Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 375: Giang An Lan trợn mắt ngoác mồm

Trên đỉnh Vân Sơn, Lâm Quân Quân đang vẽ một con ác long trông rất sống động lên bức tranh.

Ác long nằm giữa dãy núi, dưới móng vuốt đen tuyền to khỏe dữ tợn là một chàng trai mặt mũi bầm dập.

Cô gái khẽ cười duyên, bàn tay trắng nõn nà cầm cọ vẽ, vẽ lên dáng vẻ của một chàng trai bị đánh đến mức mắt tràn lệ.

Cô rất vui, dường như đang làm một chuyện vô cùng thú vị.

"Ai bảo anh bắt nạt tôi, bây giờ đã biết hậu quả rồi nhỉ!?"

Lâm Quân Quân trừng mặt nhìn chàng trai trong tranh, nói một cách hung dữ.

Bỗng nhiên cô lại nhớ tới chuyện ở di tích Tử Tinh.

"Hắn đã vào bên trong hơn bảy ngày rồi, bây giờ vẫn chưa ra, sao lại lâu như vậy? Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì bất trắc rồi hả?" Cô gáilo lắng suy nghĩ.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ ngài Thiên Vũ trước đây bị bắt nạt đến phát khóc, Giang An Lan có chút muốn cười trên nỗi đau của người khác, cũng có chút chờ mong đối với việc sắp xảy ra tiếp theo.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ừm, không biết lần này, An Lâm sẽ mang bao nhiêu thông tin ra."

Từng bọt khí bay lên từ đáy hồ, mặt đất cũng bắt đầu có chút rung chuyển.

Bên hồ Bạch Vân, Giang An Lan đang nằm trên tấm cỏ xanh mướt, thong thả ngắm nhìn trời xanh mây trắng.

Sóng lớn cuồn cuộn, mặt đất rung chuyển.

Bỗng chốc cô lại hừ nhẹ một tiếng, nói một cách không quan tâm:

Giang An Lan nhận ra được điều khác thường liền đứng lên, cau mày nhìn mặt hồ đang phun trào kịch liệt.

"Bạn nhỏ An Lâm đã đi bảy ngày rồi, đúng là đã phá vỡ kỷ lục có thời gian xông vào di tích lâu nhất. Đương nhiên không kể những người tham gia thử thách đến giờ vẫn chưa trở về."

"Chết ở bên trong cũng được, đỡ phải lúc nào cũng chạy đến bắt nạt tôi!"

Hồ Bạch Vân khói sóng mênh mông, bắt đầu nổi lên từng trận sóng lớn.

"Ầm ầm!"

"Khà khà, ngài Thiên Vũ còn dám nhận thông tin mà hắn mang tới không..."

Dường như có vật gì đó không chống đỡ nổi, lại giống như có vật gì đó bị khoét sạch vậy.

Ngay sau đó, mặt hồ bắt đầu nổi lên những bọt nước lớn, hai bóng người bay vọt ra khỏi mặt hồ.

Một vật màu trắng có hình dáng không định hình được từ dưới đáy hồ tập trung liên tục về phía bóng dáng màu trắng nào đó trên bầu trời, sau đó thu nhỏ lại, giống như Tu Di chuyển hóa thành Giới Tử.

"Phòng nghiên cứu Tử Tinh số tám mươi tám đã thành công thu vào trong viên trân châu rồi."

Ông ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người cưỡi chó quen thuộc, còn nhìn thấy một bóng người xa lạ.

Trong lúc đó, một người đàn ông trung niên có sừng rồng trên đầu hoảng hốt bay tới.

Trong nháy mắt trời đất nổ vang, sóng dữ rít gào!

"Ha ha, anh Giang, không cần phải ngạc nhiên." An Lâm nhìn thấy người vừa tới, vui cười hớn hở tiếp tục mở miệng nói, "Đến, tôi giới thiệu mọi người với nhau một chút. Vị tiên tử này là thủ lĩnh của phòng nghiên cứu số tám mươi tám của Tử Tinh, Bạch Lăng! Vị này chính là người canh giữ của hồ Bạch Vân, Giang An Lan."

