Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 374: Đi theo tôi nào!

Hệ thống một lúc lâu không có động tĩnh gì bỗng nhiên lại hiện lên.

An Lâm mở hệ thống ra trong ý thức, nhìn thấy một cột "Nhiệm vụ đặc biệt" đang sáng lấp lánh.

[Nhiệm vụ đặc biệt: Xác nhận thông tin ký chủ đã hoàn toàn thu nạp phòng nghiên cứu số tám mươi tám Tử Tinh, hiện tại thông báo nhiệm vụ đặc biệt: Thuyết phục thủ lĩnh Bạch Lăng của phòng nghiên cứu rời khỏi Bạch Vân Hồ, trở về đại lục.

Nhiệm vụ thành công: Thu được pháp thuật đặc biệt, cơ hội nhận thưởng một lần.

Nhiệm vụ thất bại: Bệnh liệt dương ba năm.

Thời hạn nhiệm vụ: Sáu tiếng.

Chú ý: Nhiệm vụ này không thể từ chối.]

Khóe miệng An Lâm khẽ giật, có chút u buồn nhìn xuống dưới đũng quần.

Nhiệm vụ tuyệt đối không thể thất bại!

"Khoan đã, truyền thừa chế tạo thức ăn cho chó của tôi là sao hả, phân biệt đối xử với chó sao, gâu!" Đại Bạch kháng nghị với vẻ mặt căm phẫn.

Mịa nó! Đây chính là sự tôn nghiêm của đàn ông mà! Có thể mềm có thể cứng, co được dãn được mới là đàn ông thực thụ, nếu như đến cả năng lực này cũng mất đi, vậy hắn còn đáng là đàn ông không!?

Bạch Lăng có chút mệt mỏi xoa trán, mở miệng đuổi khách.

Vừa nghĩ đến đây thì hắn thở phào, cả người cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều...

Hiện tại cả người hắn đều mệt mỏi, chỉ có thể nằm nhoài trên lưng Đại Bạch một cách suy yếu. Thế nhưng ngay cả như vậy, ánh mắt của hắn khi nhìn Bạch Lăng lại sáng rực lên, ở trong đó còn mang theo cả sự nồng nhiệt.

Bệnh liệt dương ba năm? Sự trừng phạt này hình như không có gì ghê gớm nhỉ.

"Khi cậu thật sự làm ra thức ăn cho chó, cậu sẽ biết thức ăn cho chó kia ngon biết bao nhiêu." Bạch Lăng nhìn Đại Bạch, cô cũng không nổi giậnđối với sự chất vấn của Đại Bạch, chỉ dịu dàng nở nụ cười.

An Lâm chớp chớp mắt, nếu nghĩ như vậy thì hình như có chỗ nào đó không đúng.

Hắn cần "gậy sắt" này để làm gì? Dù sao cũng đã lãng phí hai mươi năm rồi, lãng phí thêm ba năm nữa thì cũng không sao cả?

"Truyền thừa cũng đã lấy được rồi thì mau đi đi, tôi còn phải nghỉ ngơi."

"Hêy, không phải chuyện đó, tôi chỉ đơn giản muốn cùng chị nói chuyện về cuộc sống, tâm sự về lý tưởng thôi." An Lâm nói với vẻ mặt lấy lòng.

Nghĩ như thế, An Lâm bỗng cảm thấy sự trừng phạt của nhiệm vụ này quả thực là một tội ác tày trời.

Bạch Lăng: "..."

"Khoan đã!" An Lâm chìa tay ra rồi nói, "Chị Bạch Lăng, tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện với nhau một chút!"

Bạch Lăng nhìn thấy vẻ mặt này của An Lâm thì ngẩn người ra, sau đó cười nói: "An Lâm tiểu hữu, chúng ta còn cái gì để nói sao, thông tin liên quan đến Tử Tinh đều ở trong não của cậu rồi, những cái khác thì tôi không thể tiết lộ."

"Thông tin đó cũng không phải toàn bộ của truyền thừa, còn có những truyền thừa khác nữa như huyết thống, công pháp, tri thức,..." Bạch Lăng híp hai mắt, cúi người xuống, áp sát khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người đến trước mặt An Lâm, nhìn kỹ rồi nói, "Cậu muốn bảo tôi rời khỏi nơi này?"

