợi, tổn thương cho nó, giúp nó không bao giờ thua thiệt!

Nếu quả thật muốn gây thương tích cho Bách Thú Ma, vậy thì hắn phải phá vỡ tầng không gian phòng hộ của nó.

Nói như vậy, người có thể có được năng lực phá vỡ không gian kia, nhất định phải là Phản Hư kỳ...

Bây giờ hắn biết đánh thế nào? Thế này còn đánh cái trứng á!

Kẻ địch mang trên người rất nhiều tuyệt kỹ, còn có một cái mai rùa đen biến thái đến nổi chỉ cảnh giới Phản Hư mới có thể đánh nát, nó đã vô địch luôn rồi! Dù cho An Lâm có dùng tới nguyên khí Hắc Minh thì cũng không đánh thắng được!

Bách Thú Ma phóng tới chỗ An Lâm lần nữa, ngọn lửa màu đỏ hội tụ trong lòng bàn tay nó.

An Lâm vung tay chém ra vết kiếm đen nhánh, nhưng Bách Thú Ma lại dùng thân pháp nhạy bén thành công né tránh lần nữa.

Trong lòng hắn xuất hiện một nỗi nghi ngờ, rõ ràng nó là vô địch, sao còn muốn né tránh kiếm của hắn?

Là bản năng vốn có của sinh vật sao?

Tất cả đều là vì không gian cách tầng!

Vì sao Bách Ma Thú không chút phòng bị, ăn phải một chiêu Lôi Quang Hám Sơn Quyền của hắn mà vẫn không bị thương một chút nào, vì sao một đòn Ảnh Hổ cũng không thể chém đứt một chút da cổ của Bách Thú Ma...

Máu tươi vẩy ra, An Lâm dang rộng đôi cánh gió gấp gáp lui về phía sau, trong lòng hắn có chút hiểu ra rồi.

Ầm ầm! Từ trên người nó, vòi rồng màu xanh càn quét lao ra, hóa thành hàng trăm hàng ngàn lưỡi đao sắc bén vô song, đâm rách mặt đất kim loại, dư chấn xé tan thân thể An Lâm.

Bách Thú Ma quay đầu nhìn An Lâm, trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn hung ác, cái miệng há ra hàm răng bén nhọn như răng cá mập.

"Long Quyển Vân!"

*
Bạn cần đăng nhập để bình luận