Mặt đất bắt đầu ầm ầm lõm xuống, hồ Bạch Vân khói sóng mênh mông cũng bị lún xuống theo!

"Đúng vậy." Bạch Lăng giống như một người chị lớn dịu dàng, thản nhiên đáp lại.

Giang An Lan nghe An Lâm giới thiệu như vậy, suýt chút nữa lòi cả mắt ra: "Cô... Cô là thủ lĩnh của phòng nghiên cứu Tử Tinh?!"

Bạch Lăng nghe vậy liền dịu dàng nở nụ cười, khẽ gật đầu nói: "Xin chào."

Giang An Lan há hốc miệng, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt không thể nào tin được.

Tiểu Sửu lại biến thành một con khỉ nhỏ, nằm nhoài trên vai An Lâm.

"Bạn nhỏ An Lâm, chuyện này... chuyện này đến cùng là như thế nào?"

Giang An Lan cũng không biết nên hỏi từ đâu, nhìn hai người trước mặt bằng vẻ mặt ngạc nhiên.

Đó là một cô gái mặc váy trắng xinh đẹp tuyệt trần, trong tay cầm một viên trân châu màu đen. Vật không định hình trước đó đã được thu vào viên trân châu màu đen kỳ lạ.

Bạch Lăng khẽ cười, không thể phủ nhận.

Trên mặt An Lâm mang theo ý cười, tự đáy lòng nói lời chúc mừng: "Chúc mừng chị Bạch Lăng, bây giờ chị sẽ có thêm quyền tự do lựa chọn đối tượng truyền thừa rồi."

Bạch Lăng nắm lấy viên trân châu đen, trên mặt có chút phiền muộn.

Giang An Lan ôm lấy ngực, không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Trời ạ!

Thế giới này thật sự quá điên cuồng!!

Giang An Lan vốn cho rằng chuyến đi đến di tích lần này của An Lâm có thể mang về một chút thông tin của Tử Tinh, cũng đã rất đáng gờm rồi.

Bây giờ người ta còn đưa cả thủ lĩnh của phòng nghiên cứu ra!

"Này... bạn nhỏ An Lâm..." Giang An Lan chỉ về hướng hồ Bạch Vân bị lún xuống, cùng với mặt đất bị rạn nứt lún lõm xung quanh, nói với giọng điệu không quá chắc chắn, "Cái này cũng là do phòng nghiên cứu Tử Tinh tạo thành?"

"Đúng, phòng nghiên cứu Tử Tinh đã bị Bạch Lăng thu vào trong hạt trân châu, chốc nữa cô ấy cũng phải rời khỏi nơi này." An Lâm gật đầu nói, "Nói cách khác... Anh Giang cũng có thể nghỉ hưu được rồi. Trời đất bao la này, anh bay lượn cho thỏa thích!"

Đôi mắt sáng ngời của Giang An Lan chớp chớp, lời nói của An Lâm vang vọng bên tai ông.

Phòng nghiên cứu Tử Tinh không còn nữa? Ông có thể nghỉ hưu rồi?

Trên đỉnh Vân Sơn, cuối cùng Lâm Quân Quân cũng hoàn thành xong tác phẩm "Ác long trị tộichàng trai cặn bã".

An Lâm vô cùng nhiệt tình, không bởi vì lời nói của Bạch Lăng mà tỏ ra suy sụp, cưỡi trên lưng Đại Bạch đuổi theo luồng sáng trắng kia.

"Ai ya, chị Bạch Lăng, hãy để tôi thể hiện một chút đi, chờ tôi với!"

Bạch Lăng khẽ dẩucái miệng nhỏ xinh, bày ra vẻ mặt không thèm để ý, hóa thành một luồng sáng trắng rồi biến mất.

"Ai muốn cậu tiễn?"

"Được, được, đi chơi vui vẻ." Giang An Lan chậm chập đáp lại.