Với lại tình chị em mà tuổi tác kém trên mấy chục ngàn năm, An Lâm cũng không cảm thấy hứng thú!

"Nhưng bây giờ thế giới này đã thay đổi rồi. Nó càng ngày càng đẹp, càng ngày càng náo nhiệt. Có rất nhiều nhân vật phong lưu tài hoa hơn người, có rất nhiều món ăn đặc sắc mới mẻ, có rất nhiều khúc nhạc êm tai..." An Lâm tiếp tục khuyên nhủ.

"Có chuyện gì thì mau nói đi, với lại nói trước, tôi không thích tình chị em đâu." Bạch Lăng khẽ mở miệng nói.

Nói một cách chính xác thì con người Tử Tinh và Cửu Châu thuộc về hai chủng tộc khác nhau. Bạch Lăng là người Tử Tinh tộc, là một người mà anh em họ hàng đều bị diệt sạch, một thân một mình sống hơn mấy chục ngàn năm.

Đại Bạch quay đầu nhìn về phía An Lâm rồi bày ra vẻ mặt "Tôi nhìn lầm anh rồi".

"Rải ánh chiều tà của Tử Tinh xuống đại lục này." Bạch Lăng im lặng trong giây lát rồi lại nói, "Còn là vì để cho họ không thể quên Tử Tinh..."

"Chị Bạch Lăng, ước mơ của chị là gì. Nói cách khác, mục tiêu của chị là gì?" An Lâm nghĩ nếu như biết Bạch Lăng sống vì cái gì thì nhất định có thể khuyên cô rời khỏi nơi này.

Cô dựa vào thứ niềm tin gì mới có thể sống cô độc một mình trong phòng nghiên cứu một quãng thời gian dài như vậy? Cô kiên trì ở đây, rốt cuộc là vì muốn xem cảnh tượng gì?

Trong lòng An Lâm cảm thấy khó chịu, tình chị em? Đến cùng thì cô gái này đang nghĩ đi đâu vậy, chỉ là định tâm sự luyên thuyên thôi mà, sao đã nghĩ là mình có tình ý với cô tarồi?

"Dù đã qua hàng chục ngàn năm, nhưng có một nơi sẽ không hề thay đổi..." Ánh mắt Bạch Lăng ảm đạm, không những không nhận được sự động viên từ lời nói của An Lâm, trái lại còn khiến cho cô buồn bã.

Trong lòng An Lâm đang gào thét rằng không ổn, biết Bạch Lăng nhớ lại quê hương trước kia.

Nền văn minh Tử Tinh và Cửu Châu không giống nhau.

"À, tôi muốn nói là thông tin Tử Tinh đều đã được tôi thừa hưởng rồi, chị cũng không cần phải trông coi chỗ này nữa đâu nhỉ?" An Lâm nói theo kiểu thăm dò.

"Ờ, từ hàng chục ngàn năm trước tôi đã xem qua thế giới này một lần rồi, thế nên bây giờ không có hứng thú." Hơi thở Bạch Lăng thơm ngát như hoa lan. Khoảng cách gần như thế, lông mi cô khẽ chớp, ánh mắt lấp lánh, An Lâm nhìn thấy mà vô cùng ngại ngùng.

"Ừm, đúng, tôi muốn bảo chị rời khỏi nơi này." An Lâm không có dự định che giấu chuyện này, hắn tiếp tục nói, "Thế giới này rộng lớn như vậy, chị không muốn đi du ngoạn thử sao?"

An Lâm nhìn thấy nụ cười gần trong gang tấc của Bạch Lăng, nước da nhẵn nhụi trơn bóng dưới sự chiếu rọi của ánh sáng trong không gian giống như sứ trắng, lộ ra vẻ rung động lòng người.

"Vậy chị biết không, giới Cửu Châu có một Tử Tinh châu, bởi vì giành được truyền thừa của nền văn minh các chị nên bây giờ đã thay đổi rất nhiều." An Lâm chậm rãi mở miệng nói.

Bạch Lăng nghe vậy, hai con mắt ảnh đạm cuối cùng lóe sáng: "Tử Tinh châu? Trước đây tôi từng nghe một người tham gia thử thách nào đó nhắc đến, bây giờ thay đổi thế nào rồi?"

"Không nói cho chị, muốn biết thì chị tự đi mà xem!" An Lâm nghiêm túc trả lời.

Bạch Lăng: "..."

"Kim Ô, Kính Hợp, Ám Thần, Ngưng Không, Ảnh Ma, Mệnh Cơ, công trình máy móc, Thần Lương, Ma Âm, Vạn Cực, đây là thập đại truyền thừa của phòng nghiên cứu nhỉ." An Lâm tiếp thu, sắp xếp lại thông tin trong não một chút rồi tiếp tục nói, "Không ngờ rằng tôi và thú cưng của tôi đã chiếm được tám cái, còn hai cái từ rất lâu trước đây đã bị người tham gia thử thách lấy đi rồi."

"Như vậy thì truyền thừa chính và thông tin chính đã có người thừa kế rồi, phòng nghiên cứu cũng không cần chị phải trông nom nữa. Một số truyền thừa bình thường còn lại, chị hoàn toàn có thể vừa đi du lịch vừa thử thách những người qua đường kia, vừa ý người nào thì tấn công người đó, tội gì phải cầm cố ở đây..."

"Biến bị động thành chủ động, chắc chắn là hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều!"

"Còn có thể thỉnh thoảng thưởng thức phong cảnh dọc đường, dù sao cũng hơn là ở cái nơi âm u đầy tử khí như này chứ?"

"Thông tin trong não của tôi còn nhắc đến phòng nghiên cứu này là một pháo đài di động. Thông tin cụ thể thì tôi không rõ, thế nhưng điều này cũng đã chứng minh phòng nghiên cứu có thể di động theo chị, địa điểm thí luyện cũng không cần lo."

An Lâm dụ dỗ từng bước, Bạch Lăng khẽ mỉm cười lắng nghe.

"Về chuyện tôi có đến đại lục du lịch hay không, tôi cảm thấy hình như cậu còn căng thẳng hơn cả tôi, sao cậu lại quan tâm tôi như vậy?" Bạch Lăng đột nhiên hỏi.

"Bởi vì chúng ta là bạn bè mà!" An Lâm trả lời trong tình trạng mặt không đỏ tim không đập.

"Bạn bè?" Bạch Lăng nở nụ cười tựa như đóa sen trắng đang lặng lẽ nở rộ, trong sáng không chút tì vết, xinh đẹp tuyệt trần.

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu nói: "Ừm, thật ra cậu nói rất có lý, tôi cũng muốn đi ngắm nhìn Tử Tinh châu một chút. Hai người rời khỏi nơi này trước đi, để tôi suy nghĩ một lúc đã."

"Đừng, du lịch nói đi thì phải đi ngay mới có ý nghĩa!" An Lâm nói một cách nôn nóng.

Đùa chứ, thời gian của nhiệm vụ là sáu tiếng mà. Bạch Lăng suy nghĩ thêm một chút thì An Lâm sẽ bị bệnh liệt dương ba năm!

"Nói đi là đi?" Trong lòng Bạch Lăng hơi bất ngờ.

"Đúng, nói đi là đi!" An Lâm nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của Bạch Lăng, gật đầu liên tục rồi nói.

Đại Bạch cảm thấy truyền thừa chế tạo thức ăn cho chó thật sự là lấy uổng công, rõ ràng bây giờ ăn thức ăn cho chó no đến mức muốn chết, nhận lấy truyền thừa này thì có gì ý nghĩa.

Cứu công chúa bị giam cầm ở nơi tối tăm, câu nói trước đây của An Lâm khiến Đại Bạch xúc động một hồi lâu lâu.

Bây giờ, Đại Bạch cũng xem như đã hiểu là anh An không lừa mình.

Chỉ là công chúa đó, lại là Bạch Lăng.

An Lâm cũng không ngờ rằng câu nói lừa Đại Bạch lúc trước lại trở thành một lời tiên tri...
Bạn cần đăng nhập để bình luận