Cô biết Thiên Đình chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với thành quả nghiên cứu của Tử Tinh, sẽ thu thập các loại thông tin có liên quan đến Tử Tinh. Điều này có thể nói là một cách chấp nhận truyền thừa Tử Tinhtrá hình, vì vậy chỉ cần không cưỡng ép những người tham gia thử thách giành lấy truyền thừa Tử Tinh thì cô sẽ không quá chú ý.

Cảm xúc của Giang An Lan dần ổn định lại, nhìn Bạch Lăng bằng ánh mắt nồng nhiệt, nói bằng giọng có chút nịnh hót: "Bạch Lăng tiên tử, không biết cô có thể đến đỉnh Vân Sơn gặp mặt ngài Thiên Vũ không. Chỉ cần lựa chọn hợp tác với Thiên Đình chúng tôi thì chắc chắn là cô có thể cảm thấy hài lòng."

Bạch Lăng lắc đầu từ chối: "Không cần, tôi biết Thiên Đình cần gì, thông tin của phòng nghiên cứu Tử Tinhsố tám mươi tám đều ở chỗ An Lâm, các người tìm hắn trao đổi là được rồi."

Giang An Lan nghe vậy lại hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn An Lâmvới vẻ mặt đầy khiếp sợ, trong lòng thế mạnh như nước.

An Lâm nắm giữ tất cả thông tin của phòng nghiên cứu Tử Tinhsố tám mươi tám?

Không phải là thằng nhóc này đã kết bạn với Bạch Lăng rồi đó chứ, muốn chống lại trời hả!!

Quá giỏi rồi, quá giỏi rồi...

Sừng rồng của Giang An Lan kích động đến mức hơi rung rung, nhìn An Lâm với vẻ mặt tôn sùng.

An Lâm lại không hề biết đến sự chuyển động nội tâm phong phú của Giang An Lan, chắp tay nói: "Chị Bạch Lăng muốn đi du lịch, tôi tiễn chị ấy một đoạn rồi liên lạc với anh sau."

"Ha ha, ông ấy chính là người canh giữ bên ngoài phòng nghiên cứu mà Thiên Đình phái đến. Xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn là cuộc sống của ông ấy sẽ thay đổi rất nhiều, sự kích động này tôi có thể hiểu được." Bạch Lăng gật gù đáp.

"À ừm... Có thể là người bạn này của tôi đang chịu chút kích động, chị đừng trách anh ấy..."

An Lâm để ý tới vẻ kinh ngạc trên mặt Bạch Lăng, có chút bất đắc dĩ lên tiếnggiải thích:

"Xì xì..." Máu tươi bắn tung tóe lên mặt hắn. Hắn cảm thấy sự đau đớn chân thật này, bỗng chốc bật cười ngây ngô.

Giang An Lan hú lên một tiếng kỳ quái, cắn vào ngón tay mình một cách tàn nhẫn.

"Trời ạ, chẳng lẽ tôi vẫn đang nằm mơ ư?!"

Không lâu sau, cô liền cảm nhận được sự chấn động của nguyên khí đất trời, ngay cả ngọn núi cũng rung chuyển nhè nhẹ.

"Hả? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?"

Cô nghĩ tới người kia vẫn đang ở trong phòng nghiên cứu Tử Tinh, không khỏi có chút lo lắng.

Bỏ đi, dùng bùa truyền âm hỏi dò Giang An Lan tình hình vậy.

Bấm bùa truyền âm, cô liền mở miệng hỏi: "Giang An Lan, hồ Bạch Vân có động tĩnh gì chưa?"

"Động tĩnh lớn lắm rồi." Giọng nói chậm rãi của Giang An Lan vang lên.

"Động tĩnh gì?" Tâm trạng của Lâm Quân Quân bỗng hăm hở.

"An Lâm ra khỏi di tích, vét sạch tất cả thông tin của phòng nghiên cứu, đưa theo thủ lĩnh Bạch Lăng bỏ chạy rồi!"

Lâm Quân Quân: "..."

"Răng rắc!"

Cọ vẽ thon nhỏ lại bị gãy thành hai đoạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận